Chương 1: Mẹ mới -- Chiếc Xe Vong Linh

“Trà Trà, anh vừa nghe được một tin tức.”

Cậu bé sáu, bảy tuổi nhìn cô bé phía đối diện, nói chính xác hơn là nhìn vào con thỏ bông mà cô bé đang ôm trong lòng: “Để anh chơi với con thỏ của em một lát, rồi anh sẽ nói cho em biết.”

Cô bé trông chỉ mới bốn, năm tuổi, tóc trên đầu được thắt thành hai búi tóc nhỏ, trên khuôn mặt bụ bẩm là đôi mắt nai to tròn, nhìn là biết rất ngoan ngoãn và không hiểu gì cả.Cô bé trông hơi gầy, mặc trên người bộ váy màu vàng nhạt đơn giản.

Trà Trà lắc đầu ôm chặt con thỏ bông cũ nhưng sạch sẽ vào lòng, nói: “Anh ơi, con thỏ này là do mẹ em tặng, nó là bạn thân của em, em không thể để anh chơi với nó được.”

Khóe miệng cậu bé xụ muống, không vui nói: “Trà Trà, chuyện này rất quan trọng với em đấy, em không tò mò chút nào sao?!”

Cậu nhóc này nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của con búp bê thỏ, thật sự rất muốn chơi với nó nhưng Trà Trà lại quý trọng nó đến mức suốt ngày ôm nó trong tay, không cho cậu bé có cơ hội nào cả.

Trên gương mặt Trà Trà có hơi bối rối, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.

Mẹ bé đã nói thỏ con không thể để rời xa bé, thỏ là bạn thân của bé, không phải đồ chơi nên bé không thể để anh trai chơi với thỏ.

Cậu bé không nhịn được nữa , lớn tiếng nói: “Trà Trà à! Em sắp có mẹ mới rồi!”

“Anh nghe hiệu trưởng nói có người muốn nhận nuôi em, mẹ mới sẽ mua cho em một con thỏ mới, em hãy đưa con thỏ này cho anh chơi nhé!”

Cậu bé sốt sắng nói xong thì thấy đôi mắt to của Trà Trà nhanh chóng ngấn nước, sau đó…

Trà Trà khóc “Oa” gào lên: “Em không muốn, em không muốn có mẹ mới…”

“Mẹ nói mẹ sẽ đến đón em, em phải đợi mẹ đến đoán…”

Trà Trà khóc thương tâm đến mức nước không ngừng rơi, khiến cậu bé ngơ ngác nói: “Anh không chơi với con thỏ của em nữa…Trà Trà, em đừng khóc.”

Tiếng khóc của cô bé truyền ra, một đám người đang đến gần nghe thấy thì nhìn sang.

Một người phụ nữ khoảng hơn hai mươi tuổi lập tức thay đổi sắc mặt, lao đến: “Thằng nhóc thúi này! Con lại bắt nạt em gái phải không?”

“Cô Lưu, con không bắt nạt Trà Trà, con chỉ muốn chơi với con thỏ của em ấy thôi…” Cậu bé liều mạng giải thích.

Trà Trà khóc đỏ cả mắt, cô bé cố gắng ngừng khóc, nhưng cơ thể nhỏ nhắn không ngừng co giật, nghẹn ngào nức nở nói: “Cô Lưu, anh trai không bắt nạt con, là con tự khóc…”

Cô Lưu đã tin được một nửa, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Trà Trà, đau lòng hỏi: “Vậy sao Trà Trà của chúng ta lại khóc? Con có thể nói cho cô biết được không?”

Chóp mắt và mũi của Trà Trà đều đỏ bừng, bím tóc nhỏ trên đầu hơi rũ xuống, trông giống một con thỏ nhỏ. Cô bé vừa khóc vừa nói: “Cô Lưu, viện trưởng muốn đuổi con đi phải không…”

Cô Lưu vỗ nhẹ lên lưng Trà Trà, cười nói: “Sao Trà Trà biết vậy? Đây là chuyện tốt, cũng là lý do cô đến tìm em.”