Chương 28: Còn 12 tiếng nữa là anh phải trở về rồi

Sau khi cảnh quay hôm nay kết thúc, Ngụy Thư hoàn toàn mất hồn.

Cũng trong hôm nay, Ngô Vũ đã đến tìm cô, còn nhét vào tay cô ấy kịch bản một show tống nghệ: "Vai diễn của em trong 'Vân Thư' vài ngày nữa là đóng máy, sau khi đóng máy em sẽ trực tiếp tham gia show tống nghệ này luôn."

Ngụy Thư cầm lấy kịch bản show tống nghệ nhưng không lật xem, cứ ngẩn người, tâm sự trong lòng đều viết hết lên trên mặt.

Mục Đình ở bên cạnh cô, bảo Ngô Vũ đi trước.

Đến khi không còn ai, Mục Đình nói tiếp: "Anh ta vốn không phải người của thế giới này, sớm muộn gì cũng phải quay trở về."

Ngụy Thư ở bên cạnh im lặng không nói gì.

Mục Đình: "Nhân lúc hai người mới bên nhau chưa lâu, tình cảm cũng chưa quá sâu sắc, mau chóng cắt đứt đi, trong lòng cũng sẽ cảm thấy đỡ hơn."

"..."

Ngụy Thư khẽ nói: "Ngày hôm qua anh ấy đã dò hỏi tôi, nói nếu như anh ấy phải trở về thế giới của mình, tôi có đi tìm anh ấy không?"

Cô càng nghĩ càng không hiểu: "Là anh ấy bị ép buộc, hay là bởi vì anh ấy có chuyện chưa giải quyết xong?"

Mục Đình lắc đầu: "Tôi không biết. Khoảng thời gian trước tôi có thấy anh ta dẫn một nhóm anh em đến, nhưng trong khoảng thời gian này anh em của anh ta không biết đã đi đâu rồi, như thể đã bốc hơi thế giới vậy."

Ngụy Thư không yên lòng, gửi tin nhắn WeChat cho Mục Vân Ế: "Anh đang ở đâu?"

Một lúc sau, anh gửi cho cô định vị địa điểm.

Vị trí nằm ở gần đây.

Ngụy Thư vội vàng đứng dậy xách túi chạy ra ngoài.

Mục Vân Ế đứng ở cửa, mặc vest đi giày da, trong tay còn xách một túi đồ ăn vặt, bao bì tinh xảo, nhỏ gọn, nhìn thấy Ngụy Thư vội vã tắt màn hình điện thoại, đi về phía cô.

Ngụy Thư không để đến ánh mắt của người khác, vươn tay ôm lấy anh.

Người đàn ông có chút sửng sốt, sau đó ôm ngược lại cô, trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có người bắt nạt em sao? Sao trông em lại như thế này?"

"Mục Vân Ế, anh nói thật cho em biết." Ngụy Thư từ trong l*иg ngực của anh ngước đầu nhìn: "Có phải anh phải trở về thế giới ban đầu của mình đúng không?

"..."

Mục Vân Ế đưa cho cô túi đồ ăn vặt, lại trùm chiếc áo vest của anh lên đầu cô.

Khi anh ngẩng đầu lên thì thấy Mục Đình đi tới, nói, "Mục Vân Ế, anh có giỏi thì đừng nhận, đã sắp phải rời đi rồi còn giành với tôi. Anh đã chẳng thể mang cô ấy theo thì sao lại để cô ấy ở đây đau khổ một mình. "

Mục Vân Ế hất hàm, bước tới, đấm Mục Đình ngã xuống đất.

Mục Đình không kịp phòng bị: "Định mệnh."

Người đàn ông tỏa ra hơi thở tàn bạo: "Đến từ đâu thì cút về đấy đi."

Mục Đình khẽ đẩy đầu lưỡi sang hai bên má mình, nhổ một ngụm máu ở trong miệng ra rồi dùng mu bàn tay lau khóe miệng bị rách: "Tôi đã nghe thấy hết những lời anh nói với ông nội rồi, anh còn muốn giấu cô ấy bao lâu nữa?

Ngụy Thư ở phía sau, nghe hết những lời bọn họ nói.

