Chương 6

Trong túi của Ôn Đồ có một thứ.

Sau khi rời khỏi hậu trường lễ đài, hắn đi đến địa điểm đã hẹn từ trước với em gái. Sửa xong một số cơ giáp, hắn xách theo thùng dụng cụ đi trở về ký túc xá.

Học viện Đế quốc kế thừa truyền thống lịch sử từ lâu đời, học sinh đến học viện bất luận có xuất thân như thế nào, tất cả đều được sắp xếp ký túc xá 4 người một phòng.

Nhưng khi sắp xếp phòng ký túc xá, người quản lý cũng có ý thức mà sắp xếp học sinh có xuất thân khác nhau ở các phòng khác nhau để tránh những rắc rối không nên có.

Suy cho cùng, học viện tuyển học sinh vào là để học tập, không phải là để bọn họ đánh nhau.

Nhân lúc bạn cùng phòng đều không ở, Ôn Đồ lấy tờ giấy ở trong túi ra. Tờ giấy này là do hắn nhặt được ở góc tường sau khi Triều Hi rời đi. Vị trí nó rơi cũng rất khuất tầm mắt, suýt nữa thì lăn vào dưới gầm cái tủ ở bên cạnh.

Hắn nhớ rõ trước đó chỗ này vốn không có cái gì.

Như vậy tờ giấy này rất có thể là do Triều Hi làm rơi. Ôn Đồ do dự một lát, cuối cùng, hắn cũng mở tờ giấy ra nhìn.

Kiếp này đối phương mang lại cho hắn cảm giác rất kỳ quái, cùng kiếp trước như thể là hai người khác nhau. Mặc dù lời nói việc làm của đối phương vẫn là một bộ tiểu thư quý tộc bị nuông chiều quá mức, nhưng so với kiếp trước, Ôn Đồ không thể tin rằng cô gái tính tình có chút kiêu căng nhưng chưa từng làm chuyện xấu này chính là nữ nhân điên khùng, độc ác ở kiếp trước.

Quá khác nhau.

Ôn Đồ còn có cảm giác đối phương đang bắt chước theo hành vi của nữ nhân điên kia.

Hắn bị suy nghĩ của mình làm cho có chút buồn cười, bắt chước hay không bắt chước cái gì, đó vốn dĩ là cùng một người mà.

Rồi nụ cười của hắn đông cứng lại trên mặt.

Ôn Đồ bình tĩnh gấp tờ giấy lại, cất vào trong tủ quần áo của mình.

Hắn nhìn đồng hồ, ngày mai là buổi huấn luyện điều khiển cơ giáp đầu tiên, hôm nay hắn cần nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng khi hắn nằm trên giường, hắn trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Trong đầu hắn tràn ngập những từ ngữ "cốt truyện", "nam chính", "kẻ phản diện bia đỡ đạn", "lược bỏ cốt truyện"....

Hắn thấy được tên của hắn trong tờ giấy đó, còn có cả tên của nữ Alpha quý tộc kia.

Thiếu niên nhìn chằm chằm trần nhà. Hắn nhớ tới hành vi đến hậu trường chất vấn, đe doạ của đối phương ngày hôm nay. Căn cứ vào nội dung của tờ giấy kia, hành vi đấy gọi là "đi cốt truyện".

Đời trước, nữ Alpha quý tộc kia đến tìm hắn ngay sau khi hắn phát biểu xong, vừa đi vào hậu trường.

Cô mang theo thái độ cực đoan của quý tộc đối với dân du cư đến tìm hắn, nhục nhã hắn một cách thậm tệ trước mặt mọi người.

Tại sao hắn lại không phản kháng? Bởi vì khi vừa khai giảng, hắn đã xảy ra xung đột với nữ Alpha này ở cổng trường. Đối phương bắt hắn phải gánh một số nợ khổng lồ mười mấy vạn tinh tệ. Số tiền này khiến hắn phải làm lao động thuê ở nơi hoang dã 3 tháng mới trả hết được.

