Chương 29: Món quà bất ngờ

Cô vội vàng rèn sắt khi còn nóng.

“Mèo vỗ tay, thành giao JPG … Ba giờ chiều mai , anh ở nhà đợi tôi, tôi qua đó đón anh.”

“Không cần”

“ Lời này của anh không tính, lỡ như anh để mặc tôi một mình thì sao, tôi nhất định phải đích thân đưa anh đi.”

“.....Tùy cô”

“Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt nhé, hôm nay vất vả cho anh rồi. Mèo bắn tim JPG.”

Sau khi gửi biểu cảm này, Ôn Nhan ngay lập tức nhắn tin cho Tô Dạng.

“Mẹ ơi, ngày mai con có một bất ngờ dành cho mẹ đó nha! Mẹ nhất định sẽ rất vui. Bắn tim JPG.”

Thật ra Tô Dạng cũng không quan tâm bọn trẻ có làm bà ngạc nhiên hay không, chỉ cần khi chúng về nhà vui vẻ gọi bà là "Mẹ" , ôm bà một cái là bà đã rất mãn nguyện rồi.

Cho nên bà cũng không để tâm lắm đến bất ngờ mà Ôn Nhan nói.

Mãi cho đến khi nhìn thấy cậu con trai thứ hai đã lâu không gặp bước ra khỏi xe thể thao của Ôn Nhan, bà mới nhận ra đây chính là điều bất ngờ mà con gái đã chuẩn bị cho bà.

Bà thực sự thích điều bất ngờ này! Thích đến mức sau khi nhìn thấy cảnh tượng này từ cửa sổ, liền ngay lập tức đích thân ra ngoài nghênh đón.

Đi ra cùng Tô Dạng là Thẩm Chỉ Nhu.

Đây là lần đầu tiên Ôn Nhan nhìn thấy Thẩm Chỉ Nhu kể từ khi cô xuyên sách.

Người cũng như tên, tướng mạo Thẩm Chỉ Nhu có bảy phần giống Tô Dạng, nhìn qua cũng rất đoan trang dịu dàng.

Khi Tô Dương và Thẩm Cảnh Hòa đang nói chuyện, cô ta còn chủ động tiến tới chào hỏi Ôn Nhan.

“Trở về rồi. Tôi còn tưởng cô sẽ đến công ty. Không ngờ đêm tiệc sinh nhật của mẹ lại là lần cuối cùng nhìn thấy cô.”

Khi nói chuyện với Ôn Nhan, Thẩm Chỉ Nhu biểu hiện rất bình tĩnh rộng lượng, không hề có ý định tranh giành với Ôn Nhan.

Sau khi linh hồn của Ôn Nhan xâm nhập vào cơ thể nguyên chủ, ký ức của cơ thể nguyên chủ sẽ không tự động hiện lên, mỗi lần như vậy Ôn Nhan chỉ có thể chủ động khám phá.

Bây giờ sau khi tìm hiểu tổng thể, Ôn Nhan phát hiện ra rằng Thẩm Chỉ Nhu vẫn luôn rất rộng lượng với nguyên chủ.

Sau khi trở về nhà họ Thẩm, cô ta không chủ động làm hại con gái nuôi là nguyên chủ đây, ngược lại, nguyên chủ luôn khıêυ khí©h Thẩm Chỉ Nhu hết lần này đến lần khác, luôn coi Thẩm Chỉ Nhu là kẻ thù lớn nhất của mình, gây trở ngại khắp nơi.

Hiện tại, Ôn Nhan quyết định sửa chữa tất cả những sai lầm này.

Cô mỉm cười thân thiện với Thẩm Chỉ Nhu: “Nghĩ thông suốt rồi, quyết định làm việc mình thích cho nên không đến công ty nữa. À đúng rồi Chỉ Nhu, cô có thích ăn điểm tâm ngọt không? Tôi có mang về một ít, lát nữa chúng ta cùng nếm thử nhé?"

Thẩm Chỉ Nhu nhìn Ôn Nhan, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một cảm xúc không rõ: "Được chứ."