Chương 3

Một khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng mang theo ý cười nở rộ trong mắt Triều Hi.

Cảm nhận được má mình bị nhéo đau, Triều Hi hít vào một hơi: “ Buông... buông tay ra!” Trong nhà, cô sợ nhất chính đại mỹ nhân dịu dàng trước mặt — chị gái của nguyên thân - Triều Lan.

Sau khi cô con gái lớn Triều Lan phân hoá thành Beta, cha mẹ Triều càng nuông chiều cô con gái nhỏ, khiến Triều Hi hình thành tính cách kiêu căng tùy hứng, vô pháp vô thiên. Người khác đều nhượng bộ, thậm chí duy trì cô, chỉ ngoại trừ Triều Lan. Triều Lan không những không để cô muốn làm gì thì làm, mà còn sẽ dạy dỗ cô một trận khi cô gây truyện

Quan hệ của hai chị em bên ngoài trông có vẻ êm đềm nhưng thật ra bên trong lại là sóng gió mãnh liệt.

Trong suy nghĩ của nguyên thân, cô có chút coi thường Triều Lan. Mà Triều Lan cũng chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của người em gái này. Cô chỉ biết xử lý Triều Hi khi Triều Hi "gặp rắc rối".

Có thể nói, Triều Lan chính là người hiểu rõ nguyên thân nhất trong cả cuốn sách này.

Triều Hi bị ý thức thế giới đưa vào cuốn sách này khi nguyên thân mới 16 tuổi. Cô hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra giữa hai chị em trong suốt mười mấy năm trước đó. Điều duy nhất cô biết là quan hệ của hai người không được tốt.

Triều Lan cười tủm tỉm mà buông tay ra, cũng không thèm nhìn Triều Hi một cái. Cô đi thẳng đến ngồi xuống trước bàn ăn, ăn điểm tâm mà đầu bếp đã chuẩn bị cho cô.

Đêm nay cô có một bữa tiệc cần thiết phải tham gia. Cô phải ăn một ít gì đó để lót bụng.

Nhưng trước khi đi dự tiệc cô phải biết tên vô lại Triều Hi này hôm nay đã làm gì.

Triều Hi xoa khuôn mặt nhớ lại cốt truyện, cô không nhớ ra giữa chị gái mình và nam chính có suất diễn nào. Tóm lại, Triều Hi là người không quá liên quan đến cốt truyện.

Cô không tính toán trả lời câu hỏi của Triều Hi, chuẩn bị đi lên lầu.

Chú ý tới động tác của Triều Hi,Triều Lan sau khi ăn hai miếng điểm tâm liền dùng khăn lau miệng, dùng giọng điệu thập phần ưu nhã nói: “Tóm lại nếu có ai đến trước mặt chị tố cáo em, chị sẽ không tha cho em".

Nói xong, nàng lấy áo khoác liền đi dự tiệc.

Sau khi nghe xong lời nói nghiêm khắc của Triều Lan,

Triều Hi nhìn bóng dáng cô rời đi và nhẹ nhàng thở ra. Triều Hi ngồi lại một lúc. Cô luôn phải chú ý đến lời nói và hành động của mình, điều này khiến cô rất căng thẳng.

Cô quay lại, nhìn thấy mấy món điểm tâm hầu như còn nguyên ở trên bàn,nuốt nước miếng, tùy ý cầm một ít rồi đi lên lầu.

Vu Tuệ từ trong phòng bếp đi ra, thoáng nhìn thấy điểm tâm Triều Hi cầm trong tay liền kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Tiểu bảo từ trước tới nay không phải đều khinh thường đồ vật của đại bảo sao. Như thế nào hôm nay lại cầm điểm tâm mà đại bảo ăn còn thừa ?

Triều Hi không biết chính mình đã khẽ meo meo làm rớt mất một chút nhân thiết, vui vẻ mà ngồi ăn điểm tâm ở ban công phòng mình.

Khi vừa mới xuyên qua, bởi vì nhất quyết không chịu nhận nhiệm vụ của ý thức thế giới, cô chưa kịp hưởng thụ cuộc sống xã hoa của quý tộc đã bị chồng lên các loại giả thiết, cơ thể bị mắc một đống bệnh nan y khiến cho cô không được ăn uống thoả thích.