Mục Vân Ế xoay người lại, đầu ngón tay thô ráp của anh lướt nhẹ trên ngón tay cô, quấn lấy bàn tay cô từng li từng tí một rồi nắm thật chặt.

Người đàn ông nắm tay cô đi về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ, áp suất không khí xung quanh lập tức giảm xuống.

Đi được nửa đường, Ngụy Thư gãi nhẹ lòng bàn tay Mục Vân Ế, kéo về phía sau, "Mục Vân Ế, anh đứng lại."

Mục Vân Ế nghe thấy, nhưng giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục kéo cô về phía trước.

"Mục Vân Ế!"

Không để ý.

"Mục, Vân, Ế!"

Vẫn không để ý.

"Bạn trai ơi."

Để ý rồi.

Người đàn ông dừng lại.

Ngụy Thư đuổi kịp: "Nếu như anh không để ý đến em, em sẽ hủy bỏ danh phận bạn trai của anh!"

Mục Vân Ế quay đầu lại tóm lấy gáy cô, dùng sức đẩy về phía trước khiến Ngụy Thư loạng choạng, chúi mặt vào ngực anh.

Đôi mắt anh phản chiếu bóng hình cô, đôi mắt dài hẹp híp lại mang theo chút tức giận, "Ngụy Thư, em nghe lời người đàn ông của mình nói hay nghe người đàn ông khác nói?"

Ngụy Thư vươn tay ôm lấy hắn: "Nếu như anh nói thật, em sẽ nghe lời anh nói."

Mục Vân Ế cúi đầu nhìn cô, một lúc sau, anh mới buông bàn tay trên gáy cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại của cô như đang vỗ về, rồi lại nắm lấy tay cô, ngón tay khẽ xoa lên mu bàn tay cô. .

"Về nhà trước."

Khi hai người trở về nhà, Mục Vân Ế kéo Ngụy Thư ngồi xuống ghế sofa, sau đó anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Cửa vừa đóng.

Người đàn ông chống tay trước bồn rửa mặt, để máu từ khóe miệng từ từ chảy xuống.

Máu chảy trên bồn rửa mặt làm bằng sứ trắng, trông đặc biệt chói mắt.

Một giọt, hai giọt, ba giọt.

Mục Vân Ế đặt tay lên gương, mu bàn tay nổi rõ gân xanh.

Hệ thống: [Ngài chỉ còn 12 tiếng, xin hãy hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt.]

Mục Vân Ế dùng tay lau vết máu trên khóe miệng: "Câm miệng."

Hệ thống: [Lúc đầu khi ngài từ bỏ quyền ở đây hai năm, đổi lấy một cơ hội tái sinh cho Ngụy Thư, ngài chắc cũng biết điều này sẽ gây ra tổn thương lớn thế nào cho cơ thể mình.]

Hệ thống: [Hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, sau khi nhiệm vụ được hoàn thành sẽ đưa ngài trở về thế giới ban đầu, nếu không ngài sẽ mất đi cơ hội tái sinh.]

Mục Vân Ế nhắm mắt lại.

Ban đầu, trận chiến anh ngự giá thân chinh đã giành thắng lợi, nhưng anh lại đang ở trên bờ vực của cái chết vì mất máu quá nhiều.

Người dân khắp nơi đã quỳ lạy suốt ba ngày, cầu mong kỳ tích sẽ xảy ra.

Cũng chính vào lúc đó, hệ thống đột nhiên xuất hiện, đưa anh vào giấc mơ của ông Mục, cho phép anh thăm dò quy luật của thế giới này trong gần một tuần.

Sau đó, hệ thống yêu cầu anh tìm một khách sạn ở vùng xa xôi hẻo lánh, theo chân bà chủ tìm hiểu học tập về thế giới này và nền văn minh tiên tiến ở đây.

Hai năm sau, anh có thể trở lại thế giới ban đầu của mình bằng cách tái sinh, tiếp tục cuộc sống của mình trong tương lai.

Nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi.

Việc tài khoản của Ngụy Thư trống rỗng đã khiến cô mất đi cơ hội tái sinh. Khi Mục Vân Ế nhận được điện thoại của cô và chạy đến, anh lại nhận ra tim cô đã ngừng đập.

