Chương 5

Thiếu niên ở trên sân khấu đọc xong bài phát biểu, những vị quan chức trung tâm của Đế quốc biểu tình sôi nổi cứng lại, tựa hồ bọn họ không nghĩ tới học sinh mới nhập học sẽ lớn mật nói ra một đề tài gây nhiều tranh cãi như vậy trong bài phát biểu của ngày lễ trọng đại này.

Khuôn mặt lãnh khốc của hoàng đế hiện lên nét trầm tư, hắn quay đầu sang nhìn đại công tước ngồi chéo sau hắn, hỏi:"Đại công tước có suy nghĩ thế nào?"

Đại công tước đang độ tuổi trung niên, diện mạo nho nhã. Nghe thấy câu hỏi của hoàng đế, hắn lặng im một lát, rồi trả lời:"Việc này cần bàn bạc kỹ hơn".

Chỉ có nguyên soái ngồi ở hàng phía sau cười sảng sảng, lộ ra hàm răng trắng tinh:"Tên nhóc này khá thú vị".

Lãnh đạo nhà trường nhìn thiếu niên đang khom lưng trên sân khấu, trong lòng thầm khen thiếu niên này thật dũng cảm. Thấy hoàng đế phất tay ý bảo, bọn họ biết lần này không có việc gì, liền cho thiếu niên xuống sân khấu.

Hậu trường, một vị lãnh đạo nhà trường vỗ vai thiếu niên:"Nhớ kỹ những gì cậu nói hôm nay, cố gắng học tập".

Ôn Đồ tức khắc nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng cân nhắc hồi lâu, dựa vào sự hiểu biết của chính mình về hoàng đế và một chúng quan viên ở kiếp trước, mới lựa chọn luận đề này.

Kiếp trước hắn đã thành công thay đổi vận mệnh của dân du cư, trọng sinh một lần, hắn bất quá là phải đi lại con đường mà kiếp trước hắn đã đi.

Chỉ là lần này, hắn sẽ đi được nhanh hơn.

Triều Hi làm theo cốt truyện, nổi giận đùng đùng đi vào hậu trường. Khi đó khắp hậu trường chỉ còn mỗi Ôn Đồ đang sửa sang đồ đạc.

Nói vậy cũng không đúng lắm, bởi vì lúc cô đi vào hậu trường, Ôn Kha cũng vừa lúc xách theo cái gì đi đến.

Hai người gặp nhau ở cửa, Triều Hi cùng Ôn Khả nhìn nhau một lát, Triều Hi nhớ lại thân phận kẻ phản diện của mình, biểu tình lập tức kiêu căng ngạo mạn lên.

Cô ngẩng chiếc cằm trắng tuyết lên, khinh miệt nhìn đối phương, ác thanh ác khí nói:"Nhìn cái gì mà nhìn ?".

Đem câu "Chưa thấy qua người đẹp bao giờ sao" đang dừng ở cổ họng nuốt lại vào trong bụng, cô đi đến trước mặt Ôn Đồ, bộ dạng ác nữ:"Ngày đó ở cổng trường lời tôi nói với cậu cậu đều quên mất?"

Thiếu niên còn mặc bộ tây trang màu đen lúc nãy, thân cao chân dài, một thân màu đen khiến Triều Hi cảm giác rất áp lực.

Cô theo bản năng mím môi, cố gắng giữ khí thế của kẻ phản diện.

Ánh mắt của Ôn Đồ đảo qua phần tóc mềm mại ở đỉnh đầu của nữ Alpha quý tộc, hắn nhìn Ôn Kha đang xách thùng dụng cụ đứng ở cửa, nâng cằm, ý bảo đối phương đi về trước.

Ôn Kha nhận được chỉ thị của anh trai, khẩn trương nhìn hai người giằng co, xoay người rời đi.