Thật vất vả hiện tại có thể ăn uống thoải mái, cô phải giải phóng vị giác của chính mình thật tốt.

Phải nói rằng đầu bếp của Triều gia giỏi thật. Những món điểm tâm này ăn thật ngon, hơn xa những điểm tâm cô đã ăn ở những khách sạn 5 sao cô từng đến ở đời trước.

Sau khi ăn xong một đống điểm tâm, lại uống thêm hai tách trà bá tước, Triều Hi ôm cái bụng có chút căng của mình nằm ở trên ghế mây. Ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuống khiến cô có chút mơ màng ngủ gật.

Cô trở lại trong phòng, nằm trên chiếc giường công chúa lớn mềm mại, suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.

Hiện tại cô đã xác định cô phải chiến đấu trên hai chiến tuyến, một là phải đi theo tuyến cốt truyện của ý thức thế giới, hai là làm theo cốt truyện nhưng không được quá đắc tội nam chính. Bỏ qua những ảnh hưởng xấu ý thức thế giới mang đến cho cô, cô cảm thấy thân phận hiện tại của mình rất tốt, có cơm có áo, có kẻ hầu hạ, vừa có tiền vừa có nhan sắc.

Hơn nữa, hiện tại cô không trở về được, vậy coi như xuyên sách tương đương bắt đầu một cuộc sống mới.

Chỉ là kịch bản của cô không hay lắm, dễ khiến cô đi vào đường chết.

Triều Hi nhìn chằm chằm vào thời gian còn lại của cuộc đời cô trên giao diện, tính toán thời điểm phát sinh cốt truyện. Cô tính ra thời điểm xảy ra chính là vào 2 ngày sau.

Triều Hi bất ngờ ngồi bật dậy, vừa rồi buồn ngủ toàn bộ tiêu tán.

Oh my god! Nhanh như vậy sao!

Triều Hi cảm thấy mình vẫn chưa có chút chuẩn bị gì. Cô thở dài, ngã nhào vào chăn gối. sau đó thiết bị thông tin cá nhân của cô liền vang lên.

Mở ra thiết bị thông tin, đọc tin tức trong đấy, Triều Hi vẻ mặt ngơ ngác. Tin tức cô vừa nhận được là do Học viện cơ giáp gửi đến như sau:

1. Tất cả học sinh học tại Học viện Đế quốc đều phải trọ ở ký túc xá của trường.

2. Sinh viên chuyên ngành cơ giáp ngày mai phải tập trung đúng giờ ở sân huấn luyện để kiểm tra thể lực.

3. Ngày mai sẽ tổ chức lễ khai giảng, 100% học sinh phải có mặt đầy đủ

Ánh mắt của Triều Hi gắt gao nhìn chằm chằm mục thứ 2 : “Sinh viên chuyên ngành cơ giáp ngày mai phải tập trung đúng giờ ở sân huấn luyện để kiểm tra thể lực”. Cô nhớ rõ ràng chính mình đã chọn chuyên ngành chỉ huy quân sự để tránh khỏi những rắc rối của cốt truyện. Ai đã chuyển chuyên ngành của cô thành cơ giáp ?

Nhìn bốn chữ "kiểm tra thể lực", Triều Hi khóc không ra nước mắt.

Cô ghét nhất phải vận, để tránh phải vận động nhiều, ở đời trước cô từ nhỏ liền đi theo con đường âm nhạc, học dương cầm, từ bé đến lớn cô còn chưa đến sân thể dục được mấy lần.

Hiện tại xuyên qua, cô lại bị bắt phải kiểm tra thể lực ... không bằng cho cô một đao luôn đi.

-

Bất chấp sự không tình nguyện của Triều Hi, ngày hôm sau đã đến rất nhanh.

Cô cọ tới cọ lui mà thu dọn đồ đạc, đẩy vali ngồi lên xe để tài xế đưa đến học viện.

Trên đường đi, Triều Hi vô cùng mong muốn ý thức thế giới làm cho cô bị bệnh để cô có thể tránh thoát việc phải kiểm tra thể lực. Nhưng điều cô mong ước không xảy ra.