Nhờ sự hoà giải của chính phủ, món nợ ấy đã được xoá bỏ. Nhưng điều này cũng đã trở thành thứ mà nữ Alpha kia dùng để nhục nhã hắn. Từ đó về sau, dù ở bất kì nơi nào, hắn đều có thể nhìn thấy nữ Alpha quý tộc vẻ mặt tươi cười đắc ý nói ra những lời độc ác nhất.

Cảnh nhục nhã ở hậu trường sân khấu kia cũng không phải ngoại lệ.

Đặc biệt, cô ta đã đập hỏng thứ quý giá nhất mà hắn có lúc ấy, dùng ánh mắt nhìn từ trên cao xuống, nói với hắn: "Những dân du cư rác rưởi như các ngươi cũng xứng đáng học cơ giáp?"

Nhưng ở đời này, những việc đó đều không xảy ra.

Thiếu niên nằm ở trên giường, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự hoang mang, sự hoang mang lớn nhất mà hắn gặp phải kể từ khi trọng sinh.

-

Triều Hi mang theo vẻ mặt kinh hồn trở về ký túc xá. Cuối cùng,cô cũng trấn tĩnh lại được.

Cô chạy đến bàn, uống ừng ực ừng ực một cốc nước lớn mới mới vơi đi nỗi sợ hãi vừa rồi.

Lúc nãy cô còn tưởng rằng cô xuyên vào phim trường quay phim kinh dị.

Nghĩ đến tờ giấy bị rơi mất, Triều Hi nhăn mày. Chắc là sẽ không bị nam chính nhặt được đâu.....nhỉ ?

Từ góc nhìn của nam chính chắc là khó có thể nhìn thấy tờ giấy ấy. Cô nhớ rõ lúc cô nói lời nhục mạ đối phương, thân thể cô dựa nghiêng vào tường. Từ góc nhìn ấy cô còn không chú ý đến trên nền nhà có đồ vật gì không.

Chắc là nam chính cũng không để ý ?

Triều Hi nhăn mặt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định mặc kệ. Kệ hắn có nhặt được hay không. Dù nhặt được thì sao? Hắn có nhặt được thì cô không phải làm theo cốt truyện?

Dù sao thì đều không thể thay đổi việc cô là công cụ, phải làm theo cốt truyện nên không có gì phải lo lắng.

Nghĩ rõ ràng, Triều Hi lại lần nữa bôi bôi vẽ vẽ trong sổ tay.

Ký túc xá của cô cũng là 4 người một phòng. Nhưng những bạn cùng phòng khác của cô bởi vì nghe được "thanh danh" của cô nên đều đã xin đến phòng khác.

Trong cốt truyện, nguyên thân không để bụng việc này. Dù ba người khác không chủ động dọn đi, với tính cách của cô, cô cũng sẽ khiến bọn họ ngoan ngoãn tự dọn đi.

Nếu là trước đó, Triều Hi sẽ cảm thấy như vậy khá tốt. Một mình cô hưởng thụ cuộc sống ở căn chung cư ở trung tâm thành phố 120 m², 4 phòng ngủ, 2 phòng khách, 1 phòng bếp. Thật tuyệt.

Nhưng sau khi trải qua cảnh kinh hồn ở hậu trường lễ đài.... Triều Hi đang ngồi viết viết vẽ vẽ ở trên bàn cơm, chợt cô cảm giác phía sau lưng lành lạnh. Cô đột nhiên bật dậy, chạy nhanh vào phòng mình, đóng cửa "đông" lại.

Nghe nói Học viện Đế quốc đã có lịch sử mấy trăm năm. Dù cho nơi nơi đều đã được tu sửa làm mới nhưng cũng không che lấp được hơi thở cổ xưa.

Lúc mới nhập học, Triều Hi còn cảm thán vẻ đẹp mỹ lệ của kiến trúc lịch sử nơi đây. Nhưng lúc cô nhớ tới trận "gió yêu ma" mình đã trải qua, cô không còn thấy nơi này mỹ lệ nữa, chỉ cảm thấy khϊếp hoảng khi một mình ở trong căn phòng lớn như vậy.

