Chương 2

Lời lên án của thiếu nữ đã thu hút sự chú ý của đám đông, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía ba người.

Hiển nhiên, vị thiếu nữ ăn mặc hoa lệ, vẻ mặt tái nhợt, đang dùng tay che ngực kia là một vị tiểu thư quý tộc, mà hai người đối diện cô, cùng cô hình thành đối lập...

Là dân du cư.

Khung cảnh quen thuộc đã được xem nhiều khiến mọi người có chút buồn chán. Nhưng nó lại là một trò tiêu khiển thú vị để gϊếŧ thời gian trong khoảng thời gian chờ đợi dài dòng nhàm chán này.

Nhận thấy được rất nhiều ánh mắt hướng về đây, lỗ tai của Triều Hi bắt đầu nóng lên.

Lần đầu tiên trong cuộc đời cô làm loại việc thiếu đạo đức này, thật sự có chút khẩn trương.

Lòng bàn tay che lại ngực của cô gái chảy ra lớp mồ hôi mỏng.

Ôn Đồ mặt vô biểu tình nhìn thiếu nữ trong chốc lát, rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Lại lần nữa gặp được nữ nhân điên rồ này, hắn cũng không muốn tiếp xúc với cô ta.

Thiếu niên kéo cánh tay em gái định rời đi. Sau lưng hắn truyền đến giọng nói tinh tế lại kiêu ngạo của thiếu nữ quý tộc: “Tôi đã cho phép cậu rời đi chưa?”

Nói xong, cô tạm dừng một chút, bước chân thong thả lại ưu nhã đi đến trước mặt thiếu niên, vẻ mặt ngạo mạn: “Đơn giản nói câu xin lỗi đã muốn đi?”

Nói xong câu đó, chính Triều Hi cũng có một loại xúc động ‘thật muốn đánh cô một trận’ .

Cô khẩn trương mà nhìn nam chính, lơ đãng chú ý tới giao diện mà ý thức thế giới cho cô, sinh mệnh của cô đã bước vào cuối cùng mười phút. Một cơn đau đớn so với phía trước còn muốn kịch liệt chợt ập đến, lúc này, Triều Hi nguyên bản chỉ là giả vờ che ngực cũng biến thành che thật.

Ôi đau quá.

Thiếu nữ chau mày, trong mắt hiện lên ánh nước. Nghĩ đến mình còn đang phải đi cốt truyện, cô cố gắng kìm nén nước mắt, sau đó ngẩng mặt nhìn về phía thiếu niên, chờ đợi cậu trả lời.

Sắc mặt của Triều Hi tái nhợt đi hẳn, cộng với thân hình vốn mảnh mai, cả người cô giống như người giấy, gió thổi là bay đi.

Ôn Đồ nhìn Triều Hi nhăn mặt, trong mắt phảng phất có ánh nước lấp lánh, sâu trong mắt xẹt qua một tia tìm tòi nghiên cứu.

Hắn nhớ rõ đối phương đời trước không phải là người như vậy, ít nhất không phải giống như bây giờ như vậy…… Thậm chí làm hắn có ảo giác, cảm thấy cô nhìn hắn có chút ủy khuất, ngày cả lời trào phúng người khác đều như vậy nhẹ nhàng……

Ôn Kha chú ý tới người anh trai vẫn luôn nghiêm túc, đoan chính của mình dường như có chút thất thần, liền nhẹ nhàng kéo vạt áo của hắn từ phía sau.

Cô gái nhỏ xinh gầy yếu, vừa thấy liền biết dinh dưỡng bất lương trộm đánh giá thiếu nữ quý tộc trước mặt - người mà chỉ bởi vì một ánh mắt của Ôn Đồ liền phải chặn lại bọn họ.

Thái độ của cô ấy rất ngạo mạn, giọng điệu tràn ngập sự khinh miệt của quý tộc đối với người lưu lạc. Nhưng khi cô thoáng nhìn ánh nước mắt chợt loé qua trong mắt cô ấy, cùng vẻ mặt phảng phất đang phải chịu đựng điều gì đó của tiểu thư quý tộc, cảm thấy giữa cô và anh trai khả năng có hiểu lầm gì đó.

Anh trai cô cũng không phải loại người không thân thiện, ở khu an toàn của tiểu hành tinh Bx6210, anh trai cô là người quản lý dễ nói chuyện nhất.

