Chương 7

Triều Hi không hề biết mình đã bị nam chính xếp vào kỳ quan sát. Cô vẫn đang âm thầm kế hoạch làm chút chuyện.

Lúc ý thức thế giới ép buộc cô đi cốt truyện, nó đã lấy ra tất cả những lợi ích nó sẽ cho cô, đập vào trong đầu cô. Trong đó có một cái rất phù hợp nhu cầu hiện tại của Triều Hi: Mỗi một lần đi cốt truyện vả mặt nam chính, tuổi thọ của cô sẽ được tăng thêm với đơn vị thấp nhất là ngày.

Hiện tại cô thiếu cái gì nhất? Đương nhiên là giá trị sinh mệnh!

Chỉ cần cô có đủ giá trị sinh mệnh, cô sẽ không cần phải lo lắng vấn đề sẽ chết nếu không đi cốt truyện. Tối hôm qua, cô xem lại cốt truyện và phát hiện ra một quý luật. Nếu cô đi cốt truyện theo kế hoạch mà ý thức thế giới đã bày sẵn cho cô, thì cô sẽ luôn đi theo cốt truyện vì mục đích đi cốt truyện.

Nói cách khác, từ đầu đến cuối đều không có quyền chủ động.

Mọi người đều biết, chỉ cần ta nằm, thì không ai có thể đả đảo ta.

Cô quyết định chủ động xuất kích. Cô sẽ đi con đường của ý thức thế giới, làm ý thức thế giới không còn đường để đi, không còn cơ hội bức bách cô đi cốt truyện.

Đặc biệt là giấc mộng đêm qua, còn chuyện sẽ thật sự xảy ra trong cốt truyện. Sau khi cô phân hoá thành Alpha sẽ bị nam chính cũng phân hoá thành Alpha đánh đến nửa chết nửa sống.

Có chết cô cũng không muốn đi tình tiết truyện này.

Hiện tại, cách duy nhất cô có thể nghĩ ra được để trốn tránh cốt truyện này chính là tích góp một lượng giá trị sinh mệnh nhất định. Đến lúc đó, dù ý thức thế giới nói không làm theo cốt truyện thì sẽ chết, cô cũng có thể thản nhiên mà nói với ý thức thế giới rác rưởi: Cô, không, sợ, thang, máu, của, cô, đủ, nhiều ~~~~

-

Tại khu vực trung tâm của sân huấn luyện, tất cả học sinh đều tập trung lại, trước mặt bọn họ có một cỗ máy móc hình dáng kỳ lạ.

Toàn bộ máy móc có màu trắng bạc, hình dáng rất giống với chiếc cân Triều Hi dùng để đo chiều cao và cân nặng khi kiểm tra sức khoẻ ở bệnh viện, chỉ khác là cái máy này trông cao cấp hơn và các đường nét cũng trừu tượng hơn.

Mặt hướng về phía bọn học sinh của cái máy là một cái màn hình tối đang phát ra ánh sáng màu xanh lam vì vừa được khởi động.

Ở dưới cùng có một chỗ để đứng, hình dạng ấy nhìn qua giống như được thiết kế theo hình dạng của một loại máy từ trường nào đó.

Triều Hi nhìn cái máy này, khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng.

Khi cảm xúc không ổn định, cô không khỏi muốn uống thứ gì đó để nhuận miệng và đầu óc. Cô luôn cảm thấy có chút khô khốc miệng lưỡi.

Vì thế, tiểu đệ mới nhận chức Diệp Suất Tô đã được cô yêu cầu đi mua đồ uống.

Ùng ục ùng ục.

Triều Hi uống lên mấy ngụm đồ uống, trạng thái căng thẳng cuối cùng cũng được giảm bớt.

Trước kia, dưới áp lực của debuff, việc uống nước đối với cô cũng là điều xa xỉ. Cô thường xuyên vừa vung tiền như rác để mua nước vừa lo lắng cơ thể bài xích nước.

Do sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, ở thời đại tinh tế, con người đã có thể can thiệp và biến đổi khí hậu tự nhiên. Kỹ thuật này thường được sử dụng để tạo môi trường huấn luyện, tạo điều kiện thuận lợi để quốc gia bồi dưỡng nhân tài.

Bằng kỹ thuật này, mỗi tiết học mà Triều Hi được học đều diễn ra dưới ánh nắng mặt trời, nhiệt độ cao nhưng lại không đến mức làm bỏng rát, không khí oi bức nhưng lại không khiến người khó thở.

Đây là thời tiết Triều Hi ghét nhất.

Nhưng cô không thể tránh được việc phải chịu đựng điều này.

Triều Hi bực bội, không nhịn được đá cát dưới chân khiến bụi cát bay toán loạn.

Huấn luyện viên click mở danh sách, bắt đầu gọi học sinh theo danh sách trên máy.

