Chương 1

Bên ngoài Học viện Đế quốc người đến người đi.

Hôm nay là ngày học viện lớn nhất Đế quốc khai giảng. Cổng trường tụ tập một lượng lớn người, đủ loại người đều có. Mỗi người đều khác nhau, nhưng họ đều có một điểm chung, đó là ánh mắt lúc họ nhìn tấm bảng hiệu bằng kim loại ở cổng trường. Ánh mắt ai cũng hiện lên sự nóng bỏng, khao khát.

"Tránh xa ra, đồ dân du cư ghê tởm!”

Đương nhiên, cũng có những âm thanh không hài hoà xuất hiện. Một tiếng chửi rủa hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Chỉ thấy một thanh niên mặc quần áo lộng lẫy đang cầm chiếc khăn trắng tinh từ tay người hầu, dùng sức chà lau vạt áo màu đen của mình.

Người bị hắn mắng chửi ăn mặc một bộ quần áo cũ nát xám xịt, cổ tay áo còn có chỗ chắp vá — này thật là cảnh tượng hiếm có ở thời đại tinh tế.

Ít nhất học sinh theo học tại học viện Đế quốc chưa từng được thấy, trừ bỏ cực nhỏ một bộ phận học sinh là người nghèo khó được đặc biệt tuyển học.

Cậu sinh viên nghèo khó vô tình đυ.ng phải quý tộc vì quá đông người đã nhanh chóng hoảng sợ bỏ chạy khỏi nơi đó, nhưng đã quá muộn. Nghe được đối phương chửi bới, cậu chớp chớp mắt, mím môi, cuối cùng chỉ có thể đứng tại chỗ, bất an véo góc áo của mình.

Loại này cảnh tượng quá phổ biến ở thời đại tinh tế hiện nay.

Ánh mắt của mọi người chỉ dừng lại chốc lát ở trên người đương sự , liền lại lần nữa nhìn về phía bảng hiệu của trường học, tụ tập thảo luận về những tin tức mình nghe được trong lần tuyển sinh này.

“Nghe nói lần này có vài tên thiên tài trong số đặc tuyển sinh!”

“Ồ, thì sao chứ ? Trước khi thật sự phân hoá thì chúng ta đều là hắc mã."

“Hừ, có một số việc không phải có phải thiên tài hay không quyết định, thật sự cho rằng chim sẻ bay vào ổ vàng là có thể biến thành phượng hoàng sao?"

“Dù có là thiên tài, không phải còn phải xem quý tộc sắc mặt?"

……

“Dù như thế nào, quý tộc đều sẽ không để cho những công dân hạ đẳng ấy đoạt nổi bật, xem ra có trò hay nhìn.”

Mấy người vừa nói, vừa lấy đi nước năng lượng vừa mới rơi ra từ máy bán hàng tự động. Bọn họ hoàn toàn không phát hiện việc mình chưa quẹt thẻ trả tiền nước.

Mà đứng ở bên cạnh chính là Triều Hi. Vì có thể uống một lọ nước, cô đã quẹt thẻ rất nhiều lần. Nghĩ đến đây, Triều Hi chỉ muốn miệng phun hương thơm.

Đồ uống này sớm không ra muộn không ra, cố tình chờ có người khác lại đây nó mới ra. Ý thức thế giới thật sự rất tốt a.

Từ khi cô tỏ vẻ chính mình không tiếp thu kịch bản kẻ phản diện bia đỡ đạn mà thế giới ý thức cho cô, cô liền cảm nhận được “mạt sát” mà ý thức thế giới nói nghĩa là thế nào.

Đầu tiên là bị mất vị giác, ăn cái gì đều nhạt như nước ốc. Sau đó là đánh mất đi cảm giác tồn tại. Tựa như trong tiểu thuyết, tác giả căn bản sẽ không miêu tả thêm người qua đường, cô ở trong đám người chính là không khí, không phải bị bỏ qua chính là bị bỏ qua.

Đây đã là lần thứ n cô làm máy ATM tự động.

