Chương 28: Cùng nhau trở về nhà

Nghĩ đến sự tốt bụng của Tô Dạng đối với cô, Ôn Nhan thực sự không đành lòng nhìn bà đau khổ như vậy.

Cô quyết định sẽ làm gì đó cho gia đình này.

“Mẹ đừng buồn nữa, ngày mai con trở về mang đồ ăn ngon cho mẹ.”

“Nhan Nhan càng ngày càng chu đáo, mẹ không buồn. Con nên nghỉ ngơi sớm đi, đừng ỷ mình còn trẻ mà thức khuya có biết không? Đối với da cũng không tốt.”

“Con biết rồi, mẹ cũng nên nghỉ ngơi sớm chút.”

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Nhan lập tức mở tài khoản WeChat của Thẩm Cảnh Hòa ra.

Nhìn vào hộp thoại trò chuyện trống rỗng, Ôn Nhan thuận theo sở thích tìm kiếm một bộ biểu tượng cảm xúc hình mèo con rồi gửi vào hộp thoại một biểu tượng cảm xúc chào hỏi.

Chú mèo dễ thương dang rộng bàn chân và nói "Xin chào".

Sau khi chào hỏi, Ôn Nhan đặt điện thoại xuống. Cô không nghĩ Thẩm Cảnh Hòa sẽ trả lời cô ngay lập tức.

Không ngờ, ngày khi cô vừa đứng dậy thì thông báo tin nhắn của Thẩm Cảnh Hòa liền tới.

Có điều tên này lại trân quý lời nói như vàng nên chỉ gửi lại một từ.

“Nói.”

Ôn Nhan nhíu mày, cũng khá lạnh lùng.

Tuân thủ nguyên tắc không làm lãng phí thời gian của nhau, Ôn Nhan trực tiếp nói ra mục đích của mình.

“Ngày mai anh rảnh chứ? Không phải anh nợ tôi một ân huệ sao? Tôi muốn anh trả lại.”

Thẩm Cảnh Hòa ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một lát.

Nhanh như vậy sao?

Nhưng mà nếu đã hứa với cô, vậy thì sớm muộn gì cũng phải trả, trả sớm sớm kết thúc.

“Cô nói.”

“…” Ôn Nhan lại nhíu mày, cũng được, so với cái trước nhiều một chữ.

Ôn Nhan trả lời trực tiếp dựa trên tin nhắn anh ta gửi: “Để tránh hiểu lầm, tôi phải xác nhận rõ ràng với anh trước, vậy nên nói như vậy thì có nghĩa là ngày mai anh rảnh. Tôi hiểu đúng chứ?”

“Ừm”

“Vậy tốt quá rồi, tôi cần thời gian buổi chiều và buổi tối của anh, được không?”

“Có thể”

Ôn Nhan: …Được thì được, không được thì không được, có thể, có thể cái đầu anh ta.

“Được, tôi muốn anh trở về với tôi một chuyến, ăn tối cùng ba mẹ, nghỉ qua một đêm ở nhà.”

“Không đi.”

“Tại sao?! Tôi không vi phạm pháp luật, cũng không vi phạm đạo đức. Ân tình này tại sao anh không thể trả ?”

“Không đi”

“Được, không đi cũng không sao, vậy để tôi thay đổi điều kiện. Không phải anh là bạn của đạo diễn phim sao? Anh nói với đạo diễn một tiếng, để cho tôi đóng vai nữ chính của bộ phim này.”

“.....Bộ phim này không có nữ chính”

“Vậy thì để tôi đóng vai nhân vật nữ quan trọng nhất trong đó.”

“Ôn Nhan, trời tối rồi, tôi khuyên cô nên tắt đèn đi ngủ, tôi có thể chúc giấc mơ ngọt ngào của cô thành hiện thực.”

Ôn Nhan:......Vớ vẩn!

Cô suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng chạm vào màn hình điện thoại.

“Hừ, vậy thôi à? Chỉ thế thôi sao? Kết cấu của anh như vậy à? Khó trách người khác đều nói anh như thế.”

“....”

“Một là cùng tôi về nhà ăn tối nghỉ qua đêm. Hai cho tôi một tác phẩm lớn với vai nữ chính. Chọn một trong hai, anh xem mà làm đi, đừng trở thành kẻ xấu nói mà không giữ lời.”

Lần này Ôn Nhan không nhận được câu trả lời ngay lập tức.

Giao diện chat cứ hiển thị “Đối phương đang nhập…”

Một lúc sau, tin nhắn của Thẩm Cảnh Hòa gửi tới.

“Cô thắng rồi, 1”

Thế này mới được chứ! “"Trận chiến” kết thúc, tâm tình Ôn Nhan vui vẻ vì cuối cùng đã giành chiến thắng.