Chương 4: Mắt chú rơi rồi kìa

Trà Trà liều mạng chạy về phía trước, cô bé ôm chặt thỏ con trong lòng ngực, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy nước mắt.

…Dì kia và hai chú mặc đồ đen phía sau, đều là quái vật!

Trên mặt dì kia có năm con mắt, trên mặt hai chú kia có ba con mắt.

Trà Trà vô cùng sợ sãi, cô bé cố gắng chạy cho đến khi khó thở thì tốc độ mới dần dần chậm lại.

Đôi mắt Trà Trà đầy nước mắt, gắt gao ôm thỏ bông vào trong ngực, lẩm bẩm khích lệ bản thân: “Trà Trà đừng sợ, thỏ thỏ cũng không sợ. Bây giờ Trà Trà đi tìm cô Lưu, cô sẽ bảo vệ chúng ta…”

Lời còn chưa dứt, Trà Trà bỗng cảm giác phía sau có một cái bóng đen, cô bé quay đầu lại, đối diện với ba con mắt đang trợn to!

…Hai con mắt ở vị trí bình thường, nhưng con mắt thứ ba lại nằm trong vết nứt giữa trán. Con mắt đỏ bừng đang xoay tròn rồi nhìn chằm chằm về phía cô bé đang run rẩy ở trước mặt.

Con mắt đỏ tươi vì hưng phấn mà trợn to hơn, giọng điệu bỗng cao lên một cách kỳ lạ: “Tôi tìm được…Cô bé rồi!”

Đồng tử Trà Trà đột nhiên co rút lại, cô bé hét lên một tiếng ngắn ngủi rồi quay đầu bỏ chạy.

Người đàn ông mặc đồ đen không thương tiếc mà đưa tay về phía cô bé, kết quả là…Không bắt được.

Bởi vì quá mức sợ hãi mà chân Trà Trà vướng phải thứ gì đó rồi ngã sấp xuống, đúng lúc bên dưới là sườn dốc, cô bé rơi xuống rồi lăn đi.

Cơ thể nhỏ gầy của Trà Trà co lại trông như một quả bóng, cô bé lăn lộn trên thảm cỏ mềm mại. Có thể thấy cô bé sắp rơi vào hồ nước gần đó.

Sắc mặt người đàn ông mặc đồ đen thay đổi, tức giận gầm nhẹ: “...Chết tiệt!”

Gã muốn nhảy xuống ngăn cản, nhưng đã quá muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trà Trà rơi thẳng xuống hồ nước, chỉ để lại những vòng tròn gợn sóng.

Người đàn ông mặc đồ đen không do dự mà nhảy xuống, không bao lâu sau cả người ướt dầm dề rời khỏi hổ nước.

Chỉ có một mình gã, không thấy Trà Trà đâu.

Sau khi Mục Liễu nghe xong, sắc mặt vốn tự tin của cô ta bỗng thay đổi, tức giận hét lên: “Sao lại không có ai?! Sao có thể chứ!”

Người đàn ông mặc đồ đen cẩn thận nói: “Đúng là không thấy cô bé đâu, tôi đã tìm một hồi lâu nhưng vẫn không thấy, dù cô bé chết đuối do không biết bơi thì cũng vẫn còn xác…Nhưng tôi không thấy gì cả.”

“Chỉ có một khả năng là cô bé bị tên kia mang đi rồi.” Mục Liễu lạnh lùng nói: “Không sao, các người cứ canh giữ bên cái hồ đó, cô bé sẽ nhanh chóng rời khỏi đó thôi.”

“Tôi nhất định, phải bắt được cô bé này.”

……

Đây là một chiếc xe buýt cũ nát, động cơ đã cũ phát ra âm thanh nặng nề thể hiện bản thân đang gồng gánh hết sức, nó khó khăn kéo chiếc xe chạy về phía trước.

Tài xế ngồi trên ghế điều khiển bỗng nhận thấy trên xe xuất hiện một người, nhưng người này không thèm quay đầu lại nhìn, mà chỉ liếc mắt nhìn về phía kính chiếu hậu.

Một cái bánh bao màu vàng đột nhiên xuất hiện trên ghế ngồi, ngây thơ nhìn dáo dác xung quanh, trong lòng ngực ôm chặt một con gấu bông hình con thỏ.

Chiếc xe phanh gấp lại.

Cú phanh bất ngờ, khiến chiếc xe buýt xóc nảy lên, khiến Trà Trà ngồi cuối không khống chế được mà lăn về phía trước.

Điều kỳ lạ là lần này không giống như lần trước, dù Trà Trà có lăn đi nhưng không bị đau, cô bé cảm thấy giống như đang ở trên mây, nhẹ nhàng lăn qua.

Trà Trà lăn đến đầu xe, cô bé ngồi dưới đất, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Trên gương mặt chú tài xế đầy những vết sẹo hình lưỡi liềm, ngang dọc khắp khuôn mặt, nhìn trông rất đáng sợ, nhưng điều khủng bố nhất là…

Một hốc mắt của chú tài xế trống rỗng, bên trong đen như mực, bên còn lại vẫn còn mắt, đang trợn to nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trước mặt.

Trà Trà hơi run rẩy, cô bé cảm giác chân đang đυ.ng phải thứ gì đó nên cúi đầu nhìn thử.

Sau đó…

Bàn tay Trà Trà run rẩy cầm cái tròng mắt bị thiếu kia lên, cố gắng kiềm chế bản thân không được run, nhỏ giọng nói: “Chú ơi…Mắt chú rơi rồi kìa.”