Vì thế cô nhỏ giọng hỏi Ôn Đồ: “Vị tiểu thư này có phải hay không hiểu lầm cái gì?”

Ôn Đồ nhớ lại chính mình phía trước cùng thiếu nữ đối diện tầm mắt, hơi nhướng mày. Lúc hắn phát hiện có ánh mắt xa lạ nhìn trộm anh em hai người, ánh mắt của hắn nhìn người nhìn trộm xác thật sắc bén hơn bình thường.

Nhưng hắn không ngờ rằng người nhìn trộm lại là nữ Alpha điên cuồng, kiêu ngạo đời trước.

Nghĩ đến chuyện kiếp trước, Ôn Đồ sắc mặt không mấy dễ chịu, hắn bình tĩnh mà nhìn thiếu nữ trông nhược liễu phù phong trước mặt, mở miệng nói: “Vị tiểu thư này muốn thế nào?”

Bóng cao su bị đá trở về bên phía Triều Hi , Triều Hi lén lút nuốt nước miếng. Trong cốt truyện là thiếu nữ quý tộc lừa bịp tống tiền, nhục nhã hai anh em dân du cư. Nhưng cô thật sự không thể làm việc bắt nạt người khác như vậy. Thân là một học sinh nghèo được đặc biệt tuyển vào trường, tìm khắp người nam chính đều không tìm đủ tinh tệ để mua một lọ đồ uống năng lượng.

Muốn hắn đền mười mấy vạn, đồng nghĩa với cô chạy như điên ở trên con đường đã khiến nguyên chủ chết.

Triều Hi đánh giá anh em Ôn Đồ. Trước áp lực do sinh mệnh đang nhanh chóng xói mòn , cô nỗ lực suy nghĩ chính mình nên như thế nào bám sát cốt truyện để vừa có thể thỏa mãn kịch bản của thế giới ý thức, vừa có thể không quá đắc tội nam chính.

Thời gian đếm ngược sinh mệnh bước vào cuối cùng năm phút, Triều Hi dường như vô tình mà đi đến thiếu niên trước mặt, lấy đi bảng tên trong tay đối phương: “Ôn Đồ?”

Ôn Đồ mím môi nhìn đối phương.

Triều Hi cầm bảng tên của đối phương trong tay, dùng giọng điệu lười biếng, ngạo mạn đặc trưng của quý tộc, nói: “Ôn Đồ, thiên tài cơ giáp đến từ hành tinh xa xôi …… Cậu cho rằng cậu là thiên tài cơ giáp thì có thể muốn làm gì thì làm ở chủ tinh sao?”

Tấm bảng tên sẫm màu bị ngón tay tinh tế trắng sứ của thiếu nữ cầm , chữ mạ vàng được ánh nắng chiếu xuống, phảng phất phát ra ánh sáng.

Mái tóc đen của thiếu nữ buông nhẹ hai bên, khiến chiếc cổ của cô gái trông vừa nhỏ vừa trắng, đôi mắt đen mở to, bên má lộ ra má lúm đồng tiền vì nụ cười, nhìn qua vô hại lại ngoan ngoãn, ngọt ngào.

Nhưng chỉ có trọng sinh trở về Ôn Đồ biết, phía dưới túi da vô hại lại mỹ lệ kia chính là một linh hồn vô cùng điên cuồng, ác liệt.

Trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo, nếu lịch sử tái diễn, hắn sẽ không nhẫn nại như đời trước.

Bắt giữ được ánh mắt bất thiện của nam chính, Triều Hi siết chặt ngón tay đang cầm bảng tên, trên mặt cô cố gắng giữ bộ mặt của kẻ phản diện, hàng lông mi dài run rẩy, cuối cùng cô vẫn không lưu tình đem bảng tên ném đi ra ngoài.

Tấm bảng tên “Ầm ầm” lăn đến khoảng đất trống bên chân thiếu niên, mặt có khắc chữ " Ôn Đồ " cuối cùng dừng ở phía trên.

Triều Hi cảm thấy nếu hiện tại cô đi lên, một chân đạp lên cái bảng tên có khắc tên của nam chính, sau đó lại nói những lời hung ác, sẽ làm nhân thiết của cô càng thêm lập thể, cốt truyện cũng sẽ càng thêm đầy đặn, nhưng là……

Làm người lưu một đường, ngày sau mới dễ nhìn mặt nhau.