Rốt cuộc, ba gian phòng bên cạnh đều trống không....

Nghĩ đến đây, Triều Hi rùng mình sợ hãi.

Cô liên tục nhẩm đọc giá trị quan của xã hội chủ nghĩa 24 chữ dân chủ văn minh hài hoà giàu mạnh. Cô không còn tâm trạng tiếp tục xem xét cốt truyện nên sớm lên giường đi ngủ, một bên nhắc đi nhắc lại chủ nghĩa Mác Lê-nin, Mao Trạch Đông,... một bên tiến vào mộng đẹp.

-

Lợi ích của trải nghiệm kinh hồn ngày hôm qua đó là Triều Hi gặp ác mộng cả đêm.

Ban đầu là có quỷ chạy đuổi theo cô. Đợi cô gian nan chạy được vào phòng ngủ của mình tránh con quỷ ấy thì phát hiện có người đang ngồi trên giường cô. Đó là....nam chính? Tiếp đó, cảnh tượng thay đổi, cô yếu đuối bất lực bị nam chính đánh đến nửa chết nửa sống ở trong đấu trường rộng rãi, sáng ngời.

Đáng chết chính là đúng lúc này ý thức thế giới đột nhiên hiện lên chúc mừng cô sau một thời gian dài biến mất.

Dù ở trong mộng cô có hoá thành tro cô cũng nhớ mãi câu nói ấy - "Chúc mừng hoàn thành tình tiết mấu chốt của cốt truyện, đạt được kết cục sắp offline!"

.....Ý thức thế giới rác rưởi, không thấy cô đang điên cuồng nôn ra máu sao?

Ồ, cô quên mất, đây là cái kết mà ý thức thế giới muốn cô diễn mà.

Triều Hi, một cái cây.

Sáng sớm đã thấy được vận đen, Triều Hi uể oải ỉu xìu đi đến sân huấn luyện. Khi nhìn đến những thiết bị huấn luyện kia, cơn buồn ngủ của Triều Hi bay mất hơn nửa.

Sau đó cô liền cảm nhận được một trận ánh nhìn tập trung trên người mình.

Triều Hi nhìn về phía nơi những ánh mắt ấy phát ra. Là ba nam sinh mà cô không nhận ra.

Bọn họ lần lượt có mái tóc màu đỏ, xanh và tím. Tuy rằng khuôn mặt lớn lên cũng không ảnh hưởng tầm mắt của người khác nhưng bọn họ cũng làm Triều Hi nhớ đến trào lưu phi chính thống của thanh xuân năm đó: gia tộc Táng Ái.

Ba vị thành viên của gia tộc Táng Ái nhìn thẳng chằm chằm vào cô làm cho Triều Hi nhăn mi lại.

Khi huấn luyện viên hét lên"tập hợp", cô cùng các thành viên của gia tộc Táng Ái đồng thời rời đi tầm mắt, chạy về phía sân huấn luyện.

Chờ tất cả mọi người đứng đông đủ tại một chỗ, Triều Hi mới phát hiện lúc trước khi cô bị bỏ thêm debuff cũng bị bỏ thêm filter cho đôi mắt?

Trừ cô, nam chính và một vài người khác có mái tóc màu đen, tóc của những người khác đều đa sắc màu. Mọi người đứng chung ở một chỗ giống như các loại thực phẩm đa màu sắc, mà huấn luyện viên giống như một đầu bếp.

Huấn luyện viên đầu bếp liếc mắt một cái liền chú ý đến nữ sinh có diện mạo xuất chúng nhất và cũng lùn nhất nghỉ ngơi không tốt, mặt mày tràn đầy vẻ mệt mỏi buồn ngủ. Hắn banh khuôn mặt nghiêm túc, điểm danh nữ sinh ấy: "Chạy quanh sân thể dục 10 vòng cho tỉnh ngủ."

Triều Hi bị trúng đạn:???

Dưới áp lực nặng nề của việc phải vận động, cô không còn quan tâm đến nhân thiết của mình, giữ chặt quần áo của huấn luyện viên, vẻ mặt tuyệt vọng: "Hai vòng được không?"