“Diệp Suất Tô ——”

"Có!”

Ồ, người công cụ - tiểu đệ lông xanh của cô là người đầu tiên.

Thiếu niên tóc xanh đứng thẳng trên bục từ trường. Khi cậu đứng yên, một loạt dữ liệu nhanh chóng xuất hiện trên màn hình phía sau cậu, đồng thời ngay lập tức gửi đến máy làm việc trong tay huấn luyện viên.

Nhưng người đưa ra quyết định cũng không phải huấn luyện viên, mà là cái máy móc đứng trước mặt bọn học sinh.

Nó là người giáo viên quan trọng nhất và đặc biệt nhất trong học viện.

"..... Sức mạnh trung bình, độ nhanh nhẹn thấp, tạm thời không có tinh thần lực..... Hệ cơ giáp trọng lực."

Thiếu niên tóc xanh nghe được sự phân phối của máy móc, khuôn mặt vốn không có tinh thần của cậu lại càng thêm không có tinh thần. Cậu rũ vai đi xuống, chưa kịp đi đến khu vực tương ứng đã nghe thấy tiếng rít gào của huấn luyện viên: "Ngẩng đầu! Ưỡn ngực! Sợ hãi rụt rè là muốn làm đào binh sao!"

Làm cậu sợ đến mức lập tức thẳng người, sợ huấn luyện viên bắt cậu chạy hai mươi vòng quanh sân thể dục.

Những học sinh đăng ký chuyên ngành cơ giáp chuyên nghiệp vào Học viện đế quốc đều biết rằng sau khi chọn hệ học cơ giáp, sinh viên hệ khác nhau sẽ có phương pháp đào tạo khác nhau. Ví dụ như đối với hệ cơ giáp trọng lực mà Diệp Suất Tô đã "lựa chọn", phương pháp huấn luyện cơ bản chính là chạy vòng quanh sân thể dục, mười vòng hai mươi vòng là thao tác cơ bản, chưa kể còn có càng nhiều phương pháp để nâng cao sức mạnh và thể chất khác đang chờ cậu.

Vì thế đó là lý do tại sao Diệp Suất Tô lại tỏ vẻ suy sụp khi bị lựa chọn hệ cơ giáp trọng lực. Khuôn mặt cậu cứ như thể không được ngủ mười ngày đêm.

Triều Hi hoàn toàn không biết truyện này. Lúc đăng ký ngành cô chọn chính là chỉ huy quân sự. Những tin tức cô biết cũng đều liên quan đến chỉ huy quân sự. Đối với chuyên ngành cơ giáp, cô hoàn toàn là bị ý thức thế giới đổi trắng thay đen, không trâu bắt chó đi cày.

Sau khi nhập học, mọi sự chú ý của cô đều đặt vào việc đi cốt truyện như thế nào cho qua loa đại khái.

Ấn tượng của Triều Hi về ngành cơ giáp chỉ có "nam chính rất trâu bò và là thiên tài cơ giáp" và "vào phòng điều khiển cơ giáp đánh nhau" hai điểm này.

Nhìn vẻ mặt chán nản của Diệp Suất Tô, cô tò mò hỏi tiểu đệ lông tím bên cạnh - người đang tỏ vẻ đồng cảm như thể mình cũng bị với Diệp Suất Tô: "Không phải chỉ là lái xe tăng đánh nhau với người khác thôi sao? Cậu ta....."

Chỉ thấy tiểu đệ lông tím nhìn cô với vẻ mặt hoảng sợ, âm thanh run rẩy cắt ngang lời cô: "Lái xe tăng đánh nhau với người khác?!" Bởi vì kích động nên âm cuối của cậu cao lên, thanh âm khó nghe như là cuốn băng ghi âm bị kẹt.

Triều Hi xoa xoa lỗ tai, sau đó liền nghe âm thanh của phim kinh dị.

"Lão đại, cô không biết muốn điều khiển được cái xe tăng này, trước tiên phải trải qua bao nhiêu bài rèn luyện thể lực à?" Ánh mắt của Triều Hi đi chuyển theo ngón tay của cậu về phía sân thể dục. "Chỉ cái sân kia, khởi động chạy mười vòng hai mươi vòng chỉ là thao tác cơ bản!"

Đồng tử của Triều Hi tức khắc động đất.

Ông trời phù hộ cô! Đừng để cô bị xếp vào hệ cơ giáp trọng lực!

Trong cốt truyện mà ý thức thế giới nói cho cô chỉ có nguyên thân tìm đường chết như thế nào, bắt nạt người khác như thế nào, hoàn toàn không nói một chữ nào về nội dung chương trình học của cơ giáp chuyên nghiệp. Cho dù là nói về nhân vật trung tâm của bộ truyện là nam chính cũng chỉ nói đại khái tượng trưng một ít nội dung.

