Chương 4

Nghĩ đến ngày mai phải tiếp tục làm theo cốt truyện, sỉ nhục nam chủ, trong đầu Triều Hi vô thức hiện lên biểu hiện hung mãnh của thiếu niên hôm nay trên sân huấn luyện.

Từ kiểm tra thể lực đến kiến thức điều khiển cơ giáp, mọi thứ đều rất xuất sắc.

Rất nhiều hạng mục huấn luyện cùng cơ giáp khiến Triều Hi vô cùng đau đầu, sợ hãi, đối với hắn lại giống như trò chơi.

Trong lúc nhất thời, Triều Hi suy nghĩ, chính mình là như thế nào có lá gan trêu chọc nam chính. Bằng tố chất thể năng của đối phương, đối phương có thể nhẹ nhàng đánh gãy tay chân nhỏ bé của cô.

Cô không khỏi nghĩ đến kết cục của nguyên thân. Sau khi nam chính cùng nguyên thân đều phân hoá thành Alpha, nam chính hẹn nguyên thân đến trường đấu, đem nguyên thân đánh đến gần tàn phế.

Gần tàn phế !

Triều Hi chợt giật mình, cô run rẩy hỏi ý thức thế giới: "Phần này trong cốt truyện tôi cũng phải làm sao ?"

『 đúng vậy. 』

Triều Hi tức khắc nghẹn lời.

『…… Theo yêu cầu của cốt truyện, tôi đã đổi chuyên ngành của cô thành khoa cơ giáp, nếu muốn thay đổi kết cục bị đánh đến gần tàn phế hãy nỗ lực học tập điều khiển cơ giáp. 』

Triều Hi: “Tôi muốn gõ hỏng cậu, gõ hỏng cậu!!!”

Cô hoàn toàn sụp đổ.

Lau sạch nước mắt, Triều Hi viết ra giấy những tình tiết mấu chốt của cốt truyện mà cô nhớ, đánh dấu, ghi chú những tình tiết, đồng thời viết ra những con đường cô có thể đi được.

Trên giao diện, thời gian đếm ngược sinh mệnh chỉ còn lại một ngày lẻ 5 giờ, nếu muốn sống sót, cô cần thiết phải làm theo cốt truyện.

Triều Hi cắn răng, cô nhất định phải nỗ lực tích lũy đủ thời gian sinh mệnh, đến lúc đó cho dù không thể thoát khỏi ý thức thế giới chó má này, cô cũng có đủ vốn liếng để không đi theo cốt truyện.

-

Học viện Đế quốc là học viện lớn nhất Đế quốc, lễ khai giảng được tổ chức vô cùng long trọng.

Lãnh đạo học viện đã mời hoàng đế, đại công tước, đại nguyên soái, các quan chức nòng cốt của Đế quốc tới tham dự và mời họ phát biểu tại buổi lễ.

Với tư cách đại biểu của nhóm học sinh được đặc cách tuyển nhập học, Ôn Đồ cầm bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn, cùng MC và các đại biểu của các khoá cùng đứng đợi ở hậu trường.

Từ góc độ của hắn, hắn có thể nhìn rõ từng hàng ghế ngồi ở bốn phía, các học sinh phấn khích nhìn hàng ghế ở gần sân khấu, đó là chỗ ngồi của những người có phân lượng nặng nhất Đế quốc.

Bọn họ đại biểu cho vinh dự cùng quyền thế chí cao vô thượng.

Trên mặt mọi người tràn ngập vẻ hâm mộ, ái mộ, khao khát....toàn bộ đại sảnh tràn đầy hơi thở của thanh xuân.

Dù Ôn Đồ đã trải qua một đời, đối hết thảy đều đã bình tĩnh đạm mạc cũng bị lây nhiễm cảm xúc này, trên người hắn nhiều thêm một ít tinh thần phấn chấn mà một thiếu nên nên có.

Một vị học trưởng khoá trên cười nói với hắn: " Học đệ hôm nay tâm trạng rất tốt".