Tuy nhiên, đây còn không phải là điều nguy hiểm nhất, thứ nguy hiểm nhất chính là chức năng "mạt sát" đang hiện trên một giao diện trong suốt trước mặt cô mà chỉ cô có thể nhìn thấy — phía trên là thời gian đếm ngược sinh mệnh đang được đánh dấu màu đỏ!

Triều Hi không có lựa chọn nào khác, cô đã không thể thông qua cái chết để trở lại thế kỷ 21, cũng không chấp nhận được việc bị xoá sổ. Cô đành phải tiếp thu thứ cô căn bản là không muốn tiếp thu. Đó là kịch bản kẻ phản diện bia đỡ đạn, ý thức thế giới gọi một cách hoa mỹ là nhiệm vụ tu sửa thế giới.

Nói đến cái này kịch bản bia đỡ đạn dùng để tu sửa thế giới, Triều Hi liền có rất nhiều hương thơm muốn phun.

Đây là một câu chuyện xoay quanh nhân vật nam chính Ôn Đồ, là một dân du cư. Hắn và em gái sinh ra ở tiểu hành tinh Bx6210, một hành tinh nằm trong sự quản lý của Đế quốc và nổi tiếng với sự hẻo lánh, bần cùng.

Nhờ kế hoạch tuyển chọn nhân tài của Đế quốc, Ôn Đồ cùng em gái Ôn Kha bởi vì có thiên phú vượt trội về cơ giáp nên đã may mắn được làm “thiên tài” bị tuyển vào học viện lớn nhất Đế quốc - Học viện Đế quốc để học tập.

Kết quả, ở trong xã hội tồn tại sự phân chia gay gắt giữa quý tộc, bình dân và dân du cư này, hai anh em đã bị quý tộc Triều Hi ức hϊếp ngay từ ngày đầu tiên mới nhập học.

Không sai, pháo hôi này cũng tên là Triều Hi.

Triều Hi cảm thấy, đây có lẽ là lí do tại sao cô được xuyên vào quyển sách này.

Quý tộc Triều Hi rất bất mãn với đôi anh em thiên tài này. Đầu tiên là ở cổng trường liền cho đối phương một cái ra oai phủ đầu, chấn hưng khí thế của quý tộc, khiến anh em hai người mất mặt.

Tiếp theo, sau khi Ôn Đồ làm đại biểu của đặc tuyển sinh lên phát biểu, cô ta lại đến hậu trường cảnh cáo đối phương không cần vọng tưởng làm lu mờ cô ta và nói những lời đe doạ hắn.

Từ đó về sau, Triều Hi chính là một chướng ngại vật trên con đường trưởng thành của nam chính. Cô không ngừng ức hϊếp anh em hai Ôn Đồ, gây rắc rối cho cả hai.

Cuối cùng, khi nam chính phân hoá thành Alpha đỉnh cấp, cô bị nam chính hẹn đến đấu trường để KO, bị đánh thành bán thân bất toại.

Triều Hi bị phế bỏ và bị quý tộc Triều gia bỏ rơi, lưu lạc trở thành dân du cư - loại người mà cô ghét nhất khi còn là một quý tộc.

Mà nam chính Ôn Đồ bởi vì thân phận là Alpha đỉnh cấp, đã được đế quốc coi trọng, đầu tư rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng, sau đó được đế quốc giao phó rất nhiều trọng trách. Bằng năng lực vượt trội của mình, hắn đã đánh bại Trùng tộc một cách xuất sắc, nâng cao danh tiếng và địa vị của mình với tư cách là dân du cư, đồng thời trở thành nguyên soái trẻ tuổi nhất Đế quốc từ trước tới nay.

Tiếp theo, Ôn Đồ đã tìm được một Omega có độ xứng đôi gen với hắn lên tới 99,99999999...% , hai người trở thành linh hồn người yêu, được mọi người trong tinh tế khen là cặp vợ chồng mẫu mực.

Suất diễn của Triều Hi cơ bản đã kết thúc khi nam chính phân hoá thành Alpha đỉnh cấp, chỉ còn một phần nhỏ ở cuối truyện khi nam chính đã công thành danh toại, một đoạn suất diễn rất mỉa mai.