Triều Hi vẻ mặt u sầu bước vào học viện. Cô nhìn xe của Triều gia nhanh chóng rời đi, thở dài.Triều Hi tự an ủi mình, chỉ là kiểm tra thể năng mà thôi, không có gì đáng sợ cả.

Cho đến khi cô đứng ở trên sân huấn luyện cùng một đám sinh viên năm nhất, nhìn thấy thiết bị leo núi treo trên tường, các thiết bị tập luyện khác nhau ở phía dưới, hố cát ở một đoạn không xa bên cạnh....và trước mặt sân điền kinh rất rộng lớn.

Triều Hi: Gϊếŧ tôi đi (TT - TT)

"... Mục tiêu của trường ta là đào tạo ra những nhân tài chất lượng cao, nguyện trung thành với Đế quốc, bảo vệ, phát triển đất nước và xã hội. Học viện Đế quốc khẳng định mỗi sinh viên bước ra khỏi học viện đều cống hiến hết mình cho Đế quốc, đem lại vinh quang cho Đế quốc..."

Huấn luyện viên đứng ở phía trước phát biểu. Đáng lẽ với nhan sắc và chiều cao của Triều Hi, hắn liếc nhìn là có thể thấy được cô, và sẽ nhìn thấy trên mặt thiếu nữ đang đứng trước hắn tràn đầy sự cự tuyệt. Nhưng bởi vì lúc trước Triều Hi từ chối việc làm theo cốt truyện, bị áp đặt chức năng "người qua đường", nên trừ khi cô có giao thoa với anh em nam chính, những thời điểm khác mọi người sẽ không để ý đến sự tồn tại của cô.

Lúc không có suất diễn, Triều Hi trong mắt bọn họ chỉ là một khối không khí.

Bất quá Triều Hi lúc này còn không phát hiện ra điểm này. Hiện tại sự chú ý của cô đều tập trung toàn bộ vào bài kiểm tra thể lực. Cô nhìn biểu cảm háo hức, nóng lòng muốn thử của các bạn học mà tưởng mình đang xem phim kinh dị.

Đặc biệt là nam chính Ôn Đồ.

Thiếu niên hôm nay mặc đồng phục màu đen của học viện, lập tức hiện ra đôi chân thẳng tắp cùng vòng eo thon gọn. Hắn đĩnh bạt đứng ở trước giá thiết bị, vô cùng hứng thú xem các loại dụng cụ huấn luyện.

Hắn hôm nay không đội mũ, để lộ ra mái tóc đen ngắn cùng khuôn mặt tuấn tú. Theo thẩm mỹ của Triều Hi, nam chủ lớn lên khá đẹp trai. Mũi cao thẳng, môi hồng nhạt, dưới ánh đèn của sân huấn luyện, làn da của hắn rất trắng, như kiểu không tiếp xúc với ánh mặt trời thật nhiều năm, nhìn phi thường sạch sẽ, tinh tế.

Lông mi của hắn rất dài, hơi cụp xuống, mi cốt rất cao, đường nét khuôn mặt rõ ràng, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.

Đang cảm thán nhan sắc của nam chính, hắn lại chợt nhìn về phía Triều Hi. Triều Hi lại lần nữa nhìn thẳng vào đôi con ngươi thiển sắc quen thuộc.

Tuy không có lệ khí hung ác như lần đầu nhưng cũng khiến Triều Hi sợ hãi giật mình.

Cô nuốt miếng nước miếng, làm như không có việc gì mà dời đi ánh mắt, sau đó chợt nhớ ra mình đang là kẻ phản diện bia đỡ đạn, lập tức lại quay đầu hung hăng trừng nam chính.

Làm sao cô có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt nam chính, cô chính là kẻ phản diện, cô phải hung hăng bắt nạt hắn!

Tuy nhiên, sự chú ý của Ôn Đồ đã bị nơi khác hấp dẫn, khuôn mặt đạm nhiên thường ngày của thiếu niên có chút dao động sau khi nhìn thấy những thiết bị huấn luyện ở sân tập. Từ góc nhìn của Triều Hi, cô có thể thấy rõ ánh mắt nóng bỏng của nam chính khi nhìn những thiết bị ấy.