Trong mắt Ôn Đồ mang theo ý cười, môi cong lên: "Ngày như hôm nay rất khó để tâm trạng không tốt". Nói, hắn quơ quơ bài phát biểu cần trong tay.

Chính là lúc này, ánh mắt của Triều Hi đυ.ng vào ánh mắt của hắn.

Thân là con gái nhỏ của quý tộc nổi tiếng Triều gia, chỗ ngồi của Triều Hi được sắp xếp rất gần sân khấu, hơn nữa tầm nhìn rất tốt.

Ôn Đồ nhìn thiếu nữ quý tộc khác hẳn với người trong trí nhớ của hắn, trong mắt ý cười tan dần.

Đối phương cũng giống đời trước, ngày đầu tiên nhập học liền đến gây chuyện với anh em họ ở cổng trường, nhưng đối phương không lừa bịp tống tiền, cũng không nói những lời khắc nghiệt nhục nhã bọn họ, thái độ ...cũng không tệ như đời trước.

Những hành vi đó không giống hành vi của nữ nhân điên khùng đời trước, mà giống một thiên kim tiểu thư quý tộc vì trong nhà sủng ái mà kiêu căng ngạo mạn.

Mà trình độ kiêu căng ngạo mạn của cô ở trong mắt hắn giống một con mèo con nảy sinh ác độc quơ móng vuốt cào người.

Hắn nhìn đối phương không tự giác mà dời đi tầm mắt, sau lại quay lại tàn nhẫn trừng mắt với hắn, tức khắc nhịn không được cười nhẹ thành tiếng.

Cô rốt cuộc là thật hay giả vờ... Đã là lần thứ ba, từ bọn họ gặp nhau đến bây giờ, mỗi lần đều như vậy, rõ ràng đã rời ánh mắt đi, nhưng ngay sau đó lại hung hăng trừng trở về, giống như đang chứng minh điều gì.

Thật sự ....đáng yêu.

Lúc hai từ "đáng yêu" hiện lên trong đầu Ôn Đồ, hắn nhìn thiếu nữ quý tộc nhu nhược mỹ lệ, ánh mắt giống như bị bỏng, vội vàng chuyển mắt sáng chỗ khác.

Gặp quỷ, hắn thế nhưng sẽ cảm thấy cái này nữ nhân điên đáng yêu.

Thiếu niên lông mi hơi rũ, môi mỏng nhấp chặt.

Túi da lại mỹ lệ cũng không che dấu được linh hồn ác liệt,xấu xa. Đầu óc của thiếu niên bình tĩnh trở lại, hắn cẩn thận suy nghĩ từng việc đã xảy ra từ khi Triều Hi xuất hiện.

Tính tình của một người không có khả năng đột nhiên thay đổi hoàn toàn, nếu thay đổi hoàn toàn, chắc chắc có mục đích nào đó.

Ánh mắt của Ôn Đồ dần dần trở nên sâu thẳm, hắn nhìn thiếu nữ rời đi ánh mắt đến nơi khác, suy nghĩ mục đích của đối phương là gì.

-

Triều Hi không biết nên hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.

Đây là lần thứ ba, đã là lần thứ ba, lúc đối diện với nam chủ, cô vẫn nhịn không được muốn lùi bước.

Triều Hi a Triều Hi, mày liền không thể có tiền đồ hơn một chú sao! Đối phương chỉ là công cụ để mày tích lũy giá trị sinh mệnh kéo dài tuổi thọ thôi mà! Sợ cái gì chứ! Không cần sợ!

Đợi đến lúc cô có đủ can đảm nhìn về phía nam chính lần nữa thì đã không thấy bóng dáng của đối phương...

Được rồi, trong chốc lát ở hậu trường sẽ thấy hắn.

Cô bĩu môi, nghe mấy vị nhân viên quan chức phát biểu, cảm thấy thật sự rất nhàm chám.

.