Trọng sinh trở về, Ôn Đồ cũng không muốn em gái bị cuốn vào lần nữa, đời trước, em gái đơn thuần của hắn bị thiếu nữ quý tộc này làm cho phải chịu rất nhiều uất ức, lần này, hắn muốn tự mình giải quyết.

Thấy em gái rời đi, ánh mắt của thiếu niên dừng trên người thiếu nữ quý tộc kiêu căng.

Vẫn là khuôn mặt ấy, nhan sắc không thể bắt bẻ, mỗi một điểm đều đạt đến tiêu chuẩn, cả người hiện lên kiều quý chỉ có tiền tài mới xây lên được, vừa thấy liền biết là thiên kim quý tộc, người thường chỉ có thể với nhìn lên.

Trước khi trọng sinh, Ôn Đồ chỉ thấy gương mặt này thật chán ghét.

Sau khi trọng sinh, Ôn Đồ vẫn chán ghét gương mặt này, nhưng sau khi tiếp xúc hai lần với đối phương, một phần nhỏ sự chán ghét đã biến thành tò mò.

Cách hành sử khác hẳn kiếp trước, hắn tò mò rốt cuộc đối phương muốn làm gì.

Triều Hi không biết nam chính đã trọng sinh. Đang diễn vai kẻ phản diện độc ác, cô thế nhưng thất thần lúc hung hăng chất vấn nam chính....

Triều Hi nghĩ kỹ lại một lát, chợt vươn cánh tay tinh tế yếu ớt của mình, đem nam chủ chặn ở góc tường, giọng điệu âm trầm : " Cậu không nghe thấy lời của tôi sao ?"

Bị thiếu nữ kabedon, Ôn Đồ: “……”

Nếu vừa nãy hắn thất thần là vì nghĩ lại chuyện cũ, hiện tại hoàn toàn là bị động tác của Triều Hi làm bất ngờ.

Phản ứng đầu tiên của thiếu niên là: Hành vi của thiếu nữ quý tộc này quả nhiên lớn mật giống kiếp trước.

Hắn suy tư một lát, rũ mắt, vẻ mặt thành khẩn nhìn Triều Hi: " Xin lỗi, gần đây tôi nghỉ ngơi không tốt, việc ở cổng trường ngày hôm đó tôi đã quên, Triều tiểu thư có thể nhắc lại lời ngày đó cô nói không ? "

Triều Hi: “……?”

Xu hướng này cô không dự đoán được.

Trong khoảng thời gian ngắn cô không biết trả lời như thế nào. Nếu trả lời, cô cũng quá mất mặt, còn nếu không trả lời, cô lại không biết tiếp lời này của nam chính như thế nào.

Thiếu nữ mở to đôi mắt tròn, biểu tình hung ác có chút ngẩn ngơ, cô khẽ nhếch môi, hiển nhiên không dự đoán được thiếu niên sẽ trả lời như vậy.

Nhìn Triều Hi ngây người, đáy lòng Ôn Đồ hiện lên một suy đoán, hơi thở trên người hắn vô thức nhu hoà hơn. Thoáng nhìn thấy ngoài cửa có bóng người đi qua, hắn duỗi tay nắm lấy cánh tay của thiếu nữ, đảo ngược vị trí của hai người, đẩy Triều Hi vào sâu trong góc.

Khi vị trí của hai người thay đổi, Triều Hi kinh hoảng ngửa đầu ra sau: " Cậu muốn làm gì ?"

Làm sao bây giờ, cô có chút lo lắng. Cô nhớ rõ trong truyện viết nam chính là loại người giỏi ẩn nhẫn, cho dù việc nguyên thân làm có bao nhiêu quá đáng, hắn đều chỉ ghi nhớ ở trong lòng, đâu giống bây giờ, còn tường đông lại cô.

Cảm thấy có chút không ổn, Triều Hi bắt đầu giãy dụa, cô dùng sức tránh khỏi sự kiềm chế của nam chính, kết quả phát hiện đối phương không chút sứt mẻ.