Nếu muốn cứu cô, vậy phải hủy bỏ mọi quyền hạn của anh.

Vì vậy sau đó, anh chỉ còn lại hai quyền là...

Sống sót.

Ở đây trong mười ngày.

Hệ thống: [Ngài thực sự đã thay đổi rất nhiều, nếu như là ngài của trước đây, căn bản không có khả năng vì người khác mà hy sinh bản thân.]

Mục Vân Ế lau sạch vết máu, cũng chậm rãi rửa sạch tay, không để lại dấu vết.

Sau khi xử lý xong mọi thứ, anh mới nói: "Cậu chỉ cần nói, Ngụy Thư có thể sống tiếp được không, sau khi tôi trở về liệu cô ấy có thể có được một cơ thể khỏe mạnh hay không."

Chuyện về Ngụy Thư trước khi giải nghệ, Mục Vân Ế đã được nghe hệ thống kể lại từ lâu.

Cho nên sau này khi biết được Mục Đình lại đi tìm cô, thậm chí còn khiến cô trở nên như thế này, nếu không phải hệ thống ngăn cản, anh suýt chút nữa đã gϊếŧ chết Mục Đình ngay tại chỗ.

Hệ thống: [Có thể. Xin hãy hoàn thành nhiệm vụ trong vòng 12 tiếng, sau đó ngài sẽ trở về thế giới ban đầu.]

Mục Vân Ế mở cửa nhà vệ sinh, Ngụy Thư tựa đầu vào thành cầu thang, yên lặng nhìn anh.

Mục Vân Ế đi tới, ôm lấy cô: "Mười hai tiếng nữa là anh phải đi rồi."

Ngụy Thư cũng mơ hồ đoán được điều gì đó, bình tĩnh, ôm lại anh: "Vậy thì khi nào anh về?"

"..."

Người đàn ông im lặng lạ thường.

Ngụy Thư tháo kẹp tóc trên đầu, ghim vào ống tay áo của Mục Vân Ế.

Di chuyển từng chút một, cọ xát vào làn da của lòng bàn tay anh.

"Không sao, em đi tìm anh vậy."

Sau khi Tập đoàn nhà họ Mục tiến hành cải tổ dựa theo kế hoạch do Mục Vân Ế đề ra, chỉ trong vòng một tuần đã đạt được những bước phát triển nhảy vọt.

Bên cạnh doanh thu tăng mạnh, còn thu hút được sự quan tâm của nhiều chuyên gia trong ngành.

Mục Vân Ế cũng ngay lập tức trở thành đối tượng phỏng vấn của các phương tiện truyền thông lớn.

Kết quả là chính vào hôm nay, Mục Vân Ế tuyên bố sẽ không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, đồng thời từ chức Phó Chủ tịch trước mặt mọi người.

Sau khi tin tức được truyền ra, Ngụy Thư là người đầu tiên bị ảnh hưởng.

Dù sao thì những tin đồn giữa cô và hai vị thiếu gia nhà họ Mục đã lên hotsearch rất nhiều lần, cư dân mạng cũng đang tò mò không biết ai là người thắng cuộc.

Nhưng giờ thì hay rồi, việc Mục Vân Ế tuyên bố từ chức Phó Chủ tịch đã bị cư dân mạng cho rằng...

Mục Vân Ế thua rồi.

Nhưng thấy Mục Đình vốn luôn khoe khoang cũng không có tin tức gì, cư dân mạng cũng không biết được hiện tại mối quan hệ của hai người là gì.

Trong đoàn làm phim.

Hứa Kiều cùng nhóm diễn viên nữ hay buôn chuyện lại lắc lư chạy tới, điên cuồng xoa tay Ngụy Thư: "Thư Thư, hiện tại cô có quan hệ gì với hai nhân vật lớn kia thế?"

Một người trong nhóm diễn viên nữ buôn chuyện: "Theo tôi, có thể là hai người đang đánh cược, nhưng Thư Thư không yêu ai nên đại thiếu gia từ chức, nhị thiếu gia ra nước ngoài?"

Ngụy Thư: "Mục Đình ra nước ngoài?"

