Chương 4: Các Ngươi Ồn Quá

Hạ Tuế An hô.

Mã tặc tạm thời nới lỏng thanh đao của mình.

Bà cụ không muốn nàng gặp chuyện không may, muốn chắn trước mặt nàng nhưng lại bị đám mã tặc kia ngăn cản: “Tiểu cô nương, sao con lại đi ra rồi!”

Cho dù Hạ Tuế An nhát gan sợ phiền phức, nàng cũng không thể nào trơ mắt nhìn bà cụ chết trước mặt nàng.

Mã tặc đưa trường đao nhuốm mùi máu tươi đặt lên cần cổ trắng trẻo của nàng.

Thân đao lạnh như băng, Hạ Tuế An run lên.

Mã tặc híp híp mắt: “Ta đã nói sao cái đồ già chết tiệt nhà bà không cho bọn ta đi lên xem, hóa ra bên trên còn giấu người...”

Lời còn chưa kịp nói xong, bọn chúng lại nhìn thấy trên lầu có thêm một người: “Ngươi là ai?”

Hạ Tuế An cũng giương mắt nhìn lại.

Chỉ thấy thiếu niên bước từng bước một đi xuống cầu thang cũ kỹ phát ra tiếng ọp ẹp nặng nề.

Hạ Tuế An cũng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của thiếu niên, vừa rồi ở trên lầu cũng không nhìn thấy hắn.

Thiếu niên lớn lên trông rất cao, mái tóc dài đen tuyền bện hơn mười bím tóc, xen lẫn mái tóc dài xõa tung, chuông nhỏ và đồ trang trí bằng bạc tinh xảo gắn ở đuôi bím tóc, rủ xuống sau eo thon của hắn, vang lên leng keng.

Quần áo trên người của hắn khác với bọn họ.

Phong cách khác hẳn.

Bộ trang phục màu chàm, có đường thêu tinh xảo và phức tạp trên đó nhìn kỹ lại có cảm giác hoa văn méo mó, một dây đai khâu màu xanh quấn quanh thắt lưng gọn gàng của hắn, cũng treo chuông.

Đôi ủng dài của thiếu niên được treo một chuỗi đồ trang trí bằng bạc, quấn quanh thân ủng giống như những con rắn.

Ánh mắt Hạ Tuế An dừng ở trên mặt hắn.

Một khuôn mặt đẹp đến mức không thể chối cãi.

Hắn đứng trên cầu thang, nhìn xuống bọn họ, cong môi cười rộ lên: “Các người ồn ào quá.”

Hạ Tuế An theo bản năng sợ đám côn trùng và rắn này, nếu không phải trên cổ mình còn đang kề một thanh đao thì nàng sẽ lui về phía sau vài bước, trốn vào trong góc.

Bởi vì con rắn đỏ hiếm thấy, người ở đây không hẹn mà cùng nhìn về phía nó, cuối cùng thận trọng quan sát kỹ người thiếu niên đột nhiên xuất hiện này thì lại thấy có một con rắn đen khác bò ra từ phía sau hắn.

Hai con rắn giống như thông hiểu nhân tính, muốn no bụng một bữa nên nhìn chằm chằm dưới lầu.

Tê tê tê…

Con rắn ngẩng đầu lên, lưỡi đỏ như ẩn như hiện.

Kỳ Bất Nghiễn lười biếng dựa vào lan can đổ nát ở bên cạnh cầu thang, mấy bím tóc rủ xuống trước người, chuông đung đưa, đôi mắt trong veo như thủy tinh, đầu ngón tay tùy ý gác lên lan can cầu thang.

Bọ cạp, rết và các loại cổ trùng giống như được chủ nhân cho phép, đi dọc theo cổ tay của hắn.

Mã tặc cuối cùng vẫn là mã tặc, mấy chuyện như đốt gϊếŧ cướp bóc đã làm rất nhiều, há lại sợ cậu thiếu niên thoạt nhìn mới bây lớn này, một gã hắng giọng nói: “Chuyện này không liên quan tới ngươi, xen vào việc của người khác, mạng nhỏ...”

Kỳ Bất Nghiễn nghiêng đầu nhìn người nói chuyện.

Trang sức bạc trên tóc va chạm với nhau vang lên âm thanh thanh thúy.

Leng keng, leng keng.

Làn da của hắn rất trắng, khuôn mặt vào ban đêm đặc biệt diễm lệ, giống như một con quái vật ưa nhìn hấp dẫn, đuôi lông mày hơi nhếch lên, ánh mắt ngưng tụ, giọng điệu dịu dàng vô hại: “Ngươi muốn nói là, mạng nhỏ khó giữ được?”

Mã tặc cho rằng bọn họ không thể thua về mặt khí thế được, hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt râu ria xồm xoàm khiến cho bọn họ trông như một đám hung thần ác sát: “Biết là tốt rồi.”

Kỳ Bất Nghiễn gật đầu.

“Ta không có ý định xen vào việc của người khác.”

Mã tặc dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, đang nghiền ngẫm mức độ đáng tin cậy trong lời nói của hắn cao bao nhiêu.

Cảm giác hy vọng của Hạ Tuế An tan vỡ, nàng không muốn cứ thế mà chết đi cho nên do dự có nên lên tiếng cầu xin thiếu niên đứng ở góc rẽ cầu thang giúp đỡ hay không, nhưng ngay cả khi nàng cầu xin hắn, liệu đối phương có đồng ý không.

Người này đã nói sẽ không xen vào việc của người khác.

Khoảnh khắc tiếp theo, Kỳ Bất Nghiễn lại nhẹ giọng: “Nhưng ta vừa mới nói, các ngươi làm ồn đến ta rồi.”

Mã tặc không biết tại sao, không thèm nói nhảm với hắn, trừng mắt hung ác nhìn thiếu niên, nhổ nước bọt xuống đất: “Vậy thì sao, bọn ta không gϊếŧ ngươi đã là đại phát từ bi rồi, còn không mau cút.”

Kỳ Bất Nghiễn đi hết những bậc thang còn lại, tùy tiện dùng đôi ủng đá đá vào đầu con rắn đỏ giống như đứa trẻ: “Các ngươi không xin lỗi ta sao?”

Cái đầu bẹp dí của Hồng Xà tủi thân run lên.

Mã tặc: “Nói xin lỗi cái gì?”

Hắn nở nụ cười: “Xin lỗi vì đã làm phiền ta.”

“Ta con mẹ nó.. Đau!”

Hồng Xà vừa nãy còn ở trên mặt đất bị Kỳ Bất Nghiễn một cước đá bay, cái đầu vừa vặn bay vào trong miệng tên mã tặc mắng chửi người, con rắn đỏ bắt đầu cắn dọc theo khóe miệng tên mã tặc, nọc độc nhanh chóng thấm vào da hắn, thối rữa.

Mã tặc một chữ cũng không thốt ra được.

Kỳ Bất Nghiễn bình tĩnh nhìn cảnh tượng này: “Nếu không xin lỗi, vậy thì đi chết đi.”