Sau đó, Vương Nham lại nói rằng cô ả phải chuẩn bị chu đáo cho đám cưới, Thanh Ngôn chỉ nhìn vào giỏ hàng của cô ả rồi chuyển tiền qua cho cô ả.
Sau đó, Vương Nham nói cô ả bị polyp trong phổi, bác sĩ nói rằng cần phải phẫu thuật, Thanh Ngôn bèn chuyển số tiền cuối cùng trong thẻ ngân hàng của cô ả.
Sau đó... Không có sau đó nữa.
Thanh Ngôn vô tình nhìn thấy vợ sắp cưới của mình đang hôn một người đàn ông khác trên phố, cậu biết người nọ, chính là chủ cũ của ngôi nhà mà cậu đã mua.
Cậu nhìn hai lần rồi tránh đi.
Cậu không thể giải thích được cảm giác trong lòng mình là gì, họ đã yêu nhau hơn một năm, hai người cũng chỉ nắm tay nhau, hoặc cùng lắm là quàng tay qua vai. Vương Nham thường nói chuyện rất mạnh mẽ với cậu, cậu chưa bao giờ thấy cô ả như chim nhỏ nép vào lòng người như thế.
Sau đó, hai người không gặp nhau trong một tuần, khi Vương Nham đến gặp cậu, Thanh Ngôn đã ngả bài với cô ả.
Vương Nham cúi đầu im lặng một lúc rồi nói: "Tôi sắp chết rồi. Tôi đã được chẩn đoán là mắc bệnh ung thư phổi trước khi gặp anh. Tôi quen anh ấy trong bệnh sân, anh ấy cũng mắc bệnh giống tôi."
Thanh Ngôn ngạc nhiên nhìn cô ta, Vương Nham nói: "Chúng tôi đều là trụ cột của gia đình. Nếu chết thì người trong nhà cũng sẽ không thể sống nổi, cho nên trước khi chết chúng tôi chúng tôi đã bàn nhau kiếm chút tiền."
Thanh Ngôn cười lạnh: "Anh ta thông minh thật, bảo cô ra mặt lừa tiền, còn anh ta thì đứng ngoài cuộc."
Vương Nham lắc đầu: "Không, anh ấy cũng tìm một cô gái nhà giàu nhưng cô gái đó rất nhạy bén, cảm thấy có gì đó không đúng nên xa cách anh ấy."
Thanh Ngôn quay đầu đi, cười mỉa mai: “Chỉ có tôi ngu ngốc.”
Vương Nham rưng rưng nước mắt: “Thanh Ngôn, anh là người tốt, thật xin lỗi, anh đánh tôi đi nhưng đừng đánh chết tôi. Đánh chết tôi rồi còn liên luỵ anh phải chịu trách nhiệm."
Thanh Ngôn không đánh cô ả, chỉ đuổi cô ả đi.
Sau đó, cậu lén lút giả làm nhân viên kinh doanh bất động sản, đến xem căn hộ kia, trong phòng ngủ chính có hai ông già nằm liệt giường, khuôn mặt có thể nhìn ra giống với Vương Nham, trong phòng ngủ phụ có một bà lão sống bằng nghề bán đồ ăn, còn mang theo một đứa bé ba bốn tuổi, nhìn giống người ở phòng kia đến năm sáu phần.
Căn phòng ban đầu cậu dự định dùng làm phòng thay đồ của Vương Nham đã được cho một nhà ba học sinh đi học thi đại học gần đó thuê.
Ngôi nhà vẫn như lúc cậu tới lần trước, chỉ khác là Vương Nham đã sớm sắp xếp cho mọi người rời đi.
Xem xong rồi Thanh Ngôn quay về nằm trên giường cả ngày, không ngừng lẩm bẩm một mình: “Dù sao cũng chẳng phải tiền mình kiếm được, cứ coi như mình không đoạt giải, coi như mình làm việc thiện đi.”
Ban đêm, cậu nằm cho đến khi cảm thấy thực sự khó chịu, bụng trống rỗng, bèn đi đến quán bar uống rất nhiều rượu.
Sau khi uống rượu xong đi ra ngoài, bị xe tải đâm xuyên qua thế giới này.
Thanh Ngôn ngồi trên ghế, nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận chiếc khăn ấm áp vào mặt mình.
Trên vai là một chiếc áo choàng cũ mà người đàn ông vừa lấy từ trong phòng đến. Nó rất lớn, là của người đàn ông đó.
Thanh Ngôn có thể ngửi thấy mùi bồ kết ấm áp của người đàn ông đang hơi cúi xuống lau mặt cho mình, hòa lẫn với mùi dầu ăn thoang thoảng, khiến cậu cảm thấy an tâm.
Lau mặt xong, Thanh Ngôn mở mắt ra, đôi mắt sáng của cậu nhìn người đàn ông trước mặt không chớp mắt, ướŧ áŧ, tràn đầy tin tưởng và ỷ lại, khóe miệng nhếch lên, để lộ hàm răng trắng đều đặn, ngọt ngào nói: "Cảm ơn chồng." .
Mà sau khi đứng thẳng lên, y lập tức quay đầu đi, chỉ có một bên khuôn mặt còn tương đối hoàn hảo của người đàn ông đối diện với cậu, người đàn ông mím chặt môi, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Ăn cơm đi.”
Thanh Ngôn vừa định đứng dậy, người đàn ông vừa quay người lại dừng bước, không quay đầu lại mà hỏi: "Cha em có từng nói cho em biết tên anh không?"
Thanh Ngôn nghe vậy hơi giật mình, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, cậu nhìn bóng lưng của người đàn ông, ánh mắt lại quét qua hàng chữ ở một bên đầu của người đàn ông, sau đó chậm rãi nói ra hai chữ bằng giọng điệu nhẹ như bông: "Hạc Niên."