"Đúng vậy, nhưng tôi nghe nói hình như là bị ép buộc, bản thân anh ta cũng không muốn đi."

"..."

Không đợi Ngụy Thư nói chuyện, nhóm diễn viên nữ buôn chuyện đã thu thập thông tin từ mọi nơi, sau đó tưởng tượng ra màn kịch giữa nữ minh tinh và thiếu gia của gia đình giàu có quyền thế.

Ngụy Thư không muốn nói thêm, im lặng cầm kịch bản rời đi.

Vẫn còn mười cảnh quay trước khi đóng máy "Vân Thư".

Ngụy Thư vừa mở kịch bản, thì nhìn thấy trên đó viết một dòng chữ lớn phiên ngoại "Song thế luyến".

Nam chính ở thời cổ đại, nữ chính ở thời hiện đại.

Cô nhìn nó một lúc lâu, vành mắt bỗng ửng đỏ.

Đúng lúc Bùi Tư Vũ mặc long bào đi ngang qua, anh ta kinh hãi khi thấy Ngụy Thư đang che miệng khóc nức nở, vội vàng gọi nhân viên đoàn phim, lại ngồi xổm xuống để xem cô bị làm sao: "Đàn chị, sao chị lại khóc?"

Cô ngừng rơi nước mắt ngay lập tức, giọng mũi đặc sệt trong cổ họng: "Ồ, tôi không sao, chỉ là vừa nhìn thấy tình tiết này, nhất thời không kiềm chế được."

Nhân viên đoàn phim đi tới, xoa dịu cảm xúc của Ngụy Thư, đồng thời nhân viên trang điểm trang điểm lại cho cô.

Ngụy Thư cũng tự giễu cười nói: "Ôi, tôi bao nhiêu tuổi rồi mà thấy tình tiết kiểu này vẫn không kiềm chế được nhỉ."

Chị gái trang điểm cho cô cũng cười: "Điều này không phải rất tốt sao, cái này gọi là nhập vai. Chỉ có nhập vai mới có thể phát huy hết kỹ năng diễn xuất của cô, là chuyện tốt mà, không sao đâu."

Cô gật đầu, nhưng lại không nói gì nữa.

Sau khi trang điểm xong, đạo diễn đi tới gọi mọi người, gào lớn: "Cảnh này là cảnh quan trọng, tập trung tinh thần cho tôi. Nam chính và nữ chính có kết cục HE hay không thì phải phụ thuộc vào mọi người rồi."

Ngụy Thư điều chỉnh trạng thái, quay một lần là qua.

Sau khi kết thúc cảnh quay, đạo diễn cũng phải vỗ tay khen ngợi: "Trạng thái của Ngụy Thư rất tốt đó, độ hoàn thành của cảnh khóc này rất tốt."

"..."

Ngồi ở khu nghỉ ngơi, Ngụy Thư lau nước mắt còn đang rơi, nhắn tin cho Mục Vân Ế: "Anh tan làm chưa?"

Người đàn ông ngay lập tức trả lời: "Đang trên đường đến tìm em, sắp tới nơi rồi."

Ngụy Thư khịt mũi: "Còn lại bao nhiêu thời gian?"

Mục Vân Ế: "Ba tiếng."

Màn hình chậm rãi tối đi, Ngụy Thư úp kịch bản lên mặt, lại nhớ tới cái gì, vội vàng đi vào phòng thay đồ nhờ các nhân viên trang điểm giúp cô trang điểm lại.

Sau khi trang điểm xong xuôi, Ngụy Thư chạy ra khỏi phim trường, đúng lúc nhìn thấy xe của Mục Vân Ế đang đậu ở ngã tư.

Người đàn ông mặc vest đi giày da bước ra khỏi xe.

Ngụy Thư bất chấp tất cả nhào tới, không đợi Mục Vân Ế kịp phản ứng lại, cô đã kéo cổ anh xuống.

Sau đó, nhón chân hôn lên môi anh.

--------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trong hôm nay và ngày mai chính văn sẽ kết thúc. Phiên ngoại nữ chính sẽ xuyên về cổ đại gặp nam chính. (Xoa tay)