Trong cốt truyện, vài vị quan lớn này chính là những người chứng kiến nam chính đi lên thành công, mạnh mẽ đề bạt nam chính. Nam chính cũng vô cùng xuất sắc, bằng thực lực của bản thân trở thành nguyên soái tuổi trẻ nhất Đế quốc từ trước đến nay.

Nhưng những việc này không có chút quan hệ nào với cô cả, bởi vì cô đã bị nam chính đáng đến gần phế, bị bắt offline khi vẫn còn trong học viện, cô chỉ được xuất hiện ở suất diễn châm chọc ở cuối truyện.

Hiện tại nhìn đến những vị nhân vật lớn này, Triều Hi cảm thấy bọn họ chính là người cung cấp hào quang cho nam chính.

Còn cô, cô ở chỗ tối tăm ngoài vùng hào quang ấy.

Triều Hi liếʍ môi, đại não cấp tốc hoạt động suy nghĩ xem lát nữa ở hậu trường nên đi cốt truyện như thế nào.

Nói thật, nếu không có ý thức thế giới bắt cô đi cốt truyện, cô khẳng định phản ứng đầu tiên khi biết mình xuyên sách chính là ôm đùi vàng của nam chính, cô lại không ngu ngốc, không ôm được đùi vàng của đối phương, cô cũng sẽ không đắc tội hắn nhiều như vậy trong khi biết rõ sau này hắn sẽ rất mạnh.

Đều là do cốt truyện đáng chết bắt cô phải làm những việc thiểu năng trí tuệ!

Ở trong lòng hung hăng mắng ý thức thế giới một trận, Triều Hi ngồi nghe vài vị quan chức đọc xong diễn văn, cuối cùng cũng đến thời điểm đại biểu học sinh lên phát biểu.

Trình tự lên phát biểu là từ khoá cao đến khoá thấp.

Đầu tiên lên sân khấu là đại biểu sinh viên khoá sáu - người đã trải qua chiến trường, từng chiến đấu với Trùng tộc. Đó là một người nam nhân cao lớn, cơ bắp cù tráng, biểu cảm, ánh mắt đều mang theo sát khí.

Hắn đem đến cho mọi người kinh nghiệm chiến đấu thực tiễn của mình hơn một năm qua với Trùng tộc ở trên chiến trường, cổ vũ khích lệ học sinh học tập thật tốt kiến thức chuyên nghiệp ở trường, cống hiến lực lượng của mình để bảo vệ quốc gia.

Bài phát biểu được những vị nhân vật lớn có mặt ở buổi lễ sôi nổi khen ngợi.

Sau hắn là đến lượt Ôn Đồ lên phát biểu.

Thiếu niên mặc một bộ tây trang màu đen do học viện phát, chân dài vai rộng, cao cao gầy gầy, dáng người đĩnh bạt. Mái tóc ngắn màu đen gọn gàng lưu loát để lộ ra ngũ quan thanh tú, mũi cao môi mỏng, mặt mày lập thể thâm thúy.

Ôn Đồ đứng ở trước microphone, khi màn hình nhắc nhở sáng lên, đôi mắt của hắn cũng như đang sáng lên, làn da vốn trắng nõn càng trắng đến trong suốt, đem lại cảm giác không chân thật.

Trong đại sảnh đã có ngườI vì nhan sắc của hắn mà thét chói tai:"Giáo thảo a a a a !!!!"

Triều Hi nhíu mày che lại lỗ tai, cô quay đầu nhìn nữ sinh đang thét chói tai vì nam chính, rồi lại nhìn về phía nam chính, không thể phủ nhận nam chính lại đẹp trai đến một độ cao mới.

Không hổ là nam chính của quyển sách này.

Trên đài, Ôn Đồ rũ mắt nhìn bài phát biểu trên tay mình, hắn biết lễ khai giảng của Học viện Đế quốc sẽ có vào vị nhân vật lớn đến dự, hắn là đại biểu những học sinh được đặc cách nhập học, sẽ có tư cách lên đài phát biểu.