“Bang!”

Trong lúc đang tập trung thì có người vỗ vào bả vai của Triều Hi.

Triều Hi chấn kinh mà quay đầu lại, bạn học cùng lớp có vẻ mặt hàm hậu chỉ vào thiết bị tập luyện và nói với cô: “Đến lượt cậu đấy.”

Triều Hi dũng cảm bước tới, sau đó liền thấy người bạn cùng lớp kia đi qua cô, tiến lên chiếm giữ vị trí cô sắp tới.

Triều Hi:?

“Chuẩn bị, bắt đầu!” Nói xong, huấn luyện viên thổi một tiếng còi.

Triều Hi bị bỏ lại một mình ở giữa sân, cô ngơ ngác đứng nhìn.

Cô khẩn trương mà nuốt nước miếng, đi về phía huấn luyện viên: "Thưa thầy, em ..."

Huấn luyện viên giống như không nhìn thấy cô, đi thẳng đến trước một học sinh, nghiêm khắc hô: "Không được gian lận!"

Giọng nói vang lớn khiến Triều Hi choáng váng.

Cô lại lần nữa đi về phía huấn luyện viên, nhưng lại một nam sinh đâm ngã. Nam sinh đấy không hề có ý định quay lại xin lỗi cô, thậm chí còn không thèm nhìn cô như thể cô không tồn tại. Triều Hi nhìn huấn luyện viên và nam sinh trò truyện vui vẻ với nhau.

Triều Hi tay đau, chân đâu, mông đau: ( một loại cây)

Bài kiểm tra thể lực lần này, cô hoàn toàn bị làm lơ.

-

Triều Hi nhìn mâm đồ ăn chỉ có mấy miếng mà cô khó khăn lắm mới cướp được ở căn tin, cuối cùng cũng nhớ ra rằng cảm giác tồn tại của cô đã bị ý thức thế giới làm suy yếu, cô đã trở thành một người qua đường không cần thiết trong cuốn sách này.

Vừa rồi bạn học hàm hậu kia vỗ vai cô hẳn là bởi vì trước đó cô vừa "hỗ động" với nam chính.

Suy nghĩ cẩn thận nguyên do, Triều Hi nhịn không được nói một câu quốc tuý. Tuy rằng cô rất vui vẻ vì có thể thuận lợi “tránh thoát” bài kiểm tra thể lực, nhưng nhìn đồ ăn ít ỏi trên bàn cơm, Triều Hi lại không vui vẻ nổi.

Cô chỉ ăn một chút liền chán. Dù chất lượng hay số lượng của đồ ăn này đầu không thể kí©h thí©ɧ sự thèm ăn của cô.

Nghĩ đến còn phải trải qua cuộc sống như vậy gần một tháng nữa, cô vô cùng tưởng niệm cuộc sống ở nhà. So với thức ăn này, những món điểm tâm mà cô ăn ở nhà quả là mỹ vị nhân gian.

Ăn ở của học sinh ở Học viện Đế quốc là hoàn toàn miễn phí, từ các món ăn ngon đến các loại dịch dinh dưỡng, cái gì đều có cả.

Nếu không phải bị biến thành người qua đường, Triều Hi tin tưởng chính mình sẽ ăn uống thật vui vẻ ở căn tin, mà không phải giống như bây giờ, ngửi hương thơm từ mâm đồ ăn của người khác, bụng đói cồn cào.

Đến khi nào cô mới được sống như người bình thường?

『 hoàn thành kịch bản vả mặt nam chính lần thứ hai 』

Ý thức thế giới đột nhiên xuất hiện, trả lời câu hỏi của Triều Hi.

Triều Hi nhìn thấy mấy chữ "người qua đường" trên giao diện lập loè một chút.

Nàng nhìn sinh mệnh còn thừa hai ngày, trong đầu thoáng hiện lên cốt truyện cảnh nguyên thân vả mặt nam chính lần thứ hai. Chính là vào ngày mai, ngày học viện khai giảng. Nam chính phát biểu xong, từ trên bục giảng đi vào hậu trường, sẽ bị Triều Hi chặn lại nhục nhã, cảnh cáo.