Chương 7

Tất nhiên, Thanh Ngôn không chịu để đối phương lui về sau, cậu nhẹ nhàng lao về phía trước như một con thỏ trắng nhỏ, lập tức nhào vào vòng tay rộng rãi và ấm áp của người đàn ông, vô cùng ỷ lại mà nắm lấy quần áo trên ngực người đàn ông. Đồng thời giơ tay lên sờ vào má người đàn ông nhưng lại không phải là một nửa khuôn mặt nguyên vẹn mà là bên mặt dữ tợn đáng sợ kia.

Người đàn ông đột nhiên ngửa đầu ra sau nhưng động tác lại bị hạn chế, không thể động đậy quá mạnh, miễn cưỡng tránh được bàn tay của Thanh Ngôn.

Thanh Ngôn quyết tâm giành chiến thắng, nếu hôm nay cậu không giải quyết chuyện này, có thể nút thắt này về sau sẽ đọng lại trong lòng hai người rất lâu, đây là điều cậu không thể chấp nhận.

Vì vậy, Thanh Ngôn không biết xấu hổ, không màng tự từ chối của đối phương, nhón mũi chân lên, một lần nữa dùng ngón tay khám phá nửa khuôn mặt đầy vết sẹo của người đàn ông. Lần này, dường như cảm nhận được sự quyết tâm của cậu, người đàn ông không từ chối nữa, chẳng qua cơ thể y rõ ràng đã trở nên cứng đờ.

Thanh Ngôn phớt lờ lời từ chối im lặng của đối phương, ngẩng đầu lên, quay mặt sang một bên, dùng ngón tay cẩn thận xoa xoa nửa khuôn mặt đầy vết sẹo của y.

So với con người ở cái thời đại khốn khổ ngày nay, làn da của Thanh Ngôn có thể nói là quá trắng và mềm mại, như được tắm bằng loại sữa tắm và bôi kem dưỡng ẩm, quả thực là thơm ngào ngạt.

Cậu dùng những ngón tay trắng nõn thơm tho cẩn thận mơn trớn từng tấc vết sẹo dữ tợn trên mặt người đàn ông.

Dường như chưa từng có ai chạm vào y như vậy, toàn thân người đàn ông cứng đờ, cuối cùng quay mặt đi, tránh ngón tay của cậu, yết hầu hơi cử động, y gần như nói không nên lời: “Em lau mặt trước đi. .."

Thanh Ngôn mềm mại nằm trong lòng y, nhả khí như lan, nũng nịu nói: “Muốn chồng lau cho em cơ.”

Người đàn ông vẫn đang né tránh ánh mắt của Thanh Ngôn, nếu không y đã phát hiện ra người vợ trẻ rúc vào trong ngực y đang ngước nhìn bản thân với ánh mắt rất kỳ lạ, không còn là sợ hãi và kinh hoàng, cũng không phải là khıêυ khí©h và ỷ lại, mà là một sự ngạc nhiên và khó hiểu nói không nên lời.

Tầm mắt của Thanh Ngôn di chuyển từ khuôn mặt của người đàn ông đến một hàng chữ cách mặt y không xa, các ký tự chữ Khải chữ Hán viết dọc giống như lời giới thiệu nhân vật được dán bên cạnh các diễn viên trong một số bộ phim truyền hình, lơ lửng ở đó.

Thanh Ngôn thử đưa tay ra chạm vào, đầu ngón tay xuyên qua cột chữ, chữ viết tản ra như cát, cậu rút tay lại, cột chữ lại trở về hình dáng ban đầu.

Người đàn ông chú ý tới động tác của cậu, hơi quay đầu lại nhìn cậu nhưng vẫn cố gắng hết sức không để đối phương nhìn thấy nửa khuôn mặt đáng sợ của mình.

Thanh Ngôn thu lại sự ngạc nhiên ngờ vực, lại chạm vào mặt y, thân thể mềm mại nóng bỏng dán chặt lại hơn, giọng dẻo quẹo hỏi: “Được không?”

Cô gái đã lừa hết tiền của Thanh Ngôn tên là Vương Nghiên, cô ả không thích cái tên nghe nhẹ nhàng như bông này nên lúc bình thường đều viết là "Vương Nham".

Ban đầu Thanh Ngôn không thể nói là cậu thích cô ả nhiều, chỉ là xung quanh cậu không có người bạn nào chân thành với cậu, chỉ có Vương Nham sau khi uống hết hai chai bia là vỗ vai cậu mắng cậu ngốc, nói rằng cậu là người già mồm, hay làm to chuyện nhất trong số những người cô ả biết.

Vương Nham đã hỏi vay tiền Thanh Ngôn hai lần, nhưng Thanh Ngôn không cho vay.

Sau này, khi cô ta không uống rượu, đầu óc tỉnh táo cũng chỉ vào mũi cậu mắng cậu bề ngoài đẹp mã như vậy, đàn ông mà lại keo kiệt bủn xỉn, khó ưa, không có bạn bè là đáng.

Về sau, bằng cách nào đó, hai người đã yêu nhau.

Thanh Ngôn là do quá cô đơn.

Cậu mất cha mẹ khi mới bảy tám tuổi, bà nội nuôi nấng cậu đến khi cậu mười lăm mười sáu tuổi cũng không còn nữa, cậu rất muốn có một gia đình.

Vương Nham nói rằng rất coi trọng nhà ở, bảo Thanh Ngôn chi tiền, Thanh Ngôn đến xem, thấy rằng tuy đắt tiền nhưng thực sự cũng hài lòng, bèn chuyển tiền cho Vương Nham, bảo cô ả sắp xếp ký hợp đồng rồi chuyển tiền.