Trà Trà ngây thơ nhưng vẫn biết một chuyện…Đó là cô bé không giống mấy bạn nhỏ khác.
Bởi vì sự khác nhau này mà từ khi Trà Trà bắt đầu có ký ức, mẹ đã dẫn cô bé đi rất nhiều nơi, cũng từng ăn hoặc uống rất nhiều thứ khó ăn.
Nhưng dù vậy vẫn không có ích lợi gì…Trà Trà vẫn có thể nhìn thấy những “Người” đó.
Thật ra Trà Trà không có cảm giác gì quá lớn, bởi những “Người” đó sẽ nhân lúc mẹ vắng nhà chơi với cô bé. Bọn họ đều là bạn tốt của Trà Trà, giống như bé thỏ vậy.
Nhưng mẹ lại rất buồn…Trà Trà đã nhìn thấy mẹ lén lau nước mắt nhiều lần.
Vì không khiến mẹ phải buồn, Trà Trà đã đồng ý với mẹ rằng sẽ không chơi với những “Người” đó nữa, cũng không nói cho bất kỳ ai biết được cô bé có thể nhìn thấy những chuyện kỳ lại.
Sau khi mẹ rời đi, Trà Trà vẫn luôn ngoan ngoãn tuân thủ lời hứa với mẹ, cô bé sẽ không nói có bất kỳ ai biết.
Nhưng thật ra, Trà Trà vẫn luôn mơ hồ cảm nhận được.
Có đôi khi Trà Trà sẽ gặp phải “Người” cười với cô bé, lúc đó cô bé sẽ nguyện ý chơi với bọn họ. Nhưng…Vẫn có người giống dì và mấy chú hôm nay đến gặp Trà Trà, chỉ cần nhìn lần đầu là cô bé không dám đến gần mà chỉ muốn chạy trốn.
Mà chú tài xế thuộc loại người đầu tiên.
Dù rằng chú ấy không cười, nhưng Trà Trà lại cảm thấy chú là người tốt, chỉ là bây giờ cô bé có hơi sợ…
Vậy nên Trà Trà cố gắng nâng bàn tay nhỏ lên, dùng đôi mắt to tròn ngây thơ trông mong nhìn về phía chú tài xế bị mất một tròng mắt, nhỏ giọng nói: “Chắc chú sẽ khó khăn lắm khi mất một bên mắt.”
Lúc trước Trà Trà từng gặp một chị gái cũng giống như vậy, mắt chị ấy kém và thường xuyên bị rơi mất, cô bé phải giúp chị gái tìm lại mắt rất nhiều lần.
Chiếc xe buýt chầm chậm dừng lại rồi phát ra tiếng “Xịt” như trút được gánh nặng.
Tài xế buông lỏng tay lái rồi từ từ đưa tay tiếp nhận tròng mắt trong tay Trà Trà, sau đó đặt vào hốc mắt trống rỗng của mình.
Đôi tay nhỏ nhắn của Trà Trà hơi tê sau khi nâng lên quá lâu, nhưng cô bé lại nở nụ cười ngọt ngào vui vẻ. Trà Trà ôm chặt chú thỏ bông trong ngực, cố gắng đứng dậy từ dưới đất lên, trên gương mặt trắng nõn bụ bẫm có một vệt bụi không biết cọ từ đâu ra.
Đôi mắt Trà Trà to tròn lấp lánh, lớn tiếng nói với chú tài xế: “Chú không cần cảm ơn cháu, đây là chuyện cháu nên làm!”
Cô Lưu nói chờ Trà Trà vào tiểu học là có thể mang khăn quàng đỏ, bây giờ cô bé đã năm tuổi, sắp trở thành một học sinh mang khăn quàng đỏ đầy vinh quang rồi!
Bây giờ cô bé cần luyện tập trước, chỉ cần làm nhiều việc tốt và không cần để lại tên tuổi là được!
“...” Đôi mắt đen tối của tài xế nhìn chằm chằm chiếc bánh bao màu vàng này, anh ta mở miệng, giọng nói khàn khàn thô ráp vang lên: “...Cháu vào đây bằng cách nào?”
Khi nói chuyện, những vết sẹo trên mặt người tài xế dường như sống lại, chúng di chuyển trên gương mặt anh ta, trông quỷ dị và đáng sợ.
Trà Trà chỉ tò mò nhìn thoáng qua, sau đó cúi đầu búng búng ngón tay ngẳn ngủn của mình, buồn bã nói: “Trà Trà không biết nữa…”
Dù sao Trà Trà chỉ là một cô bé năm tuổi, chỉ có thể mơ hồ diễn đạt suy nghĩ của mình, cô bé lắp bắp nói: “...Có chú kia đuổi theo cháu, sau đó cháu ngã, đau lắm, cháu mở mắt ra là thấy ở đây rồi.”
Tài xế trầm mặc một hồi lâu, sau đó giơ tay lên xoa xoa đầu Trà Trà.
Đôi mắt to tròn của Trà Trà chớp chớp, không có ý né tránh bàn tay của chú tài xế.
Đầu tóc nhỏ dưới tay đã rối xù lên, hai cái bím nhỏ bên thấp bên cao không cân xứng nhưng không hề ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của bánh bao nhỏ, đôi mắt to tròn chớp chớp, bên trong tràn đầy sự tò mò, không có sự sợ hãi hay chán ghét mà tài xế quen thuộc.
Tài xế dừng lại một lúc sau đó rút tay về, lặng lẽ bóp nát luồng khí đen thoát ra từ trên đầu Trà Trà.
Trà Trà hoàn toàn không biết gì cả, nhỏ giọng nói: “Chú ơi, chỗ này là đâu vậy? Cháu muốn về cô nhi viện…”
Khi nói đến đây, cơ thể Trà Trà run lên, nhưng vẫn kiên cường nói: “Tuy ở đó có một dì rất xấu, nhưng cô Lưu sẽ bảo vệ cháu! Cô Lưu sẽ rất lo lắng nếu không tìm thấy cháu…”
“Cháu…” Tài xế muốn nói gì đó, nhưng động tĩnh phía trước cắt ngang lời anh ta định nói.