Cảnh này kể về Triều Hi từ một quý tộc trở thành dân du cư vì bị gia tộc vứt bỏ. Cha mẹ, chị gái cùng người thân của cô đều bị đuổi đến nơi xa xôi. Cô chỉ có thể dựa vào việc nhặt rác để sống qua ngày.

Ở một lần nhặt rác trên đường cái, Triều Hi nhìn thấy nam chính Ôn Đồ cùng Omega phu nhân của hắn từ trong tiệm đi ra, hai người ngọt ngào nhìn nhau. Ôn Đồ ôn nhu mà đem chính mình Omega phu nhân đỡ lên xe, lái xe rời đi.

Sau đó Triều Hi mắc bệnh nặng, nằm trong nhà trọ giá rẻ cũ nát, cô được nhận sự cứu trợ y tế của Đế quốc dành cho người vô gia cư — phúc lợi xã hội mà Ôn Đồ mang đến cho dân du cư.Trước Ôn Đồ, dân du cư chỉ được nhận cứu trợ lương thực cực kỳ thấp và khan hiếm, an sinh xã hội như giáo dục, y tế ... là không có mặc dù Đế quốc thường xuyên tuyên truyền họ đã đem bảo đảm xã hội bao trùm đến mọi giai tầng.

Quý tộc Triều Hi cuối cùng hoàn toàn tỉnh ngộ, không muốn tiếp tục kéo dài hơi tàn, cô tự sát trong phòng trọ. Cô ước rằng nếu có thể làm lại một lần nữa , cô nhất định sẽ không bắt nạt anh em Ôn Đồ.

Đó là toàn bộ cốt truyện.

Triều Hi nhớ lại một chút thế giới ý thức cho mình xem kịch bản.

Đi theo đường xưa của nguyên chủ là không có khả năng, cô còn không có hưởng qua những món ngon, chưa được thưởng thức cảnh đẹp, chưa được thể nghiệm công nghệ kỹ thuật tiên tiến... của thời đại tinh tế, tìm đường chết là không có khả năng.

Triều Hi rốt cuộc lấy được đồ uống mình muốn uống. Cô mở ra uống một ngụm, sau đó khó chịu nhíu mày.

Từ sau khi mất đi vị giác, đồ uống dù có ngon đến đâu, đối với cô cũng chỉ là nước lọc có màu sắc đặc biệt. Nguyên nhân khiến Triều Hi nhíu mày là nước năng lượng mà ngày hôm qua cô vẫn uống được, hôm nay đã bị cơ thể của cô kháng lại?

Triều Hi nhìn về phía giao diện đếm ngược sinh mệnh mà ý thức thế giới cung cấp— còn một giờ nữa cô sẽ bị tiêu diệt. Phía dưới giao diện là mấy hàng chữ nhỏ mô tả các loại bệnh tật khác nhau mà Triều Hi chưa từng nghe. Ở thế kỷ 21, bị nhiều bệnh như vậy sẽ làm cá mặn Triều Hi trực tiếp nằm yên không trị hưởng thụ thời gian cuối cùng.

Triều Hi:…… Một người trên người có thể có nhiều như vậy loại bệnh nan y còn có thể tồn tại quả thực chính là kỳ quan thứ chín của thế giới.

Tuy rằng cái này kỳ quan chỉ còn tồn tại được một giờ.

Đem đã trở thành thuốc độc nước năng lượng ném vào thùng rác, Triều Hi khẩn trương tìm kiếm nam chính Ôn Đồ dựa trên cốt truyện mà ý thức thế giới truyền cho cô.

