Chương 9

Bả vai Khưu Hạc Niên hơi giật giật, dùng giọng trầm thấp khẽ nói “ừm” một tiếng, cho phu lang đến từ thế giới hiện đại nhìn như có vẻ thư thả nhưng thật ra nội tâm lại thấp thỏm một đáp án khiến người ta yên tâm.

Người đàn ông quay người đi bưng cháo lên, dòng chữ bên sườn đầu vẫn sáng ngời: Khưu Hạc Niên, thợ rèn của thôn Liễu Tây, phía sau còn có một dấu ngoặc, viết (không rõ thân phận).

Ánh mắt của Thanh Ngôn dừng lại ở bốn chữ “không rõ thân phận” một lúc, khi người đàn ông bưng cháo vững vàng quay người lại, cậu nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Bàn ăn cách bệ bếp không xa, bên trên có một đĩa bánh bao bột mì trắng, một đĩa giá xào thịt heo xé, một đĩa dưa muối không nhìn rõ là ướp gì, một bát cháo trắng lớn, đây là bữa sáng của ngày hôm nay.

So ra thì kém đồ ăn thường ngày của Thanh Ngôn nhưng theo trí nhớ trong đầu nguyên chủ, ở chỗ này, mấy thứ như cơm, bột mì và thịt heo chỉ có vào dịp Tết, nên bữa ăn này đã được coi như là một bữa ăn xa xỉ.

Mà Thanh Ngôn thực sự rất đói, khi nhìn những chiếc bánh bao trắng nõn, đôi mắt cậu sáng lên màu xanh lam, giống như mấy con mèo rừng đói khát chạy quanh trong làng.

Khưu Hạc Niên liếc cậu một cái rồi ngồi xuống, tiếp theo xoay người lấy một cái bát từ trong tủ ra, múc một thìa đường nâu đổ vào bát cháo của Thanh Ngôn, sau đó lúc cậu còn chưa kịp phản ứng đã duỗi tay mở cái bát có nắp đậy trên bàn ra, bên trong có hai quả trứng luộc. Y bóc vỏ trứng, thuần thục bóc vỏ xong rồi bỏ vào chiếc bát trống trước mặt Thanh Ngôn.

Thanh Ngôn cúi đầu nhìn, thấy Khưu Hạc Niên không thêm đường cho bản thân y, có lẽ vì y không quen với vị ngọt nhưng để một mình cậu ăn hết trứng gà thì không tốt lắm. Cậu cầm một quả trứng lên đặt vào trong bát đối phương, hành động này chạm vào chỗ đau của cậu, cậu cố nhịn không nhe răng trợn mắt, nhưng đã sắp khóc đến nơi.

Khưu Hạc Niên không cảm kích chút nào mà cầm ra, lại bỏ vào bát của Thanh Ngôn. Lại nhân trước khi cậu chưa trả lại lần nữa, dùng tay che miệng bát mình, thấp giọng nói: “Thím Lý hàng xóm tặng mười quả trứng gà cho em bồi bổ sức khỏe, không cần phải giữ lại, mỗi sáng nấu hai quả ăn, ăn hết anh lại tìm bà ấy mua.”

Thanh Ngôn theo bản năng phản bác: "Sức khỏe em tốt, không cần bồi bổ..."

Khi Khưu Hạc Niên ngước mắt lên nhìn cậu, Thanh Ngôn giật mình, cậu thoáng liếc thấy vỏ trứng gà đỏ đã được bóc trên bàn, còn cả đường nâu trong bát mình vẫn chưa tan hết, cả táo đỏ và long nhãn rải rác quanh giường khi cậu mới rời giường ban nãy… Một tia chớp lóe lên trong đầu cậu, cậu chợt hiểu ra ý nghĩa thực sự của việc “bồi bổ cơ thể”, mặt lập tức đỏ lên, lắp bắp không nói được câu nào.

Đường nâu và trứng gà đỏ, đây là để bổ sung “khí huyết” cho Thanh Ngôn.

Về phần tại sao cần bổ sung khí huyết, đương nhiên là bởi vì thiếu hụt.

Vì sao người đang yên đang lành lại thiếu khí huyết, đương nhiên là bởi vì ban đêm... Ứ ừ, Thanh Ngôn đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, lúc này mới chậm chạp cảm thấy xấu hổ và một chút áy náy.

Ngay cả chiếc bánh bao hấp to đùng trước mặt mà cậu luôn tâm niệm cũng không còn ngon nữa, khuôn mặt đỏ bừng.

Cậu lén nhìn cổ áo của người đàn ông.

Đêm qua lúc thật sự không chịu được nữa, cậu đã không nương miệng chút nào, cắn vào ngực người đàn ông một cái, lúc đó trong miệng còn có vị máu tanh.

Vết cắn đó nhất định là rất đau, Thanh Ngôn có chút lo lắng không biết vết thương đã được xử lý hay chưa, liệu có bị nhiễm trùng hay không, thời đại này việc chữa bệnh không phổ biến, một căn bệnh nhỏ nếu không được xử lý đúng cách cũng có thể trở nên nghiêm trọng.

Tuy nhiên chuyện này Thanh Ngôn cho rằng chuyện này không hoàn toàn là lỗi của cậu.

Lúc đầu cậu khá là “hưng phấn” vì thuốc trong cơ thể đang phát huy tác dụng, tuy người đàn ông này không có kỹ năng gì, chỉ làm bừa mà thôi, dù Thanh Ngôn đau đớn song cũng có cảm giác “giải khát”. Nhưng sau khi thuốc dần hết tác dụng là Thanh Ngôn không thể chịu nổi nữa.