Chương 30: Không hoà thuận

Tô Dạng và Thẩm Cảnh Hoà nói xong, quay lại nhìn hai cô con gái của mình thân thiết với nhau, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Ngay cả ngữ khí khi nói chuyện cũng tràn đầy niềm vui sướиɠ mà ngày thường không có: “Đi thôi, đừng đứng bên ngoài nữa, vào trong nói chuyện.”

Khi bốn người bước vào đại sảnh, hai cha con Thẩm Viễn và Thẩm Cảnh Tu đang bận rộn cũng từ thư phòng trên lầu đi xuống.

Khi hai người nhìn thấy Thẩm Cảnh Hoà, trong giây lát lộ ra vẻ sửng sốt.

Bởi vì không ai nghĩ rằng hôm nay anh ta sẽ trở về.

Nhưng sau một thoáng kinh ngạc, Thẩm Viễn nhanh chóng nói.

“Bây giờ mọi người cũng đã về đủ rồi, vậy ăn cơm thôi.”

Thẩm Viễn là chủ gia đình, sau bữa tối, cho dù có người đến muộn hoặc vắng mặt thì ông cũng sẽ không đợi nữa, cũng sẽ không vì ai đến trễ mà chờ cơm.

Nhưng hôm nay Tô Dạng không lập tức phân phó cho nhà bếp dọn đồ ăn luôn.

"Hay là chờ thêm một chút đi. Tôi không biết là hôm nay Cảnh Hoà sẽ về, để tôi cho nhà bếp làm thêm hai món mà Cảnh Hoà thích, rồi chúng ta hãy bắt đầu bữa tối sau."

Khi Tô Dạng nói ra lời này, Thẩm Cảnh Hoà lập tức liếc nhìn Ôn Nhan.

Ý tứ muốn biểu đạt rất rõ ràng: Cô có ý gì đây? Cô bảo tôi về nhưng lại không nói cho mọi người biết?

Ôn Nhan mỉm cười, đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết, lặng lẽ tạo khẩu hình miệng nói - “Tạo bất ngờ”

Mặc dù từ đầu đến cuối hai người không phát ra âm thanh gì nhưng vẫn bị người đứng xem phát hiện.

Thẩm Cảnh Tu liếc nhìn Ôn Nhan, khẽ nhíu mày. Hai người bọn họ từ khi nào đã trở nên thân thiết như vậy?

Không chỉ có Thẩm Cảnh Tu mà Thẩm Chỉ Nhu cũng nhìn thấy những động tác nhỏ giữa Ôn Nhan và Thẩm Cảnh Hoà.

Mặc dù trên mặt Thẩm Chỉ Nhu vẫn bình tĩnh, nhưng những ngón tay buông thõng bên hông cô ta lại siết chặt mép váy lại.

Trong khi đó, hai đương sự lại hoàn toàn không nhận ra rằng họ đang bị ‘vây xem’.

Thẩm Cảnh Hoà lập tức cự tuyệt lòng tốt của Tô Dạng.

“Không cần đâu mẹ, con không kén ăn, cái gì con cũng ăn được.”

“Không sao đâu Cảnh Hoà, chỉ cần nấu thêm hai món nữa thôi, mình à, ông nói có đúng không?”

Tô Dạng nói những lời sau với Thẩm Viễn.

Nhưng Thẩm Viễn còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Cảnh Hoà đã lạnh lùng nói: “Không phải trước giờ trong nhà ăn cơm rất có quy tắc sao, đừng vì lần đột ngột trở về này của con mà phá lệ.”

Giọng điệu mang theo khói thuốc súng... Những lời này rõ ràng là nói cho Thẩm Viễn nghe.

Mọi người trong phòng đều nghe thấy, bầu không khí trong phòng lập tức giảm xuống mức đóng băng.

Đặc biệt là Thẩm Viễn, sắc mặt của ông rất xấu.

Chỉ có Thẩm Cảnh Hoà là người duy nhất xem như không có chuyện gì, cứ vậy sải bước đi tới bàn ăn.

Tô Dạng sớm đã đoán trước được hai cha con gặp mặt sẽ không hoà thuận với nhau được, cho nên cũng không kiên trì để nhà bếp làm thêm thức ăn nữa.

Cả nhà nhanh chóng ngồi xuống chiếc bàn ăn dài.

Thẩm Viễn ngồi trên ghế chính, bên trái là anh em Thẩm Cảnh Tu và Thẩm Cảnh Hoà, bên phải là Tô Dạng.

Nếu vẫn theo thói quen trước giờ, thì chắc chắn nguyên chủ sẽ không bao giờ ngồi cạnh Thẩm Chỉ Nhu.

Nhưng Ôn Nhan đã kéo chiếc ghế bên cạnh Thẩm Chỉ Nhu ra.

Đây có thể coi là thể hiện thiện chí của cô đối với Thẩm Chỉ Nhu, thậm chí lúc ngồi xuống, cô còn mỉm cười với Thẩm Chỉ Nhu.

Tuy nhiên, sau khi mỉm cười, Ôn Nhan lập tức nhận ra nụ cười của mình lúc này có vẻ có chút không thích hợp.

Vì lúc này, trên bàn ăn ngoại trừ cô ra, mọi người trong gia đình ai cũng giống như đang đi viếng mộ.

Cô dám khẳng định đây chắc chắn là bữa ăn khó khăn nhất mà cô từng ăn.

Nhưng điều đáng sợ hơn nữa là trong nhà nhiều người như vậy nhưng không ai tạo ra được bầu không khí vui vẻ.

[Tất cả là lỗi của Thẩm Cảnh Hoà, áp suất trên người anh ta còn thấp hơn cả tảng băng Thẩm Cảnh Tu kia! Nếu biết sớm sẽ có kết cục như này, mình còn lâu mới kêu anh ta trở về. Bỏ đi, nếu muốn trách thì cũng phải trách mình, vì vốn dĩ anh ta đâu có muốn về, là do mình một hai gọi anh ta về mà]