Chương 4: Trốn tránh

Nhìn từ xa, bóng lưng đẹp mắt của cậu nổi bật giữa đám đông.

Vai rộng eo hẹp, dáng người cao gầy mà một thiếu niên ở độ tuổi này nên có, nhưng thoạt nhìn không phải dạng yếu ớt.

Sau đó nữa, Thù Đồng thường xuyên thấy tên của cậu trên đầu bảng xếp hạng trong các kỳ thi ở mọi lứa tuổi.

Những cuộc thảo luận về cậu cũng thường xuyên xuất hiện trong miệng các nữ sinh xung quanh.

Khi đó, cô mới nhận ra rằng cô và cậu mãi mãi không thuộc cùng một thế giới.

Thù Đồng cụp mắt xuống, nhặt chiếc phong thư màu hồng nhạt rơi trên mặt đất lên, đặt nó lại chỗ cũ.

“Tiểu Mễ, chúng ta đi thôi.”

Hứa Mễ Nhạc vẫn đang miệt mài lật giở đống thư tình trong tay.

“Chán thật, tìm mãi mà vẫn không thấy cái nào có chữ ký nhỉ.”

“Muốn hóng hớt một chút, xem có ai mà mình quen không.”

Thù Đồng vô thức liếc nhìn bức thư tình mà cô thả lại trong ngăn tủ.

Trên bức thư đó được ký tên một cách hào phóng - Tùng Xu Đình.

Cô biết nữ sinh đó, cô gái với đôi mắt màu nâu nhạt tuyệt đẹp, mái tóc xoăn dài bồng bềnh mềm mại luôn buông xõa sau lưng, là một người lai xinh đẹp.

Ngoài cửa có tốp năm tốp ba tiếng bước chân, và cả tiếng bóng rổ đập bụp bụp xuống sàn nhà.

Hứa Mễ Nhạc nhét vội đống thư tình trong tay vào ngăn tủ gần nhất, kéo cổ tay cô chạy về phía cửa sau.

Phòng thay đồ là hình chữ H, nối với nhau bằng một hành lang ngắn ở giữa.

Bố trí ở hai bên hành lang giống nhau, một bên là vòi hoa sen, một bên là tủ đựng quần áo được sắp xếp ngăn nắp.

Khoảnh khắc cả hai nghiêng người và chạy ra từ cửa sau, Thù Đồng nghe thấy giọng nói trêu đùa của các chàng trai lúc họ mở cửa tủ.

“Ủa? Trì Tư Việt không đi cùng sao?”

“Cậu mù à, không thấy chỗ sân thể dục bị một đám nữ sinh đưa nước vây quanh à, mỏi mắt đứng chờ kia kìa.”

Cánh cửa tủ bị đóng sầm một cách thô bạo.

“Chết tiệt, vẻ ngoài đẹp trai là sẽ có đãi ngộ này à, không được, hôm nay tôi phải giúp cậu ta một quả, để cậu ta lấy le trước đám con gái đó mới được, tôi cũng được thơm lây. Xem nào, mấy nữ sinh kia đưa đồ uống cho cậu ta có phải loại tôi thích uống không nhỉ.”

“Thôi đi, Trì Tư Việt người ta cần cậu nhường bóng sao?”

“Gì? Nói nhảm ít thôi, cậu có uống không? Mình thấy trong ngăn tủ cậu ấy có mấy chai nước tình yêu của mấy cô gái kia gửi hôm nay.”

Người nọ vừa nói vừa xé miếng dán tiện lợi dán trên thân chai, vặn nắp rồi tu ừng ực vào miệng.