Triều Hi lại một lần nữa nhận ra sự chênh lệch thực lực của hai người.

Ngay lúc cô còn đang do dự có nên dùng chiêu thét chói tai khiến đối phương buông tay không thì thiếu niên duỗi tay bịt miệng cô lại, đồng tử của Triều Hi nháy mắt phóng đại.

Cứu mạng!!!

Cảm nhận được hơi thở xa lạ của khác giới bao trùm lên, Triều Hi cảm thấy cả người đều khó chịu.

Ý thức thế giới rác rưởi, cho cô kịch bản đểu...

" Hư", hơi thở ấm áp phun ở nách tai Triều Hi, khuôn mặt của Triều Hi thoáng chốc trở nên nóng bỏng. Hai người đang gần sát nhau, Triều Hi có thể ngửi được hương rượu thoang thoảng từ trên người đối phương, không phải mùi rượu cay sặc mũi, mùi hương rất thuần hậu, khiến người ngửi được phải choáng váng.

Trong nháy mắt, trong đầu Triều Hi hiện lên rất nhiều quầy rượu triển lãm: rượu vang đỏ, rượu vàng, rượu nho....

Đến khi nghe thấy nam chính nói " bên ngoài có người", cô theo bản năng nuốt miếng nước miếng, tạm thời xem nhẹ tư thế hiện tại, dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài.

".... Muốn nói bao nhiêu lần ông mới không hỏi lại cái vấn đề ngu ngốc này ?" Là tiếng của đại công tước!

Một giọng nam " xuy " một tiếng, dường như rất khinh thường.

" Ông hãy cất đi mấy ý niệm xấu xa của ông đi". Tiếng của Đế quốc nguyên soái vang lên, vài tiếng " loảng xoảng " vang lên, hình như có đồ vật kim loại rơi xuống đất. " Tạp Lạc Phu, ông nên nhìn lại thế cục hiện tại ". Hắn nói.

" Thiếu niên dân du cư hôm nay lên phát biểu kia không phải là người duy nhất, cũng sẽ không phải là người cuối cùng."

" cùm cụp cùm cụp" , tiếng bước chân đi xa.

Hai người nín thở đợi trong chốc lát, sau khi xác nhận người bên ngoài đã rời đi, cả hai cùng nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó, Triều Hi chợt nhận ra tình huống của mình hiện tại, cô vươn tay đẩy thiếu niên ra, căm giận chỉ trích hắn: " Cậu cho rằng cậu làm như vậy thì tôi sẽ xem trọng cậu sao ? "

Không đợi thiếu niên trả lời, cô liền nói: “Si tâm vọng tưởng!”

Ôn Đồ nhìn thiếu nữ quý tộc trở mặt nhanh như lật sách, khoé môi cong lên: " Đúng vậy, là tôi si tâm vọng tưởng, cảm ơn lời dạy dỗ của Triều tiểu thư."

.... Thật quá là co được dãn được.

Thoáng nhìn thời gian sinh mệnh trên giao diện, Triều Hi hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: " Đừng tưởng rằng nói ít lời dễ nghe là có thể bỏ qua hành động vô lễ của cậu vừa nãy. Hơn nữa lần trước cậu còn không để tâm lời nói của tôi, hôm nay làm bản thân nổi bật toàn trường. Cậu cho rằng cậu làm như vậy là có thể sánh vai với quý tộc sao ?"

Nói xong, cô đi đến trước mặt thiếu niên, ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt của đối phương: " Về sau ở trường học chúng ta chờ xem!"

Triều Hi nói xong, bên tai cô phảng phất vang lên “Đinh” một tiếng —— trên giao diện, đánh dấu “Người qua đường Giáp" biến mất, chỉ còn lại thời gian sinh mệnh, mà thời gian sinh mệnh của cô hiện tại là 5 ngày lẻ sáu giờ.

Triều Hi thở phào ở trong lòng, nhưng hiện tại cô cùng nam chủ còn đang giao tranh.