Biết được chân tướng tàn khốc, Triều Hi lại lần nữa điên cuồng nhục mạ ý thức thế giới ở dưới đáy lòng. Ý thức thế giới rác rưởi thật sự muốn cô chết.

……

Huấn luyện viên cuối cùng cũng gọi đến Ôn Đồ.

Thiếu niên cao cao gầy gầy từ trong đám người đi ra. Khuôn mặt thanh tuyển của hắn vô cùng bình tĩnh, không hề có chút hoảng loạn nào, hoàn toàn trái ngược với những người bên cạnh.

Đặt biệt là cái nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn ốm yếu thể lực không tốt bị hắn bắt chạy quanh sân thể dục.

Đúng vậy, dưới sự công kích ác độc của lỗ hổng trong cốt truyện, Triều Hi lúc này không còn quan tâm đến cái gì cốt truyện hay không cốt truyện. Thậm chí cô còn ném hết kế hoạch nhục nhã nam chính sáng một bên, toàn tâm toàn ý cầu nguyện không cần bị xếp vào hệ cơ giáp trọng lực. Cô ngay lập tức mở ra thiết bị thông tin cá nhân lướt sóng, điên cuồng bù lại kiến thức về ngành cơ giáp.

“…… Lực lượng trung bình cao, độ nhanh nhẹn cao, tinh thần lực dao động…… rất mạnh!”

Nghe được nhận xét của máy móc, thiếu niên mím môi. Mặc dù thể năng của hắn bây giờ so với kiếp trước đã tốt hơn khá nhiều, nhưng vẫn quá yếu, chỉ mới trung bình cao. Đã từng là nguyên soái tuổi trẻ nhất đế quốc, Ôn Đồ không hài lòng về kết quả này. .

Hắn phải nâng cao hình thức huấn luyện thể năng của mình.

Điều duy nhất khiến hắn vừa lòng chính là độ nhanh nhẹn và dao động tinh thần lực, đặc biệt là dao động tinh thần lực. Máy móc nói tinh thần lực của hắn dao động rất mạnh, đồng nghĩa với việc sau này phân hoá cấp bậc tin tức tố của hắn sẽ rất cao. Kiếp trước hắn phân hoá thành Alpha cấp s, lúc ấy máy móc báo là "dao động tinh thần lực mạnh".

Có lẽ là bởi vì trọng sinh trở về, hắn có cảm giác cấp bậc tin tức tố của hắn ở đời này sẽ khiến hắn kinh hỉ. Có lẽ hắn sẽ tiến gần đến tin tức tố cấp bậc s+.... Cấp bậc này được gọi là - - thần mình.

Hắn có dự cảm con đường của hắn ở kiếp này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều lần.

Trong lúc thiếu niên còn trầm tư, máy móc đã thông báo khoá học của hắn.

"Hệ chỉ huy cơ giáp!"

-

Mấy phút đồng hồ sau, thí nghiệm kết thúc, Triều Hi và nam chính Ôn Đồ cùng đứng ở một khu vực, rất "vinh quang" trở thành học sinh của hệ chỉ huy cơ giáp, đón nhận ánh mắt hâm mộ của bọn học sinh hai hệ khác.

Hệ chỉ huy cơ giáp, xem tên đoán nghĩa. Đó là vị trí trung tâm của đoàn đội. Cơ giáp trọng lực phụ trách phòng ngự chặn đánh, cơ giáp nhẹ lực phụ trách ra đòn công kích, cơ giáp chỉ huy tính toán cho toàn đội, dùng tinh thần lực của mình tính xem sử dụng vũ khí nào, lúc nào, vị trí ở đâu.

Hệ chỉ huy cơ giáp có một tính chất đặc biệt. Đó là dùng tinh thần lực của mình để chỉ đạo hai hệ cơ giáp khác chiến đấu, trở thành "mắt tiên tri" trên chiến trường.

Xem xong những thông tin này trên mạng xã hội tinh tế, Triều Hi cảm thấy cô cùng may mắn mình trở thành học sinh của hệ chỉ huy cơ giáp. Cô không chịu đựng nổi phương pháp huấn luyện của hệ cơ giáp trọng lực, cũng không tiếp thu được phương thức đánh nhau hung tàn của hệ cơ giáp nhẹ lực. Mặc dù ở trên mạng không nói nội dung huấn luyện của hệ chỉ huy cơ giáp là gì, nhưng khẳng định là tốt hơn hai cái kia.

Nhưng, học sinh hệ chỉ huy cơ giáp có phải quá ít không? Chỉ có mười mấy người như thế này thôi sao?

Chắc không phải đâu?

Trong đầu Triều Hi xẹt qua lời đánh giá của máy móc lúc nãy.

“…… Lực lượng…… Siêu cấp thấp! Nhanh nhẹn…… Cấp thấp! Tinh thần lực dao động…… mạnh!”