Vì vậy, Ôn Đồ quyết định đàm luận một chú về "đặc chiêu sinh" và "dân du cư"

Đây là một đề tài mọi người đều biết nhưng lại cùng xem nhẹ. Đế quốc không chấp nhận dân du cư, không cung cấp tài nguyên cùng bảo hộ cho bọn họ, nhưng mỗi năm lại chọn lựa những người ưu tú từ đó, đưa vào Học viện Đế quốc để bồi dưỡng.

Trong suy nghĩ của Ôn Đồ, như vậy còn chưa đủ, không nên chỉ những người ưu tú mới được bồi dưỡng, những người không ưu tú, hay nói cách khác là những người mà những người thống trị Đế quốc cho là không ưu tú cũng nên có tư cách được bồi dưỡng, dù chỉ là một cơ hội được thử.

"Tôi là một người may mắn, em gái Ôn Kha của tôi cũng vậy. Hai anh em chúng tôi rất may mắn khi được trúng tuyển trở thành học sinh của Học viện Đế quốc...

Ở tiểu hành tinh Bx6210, chúng tôi dựa vào sinh hoạt cứu tế thấp nhất của chính phủ để sống. Ở hoàn cảnh tài nguyên không phong phú, thậm chí vô cùng cằn cỗi của tiểu hành tinh Bx6210, chúng tôi tiếp xúc cơ giáp, học tập cơ giáp được là dựa vào xác của cơ giáp ở chiến trường với Trùng tộc.

....Hy vọng bảo đảm xã hội và giáo dục của Đế quốc có thể bao trùm được toàn bộ dân du cư, bọn sẽ mang đến cho Đế quốc rất nhiều bất ngờ".

Nói xong, hắn hướng về phía dưới đài, khom lưng cúi chào.

Triều Hi nghe xong bài phát biểu của Ôn Đồ, hai mắt bỗng dưng chua xót.

Cô đã hiểu tại sao sau khi nam chính lên phát biểu nguyên thân lại phẫn nộ như thế, thậm chí đi vào hậu trường chặn đường, uy hϊếp chèn ép nam chính.

Nguyên thân Triều Hi là một điển hình của quý tộc cực đoan, ở trong mắt cô, Đế quốc chỉ có ba giai tầng: Quý tộc, trung sản và bình dân.

Mặc dù dân du cư chiếm 40% dân số cả Đé quốc, nhưng nguyên thân lại cho rằng bọn họ là nước bùn ở bãi rác, là quần thể hạ tiện nhất trong Đế quốc.

Bọn họ không có đảm bảo y tế chữa bệnh, không có quyền lợi được giáo dục, thậm chí không có cơ hội tiếp xúc thế giới rộng lớn ngoài kia.

Rất nhiều dân du cư cả cuộc đời chỉ có thể loanh quanh luẩn quẩn ở nơi họ sinh ra, từ lúc chào đời đến khi kết thúc sinh mệnh, đều ở nơi đó, cả đời đều không có cơ hội tiếp xúc người và sự vật ở hành tinh khác.

Trừ khi được Học viện Đế quốc đặc cách tuyển nhập học, gia nhập tổ chức hải tặc tinh tế hoặc tham gia đoàn lính đánh thuê.

Nhưng dù là phương thức nào đều yêu càu bọn họ phải có thiên phú cùng biểu hiện vượt trội. Chỉ có một bộ phận rất nhỏ dân du cư có thể đạt yêu cầu, đa số người đều chỉ là mơ màng hồ đồ đến thế giới, rồi lại mơ màng hồ đồ mà đi.

Một nguyên nhân quan trọng khiến quý tộc chán ghét dân du cư đến như thế là vì "vùng cấm tin tức tố".

Điều này Triều Hi không nhận được tin tức từ cốt truyện, chỉ khi cô xuyên qua một thời gian rồi mới hiểu biết về từ này.

Cô nhìn về phía nam chính, sau khi trở thành nguyên soái, hắn đã thấy đổi được cuộc sống của dân du cư, làm dân du cư được hưởng xã hội phúc lợi. Hắn so với người khác hẳn là biết được nhiều hơn rất nhiều.