Chương 2: Mục Liễu

Trà Trà ngơ ngác nhìn cô Lưu đứng lên cười tủm tỉm nói với một người xa lạ đứng cách đây không xa: “Cô Mục, đây là Trà Trà.”

Người phụ nữ được gọi là cô Mục rụt rè gật đầu hơi cong lưng xuống, vươn tay ra với cô bé đang ngẩn người.

Bất kỳ người nào khi nhìn thấy cô Mục này, có lẽ họ sẽ chú ý đến đôi mắt của cô ta trước tiên.

Đôi mắt của Mục Liễu rất xinh đẹp, lòng trắng và đen rõ ràng, sâu trong đồng tử dường như có một lốc xoáy nhỏ, khiến người ta nhìn vào như muốn hãm sâu vào trong đôi mắt đó.

Mục Liễu định đưa tay xoa xoa đầu cô bé có diện mạo xinh đẹp như búp bê Tây Dương này, không ngờ lại bị bé né tránh, đôi mắt cô ta mở to kinh ngạc nhưng không nói gì mà thu hồi tay lại.

Trông Trà Trà như một con thú cưng nhỏ tràn đầy cảnh giác nhìn người phụ nữ xạ lạ trước mặt, cô bé mếu máo cố nén nước mắt.

Bây giờ có người ngoài ở đây nên Trà Trà không thể khóc, nếu không sẽ gầy phiền phức cho cô Lưu.

Cô Lưu cười xấu hổ nói: “Cô Mục, ngại quá, Trà Trà rất hay sợ người lạ, nhưng ngày thường cô bé rất ngoan ngoãn và nghe lời.”

Sau đó cô Lưu ngồi xổm người xuống xoa xoa cái đầu nhỏ của Trà Trà, cổ vũ cô bé: “Trà Trà là đứa trẻ dũng cảm nhất, con có thể chào dì Mục không?”

“Dì Mục sẽ nhanh dẫn Trà Trà về nhà, con sẽ có một gia đình mới và sẽ có nhiều bạn bè là thỏ chơi với con, Trà Trà có vui vẻ không?”

Trong đôi mắt Trà Trà chứa đầy nước mắt, cô bé cố gắng mở to mắt ra để ngăn mình không khóc, nói: “Cô Lưu ơi…Mẹ con sẽ đến đón con mà, con phải đợi mẹ đến, không thể về nhà dì này được…”

Cô Lưu thở dài, trong đôi mắt lộ vẻ thương hại, ngập ngừng nói: “Xin lỗi cô Mục, đứa trẻ này còn nhỏ quá.”

“Mẹ Trà Trà lúc trước khi rời đi có nói…Đến giờ cô ấy vẫn chưa trở về, cho nên…”

Lời cô Lưu nói có hơi mơ hồ, Mục Liễu nghe vậy thì tỏ vẻ thông cảm, nói: “Không sao, tôi hiểu mà. Thế thì…”

Mục Liễu cười mỉm, nói tiếp: “Cho tôi ở riêng với đứa trẻ này một lát nhé? Tôi muốn tặng quà cho Trà Trà.”

Hai người đàn ông đứng phía sau Mục Liễu lập tức lấy ra một hộp giấy xinh đẹp.

Mục Liễu mở chiếc hộp rồi lấy một con gấu bông nhỏ đáng yêu ra, cười hiền lành với Trà Trà: “Trà Trà à, cháu nhìn nè, dì nghe nói cháu rất thích gấu bông, dì tặng con gấu này cho cháu nhé?”