Trong tiểu thuyết miêu tả Ôn Đồ như thế này: Thiếu niên mặc một chiếc áo mộc mạc màu xám, chiếc quần jean rộng thùng thình khiến hắn trông càng cao dài thon gầy. Trong đám đông dày đặc, hắn dùng một bàn tay mảnh khảnh đè nặng vành nón màu đen, một cái tay ôm người em gái đang sợ hãi của mình. Trên khuôn mặt bị vành nón che khuất, một đôi mắt thiển sắc cảnh giác nhìn những người xung quanh, sống lưng banh thẳng, giống một con nhím đang ở trạng thái cảnh giác

Trò khôi hài giữa quý tộc và dân du cư tự nhiên bị hắn thu vào trong mắt, nhưng thiếu niên chỉ là liếc mắt một cái liền tiếp tục tìm con đường phía trước, chỉ có khoé miệng vô thức mím chặt và động tác ôm em gái lại gần phía sau cho thấy giờ phút này trong lòng hắn cũng hoàn toàn không bình tĩnh.

Hắn và em gái cuối cùng cũng đến được cổng trường Học viện Đế quốc, nhìn bảng hiệu bằng kim loại, sự cảnh giác mà hắn duy trì theo bản năng cuối cùng cũng lơi lỏng một chút. Ôn Kha thấy anh trai mồ hôi từ giữa trán chảy xuống, hô hấp không hề cẩn thận như phía trước. Cô mở miệng hỏi anh trai: “Chúng ta rốt cuộc an toàn, phải không?”

—— chính là những lời này!!!

Khi Triều Hi nghe được âm thanh tinh tế của thiếu nữ truyền tới từ bên cạnh, thời gian đếm ngược sinh mệnh của cô chỉ còn 15 phút, cô cảm giác trái tim của mình co rút đau đớn, phảng phất giây tiếp theo liền gặp phải một " kinh hỉ " lớn khiến trái tim ngày lập tức đình công.

Cảm động đất trời, cô rốt cuộc tìm được nam chính!

Nói những lời này, hẳn là chính là em gái nam chính, Ôn Kha.

Triều Hi nuốt miếng nước bọt, một bên đánh giá anh em hai người một bên đến gần bọn họ.

Chỉ thấy phía trước đứng hai người, một lớn một nhỏ, bởi vì cứu trợ giá rẻ của dân du cư thật sự quá mức hà khắc nên anh em hai người đều không được bổ sung dinh dưỡng phù hợp ở thời kì trưởng thành. Nhìn từ phía sau lưng, hai người thân hình đều thon gầy giống nhau, cảm giác giống như hai cây cột có chiều cao khác nhau.

Triều Hi âm thầm phán xét chiều cao của nam chính. Nam chính có xuất thân bi thảm như thế này bình thường không phải đều bị tác giả miêu tả là vừa nhỏ vừa gầy sao? Chiều cao này của Ôn Đồ.....

Triều Hi áp lực mà ngẩng cổ, là bởi vì các loại bệnh nan y khiến cô không hấp thụ đủ dinh dưỡng vẫn là bởi vì nam chủ có hào quang của nhân vật chính? Cô nhớ rõ nguyên thân lúc này đã cao đến 1m6, như thế nào cô…… chỉ tới bả vai của nam chính?

Theo bản năng mà đem tầm mắt dịch đến cây cột lùn hơn ở bên cạnh , Triều Hi vừa lòng, cảm giác này tựa như nhìn núi cao phía xa biến thành bồn địa, em gái nam chủ cùng cô giống nhau,là tiểu chú lùn.

A không đúng, cô như thế nào có thể tự làm thiệt hại khí thế của chính mình như vậy, cô chính là lập tức phải làm kẻ phản diện, làm theo kịch bản hung tợn bắt nạt hai anh em cây cột này!

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Triều Hi lập tức hiện lên vẻ hung ác. Thời điểm cô đang định nói lời kịch của kẻ phản diện thì núi cao cây cột lập tức quay đầu lại, một đôi con ngươi thiển sắc không có cảm xúc nhìn thẳng vào cô.

Triều Hi bị ánh mắt của thiếu niên làm hoảng sợ, gương mặt vốn tái nhợt bởi vì đau đớn của cô càng thêm tái nhợt, cô trước một bước che lại ngực, cả người nhìn qua lung lay sắp đổ: "Cậu... ai cho phép cậu nhìn tôi hung dữ như vậy?”