Thể lực của cô chỉ cho phép cô chạy hai vòng!

Đôi mắt xinh đẹp to tròn của nữ sinh tràn đầy sự cầu xin, cánh tay đang kéo quần áo của hắn làm cảm nhận được sức lực yếu như mèo cào.

Huấn luyện viên âm thầm nhớ kỹ nữ sinh này. Hắn quyết định phải rèn luyện cô thật tốt trước khi chính thức chọn ngành học. Sức lực của cô nhỏ yếu như vậy, lỡ bị điều động đến cơ giáp trọng lực thì làm sao chơi nổi?

Vì thế, hắn tận tình khuyên nhủ thiếu nữ: "Ít nhất 3 vòng."

Triều Hi: Gϊếŧ tôi đi!

-

Chờ cô mệt chết mệt sống mà chạy xong ba vòng, liền thấy ba vị thành viên của gia tộc Táng Ái đang chờ ở ven sân chạy. Khuôn mặt của họ hiện lên vẻ vội vàng.

Triều Hi nhìn nhìn bọn họ rồi đi đến chỗ nghỉ ngơi, định lấy khăn lau mồ hôi trên mặt.

Kết quả là, cô còn chưa đi đến khu nghỉ ngơi, một cái khăn lông sạch sẽ đã đưa tới trước mặt cô.

“Đây.”

Triều Hi do dự nhận lấy, “Các cậu là……”

"Phục vụ một ngày, lãi suất giảm một nửa, phục vụ một tuần, lãi suất được xoá, phục vụ ba tháng, gốc và lãi thanh toán xong."

Cô nhớ ra rồi! Đây là ba cái kẻ phản diện chạy chân theo bên người nguyên thân trong giai đoạn trước của cốt truyện. Chính xác là bọn họ bị nguyên thân lợi dụng vì thiếu nợ nguyên thân. Ở trường học, họ chính là công cụ tay chân của nguyên thân.

Đến nỗi vì sao bọn họ không xuất hiện khi cô cần chắc là do hiệu ứng "người qua đường Giáp" mà ý thức thế giới cài đặt cho cô.

Vẻ mặt cô ôn hoà nhìn tóc xanh vừa mới nói chuyện: "Cậu tên gì?"

Tóc xanh: “Diệp Suất Tô.”

Triều Hi: “Tên hay.”

-

Ôn Đồ được huấn luyện viên ra lệnh gọi các bạn học đang ở sân huấn luyện lại tập hợp. Lúc đi đến chỗ Triều Hi, hắn đúng lúc thấy được bốn người đang trò chuyện rất vui vẻ.

Thiếu niên nhận ra ba nam sinh màu tóc tươi đẹp này chính là nanh vuốt mà Triều Hi dùng để bắt nạt anh em hắn ở kiếp trước. Ánh mắt hắn sầm lại, sau đó hắn nghe thấy Triều Hi thân thiện hỏi đối phương "cậu tên gì".

Đợi khi Triều Hi khen đối phương "tên hay", trong mắt thiếu niên hiện lên sự không kiên nhẫn. Hắn hô một tiếng với mấy người rồi xoay người quay lại sân tập.

Hai bàn tay rũ bên người của thiếu niên nắm chặt lại. Không lâu nữa sẽ chọn ngành học, bọn họ muốn làm gì? Hắn sẽ dạy dỗ đối phương ách làm người thật tốt.

Về phần người khởi xướng, Triều Hi.... Ôn Đồ vội vàng quay người liếc nhìn một cái. Thiếu nữ mặt mày hớn hở, ánh mặt trời rơi xuống khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, sáng đến nỗi lông tơ trên mặt đều có thể thấy rõ. Toàn thân gợi lên cảm giác thiếu nữ đáng yêu xinh đẹp.

Không hề phù hợp hình tượng ác nữ trong lòng hắn một chút nào.

Ôn Đồ mím môi mỏng. Người khởi xướng....tạm thời ở kỳ quan sát.

……