Chương 22: Từng bị bắt cóc!

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Cảnh Hoà đã ăn gần xong.

Anh ta thu gom rác để vào túi giấy, không thèm nhìn Ôn Nhan: “Được rồi, cô cho tôi ăn, tôi đáp ứng điều kiện của cô, chúng ta không ai nợ ai, cô có thể đi rồi.”

“Anh chắc chưa?”

“Vô nghĩa.”

“Trợ lý của anh đâu? Đại minh tinh như anh đi làm việc lại không có trợ lý sao? Anh tự mình lái xe đến đây à?”

“Cô quản cũng nhiều thật. Trợ lý của tôi xin nghỉ phép về quê kết hôn rồi.”

Thẩm Cảnh Hoà nói xong liền hối hận.

Giải thích với cô làm gì chứ? Thật là nhanh mồm nhanh miệng.

Anh ta nhanh chóng nói bù vào: “Tôi bảo cô đi thì cô cứ đi đi. Thế nào, muốn cùng tôi ra ngoài để được chụp ảnh cọ nhiệt sao?”

Ôn Nhan:...

[Anh ta đang chơi trò khıêυ khí©h với mình à? Ấu trĩ thật]

“Được rồi, tôi đi đây.”

Mặc dù nói vậy nhưng sau khi ra cửa, cô chưa thực sự rời đi.

Bởi vì cô bỗng nhiên thấy được một số ký ức trước kia trong trí nhớ của nguyên thân.

Một số ký ức về Thẩm Cảnh Hoà.

Thẩm Cảnh Hoà khi còn nhỏ từng bị bỏ đói đến ngất xỉu do bị kẻ xấu bắt cóc. Tuổi nhỏ, lại bị nhốt trong một chiếc hộp thiếc, không ăn gì suốt hai ngày hai đêm.

Những việc đấy đã để lại bóng ma tâm lý lớn với Thẩm Cảnh Hoà. Sau khi được cứu, anh ấy thường xuyên gặp ác mộng, mỗi khi gặp ác mộng, anh sẽ nảy sinh vấn đề tâm lý và bắt đầu tuyệt thực.

Theo thời gian, Thẩm Cảnh Hoà mắc bệnh dạ dày. Khi chế độ ăn của anh ấy có vấn đề, lượng đường trong máu cũng sẽ nhiễu loạn theo. Mà đáng sợ nhất không phải là đau ốm mà bị giày vò về tinh thần.

Cho nên, Ôn Nhan không lập tức rời đi ngay, cô có chút lo lắng Thẩm Cảnh Hoà sẽ xảy ra chuyện.

Cô tránh ở phía sau cánh cửa của lối thoát, nhìn xuyên qua tấm kính thì có thể thấy từng cử chỉ nhất động của Thẩm Cảnh Hoà.

Lúc này Thẩm Cảnh Hoà đã từ trong phòng đi ra.

Đầu tiên là tìm thùng rác để vứt rác, sau đó chậm rãi đi về thang máy.

Thấy cửa thang máy mở ra, anh đột nhiên ngã xuống, nửa người trên ngã vào trong thang máy, nửa người còn lại ở bên ngoài.

Quá nguy hiểm rồi!

Ôn Nhan mở cửa lối thoát hiểm, chạy nhanh tới chỗ Thẩm Cảnh Hoà.

Cô đỡ Thẩm Cảnh Hoà lên, vẻ mặt không nói lên lời: “Anh bị cái gì vậy? Hay để tôi đưa anh tới bệnh viện đi.”

Thấy Ôn Nhan ôm mình, Thẩm Cảnh Hoà chật vật ngồi dậy, kéo khoảng cách với cô.

Anh ta khó chịu cau mày: “Không phải tôi đã bảo cô đi rồi sao?”

“Tôi đi rồi quay lại không được sao? Đi đến bệnh viện đi!”

“Không cần, về nhà nghỉ ngơi rồi ăn một chút là tốt rồi.”

“Về biệt thự Thẩm gia sao?”

“Đương nhiên là không, đi căn hộ của tôi.”

“Được rồi, đưa chìa khoá xe của anh đây, tôi chở anh về.”