Cô nắm chặt ngón tay đang đặt bên người, hung hăng trừng mắt nhìn nam chính một cái, sau đó Triều Hi kiêu căng ngạo mạn rời đi.

-

Ra ngoài hậu trường, Triều Hi duỗi tay lau mồ hôi trên trán.

Vừa rồi cô rất khẩn trương, nhất là lúc đại công tước và nguyên soái nói chuyện ở bên ngoài. Cô nhớ rõ trong cốt truyện không có đoạn này, chẳng lẽ là hiệu ứng bươm bướm vì cô xuyên qua.

Ở trong đầu gọi ý thức thế giới một lúc, không thấy đối phương trả lời, Triều Hi đành tạm bỏ qua vấn đề này.

Trên đường về ký túc xá, cô nghĩ lại cốt truyện hôm nay.

Cốt truyện trong sách ban đầu là nguyên thân nghe xong bài phát biểu của đại biểu học sinh mới nhập học của nam chính, không đợi lễ khai giảng kết thúc liền nổi giận đùng đùng đi vào hậu trường, ở trước mặt mọi người, hung hăng nhục nhã nam chính, còn đập vỡ đồ vật Ôn Kha xách đến, đồng thời còn uy hϊếp nam chính về sau ở trường học cẩn thận cô.

Chính xác là trường hợp bạo lực học đường.

Vì vậy, để giảm bớt ảnh hưởng ác liệt của đoạn truyện này, Triều Hi cố tình chờ đến khi người khác rời đi gần hết, mới đeo lên vẻ mặt của nữ phụ ác độc đi kiếm chuyện với nam chính. Lúc nhìn đến Ôn Kha đi đến, Triều Hi nhìn đồ vật đối phương cầm, là thùng dụng cụ, cụ thể là dụng cụ gì thì cô không biết, trong cốt truyện cũng không nói đến, chỉ nhắc đến vẻ mặt đen tối và áp lực âm trầm của nam chính khi nguyên thân đập hỏng nó.

Thành công bỏ qua hai điểm này, Triều Hi cảm thấy chính mình chu toàn hai bên cũng không tệ lắm. Cô vui vẻ mà sờ vào túi lấy tờ giấy để xem tiếp theo nên làm thế nào, nhưng lại không sờ được.

Ủa, tờ giấy cô để ở trong túi đâu ?

Triều Hi tìm trái tìm phải đều không thấy. Sao lại không thấy nhỉ, hôm nay khi ra ngoài, cô đã cố tình để vào túi để dự phòng. Không lẽ bị rơi ở đâu....

“Bang ——” cô chụp một cái vào chán mình.

Cô nhớ ra rồi, lúc nam chính tường đông cô, lúc bọn họ núp ở sâu trong phía sau sân khấu, hình như có cái gì xẹt qua tay cô.

Lúc ấy cô còn nghĩ là góc áo xẹt qua, còn cảm thấy kỳ lạ vì sao vải dệt cứng như vậy.

Suy nghĩ cẩn thận nguyên do, Triều Hi nhanh chóng quay lại hậu trường lễ đài.

Hậu trường lúc này không một bóng người, đủ loại quần áo khiến Triều Hi vốn nhát gan nhìn hốt hoảng.

Cô vô thức co lại bả vai, đi nhanh đến vị trí lúc nãy cô và nam chính đứng, kết quả không tìm thấy được thứ gì.

Tờ giấy đâu, tờ giấy của cô đâu ?

Tìm mãi không thấy, cô còn nhấc cả cái tủ ở bên cạnh ra để tìm, nhưng vẫn không thấy.

Đến lúc cửa hậu trường bị gió thổi, đột nhiên đóng lại, Triều Hi sợ hãi hét lên một tiếng, mặc kệ cái gì mà tờ giấy hay không tờ giấy, chạy nhanh kéo cửa ra rồi chạy như bay rời đi.