Cô làm cho có là được.

Cô hiện tại phải đi trung dung chi đạo, làm đoan thủy đại sư, cốt truyện phải đi, cũng không thể đắc tội nam chính quá mức.

Thiếu niên cúi đầu nhìn tấm bảng tên rơi xuống bên chân mình, duỗi tay ngăn trở em gái đang muốn đem bảng tên nhặt lên , chính mình bước tới nó lên, cầm ở trên tay.

Chiếc mũ lưỡi trai màu đen che gần hết khuôn mặt của hắn khiến Triều Hi khó có thể nhìn thấy biểu cảm của đối phương.

Trong lòng cô đánh giá mức độ bắt nạt đã vừa đủ, liền ngẩng khuôn mặt tinh tế nhỏ xinh lên, ngạo mạn mà đi đến nam chính trước mặt, tiến hành bước cuối cùng là trào phúng.

“Nhận rõ thân phận của chính mình, dân du cư chính là dân du cư, biết một chút cơ giáp cũng đừng nghĩ có thể đuổi kịp quý tộc!”

Đọc xong lời kịch của kẻ phản diện xuất hiện ở giao diện trước mặt, Triều Hi tức khắc cảm thấy cơn đau trước đó biến mất. Trên giao diện, thời gian đếm ngược sinh mệnh cũng biến thành ba ngày.

Triều Hi: Không lỗ!

Cô vô cùng cao hứng, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, sau đó liền đυ.ng phải ánh mắt đầy tia thăm dò, nghiền ngẫm của nam chính.

Ánh mắt hai người va vào nhau, thiếu niên nhướng mày: “Thụ giáo.”

Triều Hi ngừng cười, ổn định bộ mặt của nhân vật phản diện: “Biết thì tốt.”

Khi rời đi, Triều Hi nghe thấy tiếng nghị luận từ trong đám người vây xem truyền ra.

"Tên nhóc kia chính là thiên tài cơ giáp đến tiểu hành tinh Bx6210 - Ôn Đồ hả?”

“Hai anh em này thật đáng thương, ngày đầu tiên khai giảng đã đυ.ng phải tiểu Alpha của quý tộc Triều gia .”

“Không phải cô ta còn chưa phân hoá sao? Như thế nào đã gọi cô ta là tiểu Alpha……”

“Anh từ nơi khác tới đi? Ai không biết nhị tiểu thư Triều Hi của Triều gia kiêu căng bá đạo, là một Alpha chưa phân hoá? Chọc tới cô ta dù không chết cũng sẽ bị lột da, nhưng hôm nay hình như cô ta đổi tính……”

“Nghe nói lần trước tiểu thiếu gia Hà gia chạm vào đồ của cô ta, bị cô ta cáo trạng đến trưởng bối Hà gia, phải bồi thường đến qυầи ɭóŧ đều không còn!”

“Khủng bố như vậy!”

……

Triều Hi đi ngang qua bọn họ, thoáng nhìn mấy người đang nghị luận chính là mấy người vừa rồi lấy đi nước năng lượng của cô, cô trợn mắt không muốn nói.

Chân trước lấy đi nước năng lượng của tiểu Alpha, sau lưng liền nói không ai được phép đυ.ng vào đồ vật của tiểu Alpha, thậm chí còn không chú ý tới tiểu Alpha đang đi ngang qua……

Quên đi, ai bảo cô hiện tại thành người qua đường Giáp tiểu Alpha, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại. Đều tại ý thức thế giới.

Chê bai ý thức thế giới xong, Triều Hi sử dụng thiết bị thông tin cá nhân nhắn tin cho quản gia làm tài xế tới đón cô về nhà.

Nghĩ đến “gia đình” của mình ở thế giới này, Triều Hi không khỏi có chút khẩn trương. Tuy cô đã gặp mặt mọi người trong gia đình ở thế giới này, nhưng bởi vì ở hiện thực, tình cảm gia đình cô không tốt lắm, cô ở phương diện này trước sau khuyết thiếu cảm giác an toàn, không có biện pháp cùng bọn họ thành lập quan hệ thân cận.

Cô xoa bóp ngón tay, khi xe tư nhân của Triều gia đi vào cửa học viện, hít một hơi thật sâu rồi lên xe.

