Chương 3: Mã Tặc

Bếp lò tỏa nhiệt, tuyết mịn còn sót lại trên người Hạ Tuế An hòa tan thành nước, nàng dùng khăn lau sơ qua, thuận tiện quan sát quán trọ một lượt.

Bàn gỗ ghế gỗ bong tróc sơn, cửa ra vào và cửa sổ đóng chặt, trên sàn nhà có vết máu không thể chà rửa được.

Vết máu đã ở đó một thời gian.

Cầu thang dẫn lên tầng hai đã gãy tấm ván gỗ bậc dưới cùng, ngồi ở vị trí của Hạ Tuế An có thể nhìn thấy rào chắn trên lầu hai và cửa ra vào của một số phòng.

Lửa than nổ lách tách trong bếp lò, nàng đưa tay qua sưởi ấm, bỗng nhiên rất muốn khóc.

Không có trí nhớ, xung quanh cũng không có người quen.

Nửa khắc sau.

Bà lão bưng một chén cháo tới, cháo rất loãng, phần lớn là nước, không có cơm, chỉ có bánh bao hấp khô cứng: “Không có gì để ăn, tiểu cô nương, con ăn tạm trước đi.”

Nàng đưa hai tay tiếp nhận: “Cảm ơn bà bà.”

“Sao con lại đến Vệ thành một mình?” Bà lão nhìn ra nàng không phải người Vệ thành.

“Con không nhớ nữa.”

Hạ Tuế An đói đến mức đầu óc kêu ong ong, bưng lên uống nửa chén cháo, cháo quá loãng, đa phần chỉ toàn là nước, nhìn thấy loáng thoáng vài hạt cơm, căn bản không cần nhai nuốt, đợi húp xong chén cháo, cơ thể lại càng ấm áp hơn.

“Lúc con vừa mở mắt ra đã đứng trước cửa thành, không nhớ rõ gì cả.”

Ánh mắt của bà cụ quét qua vết thương trên đầu Hạ Tuế An, có lẽ bà đã đoán được chuyện gì xảy ra, thở dài nói: “Đứa nhỏ đáng thương...”

Hạ Tuế An dùng sức cắn bánh bao cứng.

Nàng thuận miệng hỏi một câu: “Bà bà, một mình người ở trong quán trọ này sao?”

Hốc mắt bà lão không tiếng động ươn ướt: “Nửa tháng trước, người Hồ đột nhiên tấn công Vệ thành, con ta đi theo Tưởng tướng quân cố gắng kháng địch, cuối cùng...”

Bà nói không nổi nữa: “Nó cũng là một đứa trẻ ngoan.”

Nửa tháng trước người Hồ tiến công Vệ thành, phải mất mười ngày mới có thể công phá, bây giờ mới cách thời gian công thành được năm ngày, nhưng đối với bọn họ mà nói cảm tưởng như đã qua rất lâu.

Đang nói chuyện thì có tiếng vó ngựa vang lên trên đường phố.

Đây hiển nhiên cũng không phải là âm thanh hay ho gì, sắc mặt bà cụ lập tức thay đổi.

Bà vội vàng tắt bếp lò, sợ rằng khói sẽ lọt qua khe cửa bay ra ngoài khiến người ta phát hiện trong quán trọ có người, lại hạ giọng nói với Hạ Tuế An: “Tiểu cô nương, con lên lầu tránh đi, chớ để người ta phát hiện.”

Hạ Tuế An: “Làm sao vậy, bà bà.”

Bà cụ liên tục nhìn về phía cửa khóa.

Giọng điệu của bà cụ đầy vẻ bất lực: “Không phải, hẳn là mã tặc nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Đám người này cũng không khác gì lũ người Hồ, sau khi thành bị phá, bọn họ thường xuyên tránh người Hồ lẻn vào thành, vừa cướp vừa gϊếŧ.”

“Người trong thành không bị người Hồ gϊếŧ chết, ngược lại bị bọn họ gϊếŧ.”

Hạ Tuế An bị bà lão đẩy lên lầu: “Nếu lão không gọi con, con nhớ ngàn vạn lần không được xuống lầu.”

Nhưng vào lúc này, cửa quán trọ bị người từ bên ngoài đá văng, khóa cửa cũng bị hỏng theo. Nàng nghe thấy động tĩnh phía dưới, ngược lại giữ chặt bà lão: “Người ở lại lầu hai, để con đi xuống.”

Có người từ phía dưới hét lên: “Ta biết ở đây có người, thức thời thì mau đi ra, nếu không bọn ta sẽ đốt quán trọ này.”

Hạ Tuế An hiểu ra.

Vừa rồi bà lão đi nấu cháo cho nàng, có thể sẽ có khói bay ra ngoài mái nhà.

“Con yên tâm, chỉ cần ta không chọc bọn chúng, bọn chúng cũng lười gϊếŧ một bà lão già sắp xuống mồ như ta.” Bà lão đẩy tay Hạ Tuế An ra, vịn cầu thang bước nhanh xuống dưới.

Mã tặc phá cửa mà vào, không khí lạnh lẽo xua tan hơi ấm duy nhất trong quán trọ, trong tay bọn chúng cầm đao kiếm, không kiêng nể gì ngồi xuống.

Bà cụ run rẩy đi tới trước mặt bọn chúng.

Bà thành khẩn nói thời gian trước quán trọ đã bị người Hồ cướp đoạt, hiện giờ ở đây vừa không có lương thực lại không có vàng bạc, mong các vị đại gia giơ cao đánh khẽ.

Mã tặc căn bản không kiên nhẫn nghe bà lão nói chuyện, dùng đao tùy tiện chém nát một cái bàn: “Bà già họm hẹm này bớt dài dòng, mau chuẩn bị cho đại gia bọn ta ít đồ ăn, nếu không ta sẽ dùng một đao gϊếŧ bà.”

Trên người bọn chúng có một số thanh kiếm còn dính máu, xem ra là đã gϊếŧ người rồi.

Bà cụ hoảng hốt đáp lại, chuẩn bị lấy đồ ăn.

Không đợi bà cụ rời đi, mã tặc cảnh giác nhìn lên lầu hai: “Trong quán trọ ngoại trừ bà, còn có người sống nào khác không?”

“Không có.”

Mã tặc hừ một tiếng, muốn lên lầu hai kiểm tra. Bà cụ tiến lên ngăn cản: “Các vị đại gia, bên trên thật sự không có ai.”

Bọn họ mắt điếc tai ngơ, khăng khăng đòi lên lầu.

Bà lão bị họ đẩy ngã xuống đất, mã tặc rút đao ra muốn gϊếŧ bà.

Đao đã đặt lên cổ bà lão, có máu chảy ra.

Bọn họ đang muốn động thủ gϊếŧ bà ấy.

Đột nhiên nhìn thấy phía cầu thang xuất hiện một vị thiếu nữ thoạt nhìn tầm khoảng mười mấy tuổi, nàng mặc một chiếc váy màu cam, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mùa đông không quá dày, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

Búi tóc hồ điệp của nàng được buộc bằng dải lụa màu sắc rực rỡ, đuôi dải lụa rủ xuống hòa quyện với ngọn tóc đen ánh, làm nổi bật làn da trắng nõn, đôi mắt hơi sáng, giống như một tấm gương có thể soi người.

“Bà bà.”