Chương 6: Kẹp tóc

Tài xế nhìn thấy một đám người phía trước qua kính chắn gió, sắc mặt anh ta có hơi thiếu kiên nhẫn, giọng điệu nói chuyện với Trà Trà bỗng nhanh hơn: “Cô bé à, hãy nghe kỹ lời chú nói, chỗ này là một trò chơi, nếu cháu đã vào được đây chứng tỏ trong lòng cháu có mong ước muốn thành hiện thực.”

Trà Trà ngơ ngác, nói: “Mong ước…Cháu muốn mẹ trở về!”

“Cháu muốn tìm mẹ…Mẹ nói sẽ quay lại đón cháu, nhưng cháu không thấy mẹ về.” Đôi mắt Trà Trà đỏ ửng lên, gương mặt mếu máo nhưng cố gắng không bật khóc: “Chú ơi, ý chú là, chỉ cần cháu chơi xong trò chơi này, thì có thể tìm được mẹ phải không?”

Tài xế nói: “Chỉ cần cháu vượt qua đủ số lượng trò chơi trong đây, Chủ Thần sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cháu. Cháu phải bảo vệ bản thân thật tốt, một lát nữa có một “hệ thống” tới, cháu phải nghe nó nói, nó nói cái gì thì cháu phải làm cái đó.”

Trà Trà ngơ ngác, cái hiểu cái không, mơ hồ lặp lại: “Hệ thống…”

“Sẽ không sao đâu, cháu đừng sợ.” Tài xế cứng đờ an ủi bánh bao nhỏ, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên một tia bi ai.

Dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một đứa trẻ như bánh bao nhỏ yếu ớt xinh xắn như vậy. Nhưng mà, nhiều người trưởng thành còn chưa chắc có thể sống sót trong trò chơi này, bánh bao nhỏ có thể sống được sao…

Trà Trà mơ hồ cảm nhận được tâm trạng của chú tài xế đang không tốt, cô bé suy nghĩ một lúc, rồi nhón chân lên kéo lấy ống tay áo của chú rồi nói: “Chú ơi, chú có chuyện gì vậy? Trà Trà có thể kể cho chú nghe một câu chuyện cười, rất buồn cười.”

Trước kia mỗi khi Trà Trà buồn, mẹ sẽ kể một câu chuyện cười để chọc cho cô bé cười, thời gian trôi qua, dần dần Trà Trà nhớ hết các câu chuyện cười đó.

Chú tài xế xoa xoa cái đầu nhỏ của Trà Trà nói: “Lần sau gặp lại cháu hãy kể cho chú nghe nhé, bây giờ chúng ta không có nhiều thời gian.”

“Cái này chú tặng cháu.” Tài xế lấy ra một chiếc kẹp tóc có hình con vịt màu vàng nhỏ, trên chiếc kẹp tóc màu đen bình thường có một con vịt nhỏ màu vàng trông rất đáng yêu, nó đang lắc lư chuyển động.

Đôi mắt Trà Trà lập tức bị hấp dẫn bởi chiếc kẹp tóc này: “Dễ thương quá!”

“Để chú đeo cho cháu.” Tài xế nhẹ nhàng kẹp con vịt nhỏ màu vàng lên đầu Trà Trà, nói: “Cháu phải giữ nó cẩn thận nhé, nó sẽ bảo vệ cho cháu.”

Trà Trà tò mò sờ sờ con vịt nhỏ màu vàng trên đầu mình, cô bé cảm nhận được lớp lông xù xù trên người con vịt, còn lắc lư qua lại theo động tác cơ thể của cô bé, đúng là rất đáng yêu.

Trà Trà rất yêu thích món quà này, nghiêm túc nói: “Cháu cảm ơn chú! Lần sau gặp lại, cháu sẽ kể cho chú nghe…Ba câu chuyện cười!”

Tài xế cười nói: “Được, cháu nhanh trở lại chỗ ngồi rồi ngồi xuống đi.”

Sau khi tài xế dứt lời, tiếng ồn ào từ bên ngoài mơ hồ truyền tới:

“...Đây là trò chơi sao? Tôi không tin, tôi phải về nhà, các người bắt cóc tôi phải không? Chỉ cần thả tôi ra, muốn bao nhiêu tiền cha tôi đều sẽ đưa cho các người!” Giọng nói bén nhọn của phụ nữ vang lên, dù hùng hổ hung hăng nhưng không thể che giấu chút run rẩy sợ hãi trong đó.

“Ông đây được giang hồ gọi là anh Long! Những lời các người nói tôi đều không tin…”

“Tôi chỉ nói một câu, không thả tôi ra thì đừng trách ông đây đánh chết các người!” Giọng nói đàn ông thô tục tràn đầy uy hϊếp.

“Mày gào điên cái gì đó? Tới, tới đây, mày đánh tao thử xem.” Một giọng nam khác thiếu kiên nhẫn vang lên.

Chủ của giọng nói này là một người đàn ông to cao có mái tóc đỏ, nhìn là biết tính tình người này rất nóng nảy, người này nắm lấy cổ áo của người đàn ông táo bạo kia rồi nhẹ nhàng nhấc hắn ta lên: “Mày đánh tao? Mày có tin tao chỉ dùng một tay là ném mày văng ra ngoài không?”

“Được rồi, mọi người đừng tức giận.” Một người đàn ông mặc tây trang cao cấp tiến lên ngăn cản, khuyên nhủ: “Chúng ta còn chưa vào trò chơi đâu nên đừng đánh nhau.”

Tóc đỏ nhìn về phía người đàn ông ưu tú kia, bàn tay dần buông lỏng, nhướng mày hỏi: “Mày là…Người từng chơi trò này?”

Người đàn ông ưu tú mỉm cười nói: “Tôi may mắn vượt qua vài trò chơi, người anh em à, cậu cũng vậy phải không?”