Khi xe đi qua, Triều Hi thấy hình ảnh Ôn Đồ mang theo em gái đi vào học viện chợt loé qua.

Bọn họ ở giữa đông đảo học sinh quần áo ngăn nắp lượng lệ, thật sự quá mức không hợp.

Nam chính thực thiếu tiền.

Điều này Triều Hi biết rất rõ, em gái Ôn Kha của nam chính thậm chí vì thế mà cảm thấy tự ti. Tuy sống lưng của cô ấy luôn thẳng tắp, nhưng lại luôn cúi đầu vội vàng đi qua vườn trường. Mỗi lần bị nguyên thân bắt nạt, cũng không dám nói cho anh trai, luôn trốn đi một mình âm thầm khóc.

Cố tình cùng anh trai cô giống nhau, đều kiêu ngạo mà muốn thay đổi một số việc của Đế quốc, thường xuyên cùng anh trai cùng nhau tham dự một ít công việc công cộng, là cái hận đời người hay khóc.

Mà nam chính……

Triều Hi nhớ tới ánh mắt đầy ẩn ý của đối phương vừa nãy, còn có cái nhướng mày cuối cùng, cô cứ cảm thấy có chỗ nào không quá thích hợp.

-

Xe lái vào cửa trang viên của Triều gia.

Hai bên cây cối như gió trôi về phía sau. Cuối cùng cũng đi vào cửa chính của biệt thự.

Triều Hi cảm thấy cổ họng có chút ngứa, ho khan hai tiếng.

Cửa xe được tài xế kéo ra, mẹ của Triều Hi chạy đến, ôm cô vẻ mặt lo lắng: “Sao bé lại ho khan?”

Mặc kệ trải qua bao nhiêu lần, Triều Hi vẫn cảm thấy có chút không quen, cơ thể cô cứng đờ. Trên người mẹ Triều có vị bánh kem bơ thơm ngọt, mỗi lần ngửi được, cô đều nhịn không được nuốt nước miếng.

Vu Tuệ sờ khuôn mặt của Triều Hi, từ ái nói: “Hôm nay mẹ hầm canh bí đao xương sườn con thích nhất, trong chốc lát uống nhiều chút.”

Triều Hi cứng mặt, cố gắng trả lời bình thường: “ Vâng, mẹ.”

Vu Tuệ lập tức mỉm cười, bên má nhợt nhạt lộ ra má lúm đồng tiền giống Triều Hi, mái tóc ngắn đen mượt khiến bà có vẻ càng thêm dễ gần. Bà thường thường quan tâm, ân cần thăm hỏi Triều Hi, cả người toát lên khí chất mềm mại và mùi hương ngọt ngào.

Vào nhà, Triều Hi nhìn thấy Triều Trình đang ngồi ở trên sô pha xem tin tức.

Người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng viền mỏng, mái tóc ngắn màu hạt dẻ được vuốt keo gọn gàng khiến ông thoạt nhìn phá lệ thoải mái, thanh tân lưu loát. Ông mặc một cái áo lông màu nâu thẫm, làm trung hoà khí vốn có vẻ lạnh lùng, khiến giống như ngọn đèn dầu giữa mùa đông, mang theo hơi ấm khiến người ta muốn đến gần.

Triều Hi có chút câu nệ mà gọi một tiếng “Ba ba”.

Sắc mặt Triều Trình dịu đi khi nhìn thấy cô con gái nhỏ, ông ôn hòa hỏi Triều Hi: “Hôm nay đăng kí còn suôn sẻ chứ ?”

Triều Hi đáp: “Khá tốt.”

“Chắc không gây rắc rối cho nhà ta đâu nhỉ?” Một giọng nữ trong trẻo và đầy lôi cuốn vang lên.

Triều Hi nhìn người phụ nữ xinh đẹp, đầy quyến rũ bước từ trên cầu thang xuống. Cô ấy chỉ mặc một chiếc váy đen đơn giản nhưng đã khiến cho Triều Hi nhịn không được phải nuốt miếng nước miếng.

Đại mỹ nhân vẻ mặt dịu dàng, cười nhéo gương mặt của em gái, thoạt nhìn hai người như là chị em gái thân thiết.

Sau đó Triều Hi liền nghe thấy chị gái "thân yêu" của cô cười ngâm ngâm hỏi: “Hôm nay lại ức hϊếp ai vậy, tiểu Alpha của Triều gia?”