Chương 18: Buộc tóc

“……?”

Khí đen trước mặt bọn họ giống hệt thứ tối hôm qua xuất hiện, nhưng không biết vì sao nó đã biến thành dáng vẻ tròn vo như vậy. Khí đen bị đè nén thành một quả bóng nhỏ, bề mặt thỉnh thoảng tản ra một luồng oán khí khiến người ta nổi da gà, nhưng âm thanh phát ra lại là…Tiếng khóc nức nở?! Bên trên còn buột một sợi dây thừng màu trắng, một đầu sợi dây dính ở giữa “quả bóng”, một đầu khác được Trà Trà nắm trong tay.

Đào Hạo chết lặng: “Chuyện này…Có chuyện gì vậy?”

Trà Trà vui vẻ nói: “Chị gái tốt bụng làm đấy!”

“Em nói vưới chị ấy là ở đây có thứ rất xấu, chị gái bảo em đừng sợ, sau đó…” Trà Trà cố gắng giải thích: “Rồi mọi chuyện thành như vậy! Chị gái nói nó sẽ nghe lời em, chỉ cần trông coi cẩn thận thì nó sẽ không chạy mất.”

Trà Trà vừa nói xong thì kéo dây thừng trong tay khiến quả bóng đen nhảy nhót lắc lư trên mặt đất, tiếng khóc càng lúc càng lớn hơn.

“…” Đào Hạo không nhịn mà nói ra: “Thứ này có thể học tiếng chó sủa không, vậy chẳng phải không khác dắt chó đi dạo à?”

Anh ta vừa nói xong thì quả bóng đen lập tức nhảy dựng lên, hung hăn lao về phía Đào Hạo, không những thế còn phát ra tiếng thét chói tai.

Đào Hạo suýt chút nữa đã bị dọa đến mức tông cửa xông ra ngoài, nhưng ngay lúc này quả bóng đen đã bị Trà Trà túm trở về,

Tiểu Hắc… Tiểu Hắc phun ra một luồng khí đen về phía Đào Hạo, không tình không nguyện nhảy nhót trở về.

Ninh Vũ nói: “…Trà Trà, thứ kia vẫn luôn nghe lời em nói sao?”

Trà Trà gật gật đầu, nói: “Chị gái tốt bụng nói chỉ cần giữ sợi dây thừng này thì Tiểu Hắc sẽ không chạy mất. Chị gái còn nói…”

“Nếu Tiểu Hắc không nghe lời em, tới tối có thể nói cho chị ấy biết.”

Đào Hạo co người rút trong góc vẫn còn bàng hoàng chưa định thần lại, nhưng Ninh Vũ lại khác. Cô nhạy cảm nhận ra…Khi Trà Trà nói đến “chị gái”, quả bóng đen lập tứng đứng yên, ngay cả khí đen cũng cứng đờ nằm yên trên mặt đất, giống như…Không muốn nhúc nhích yên lặng giả chết.

Ninh Vũ thấy vậy thì càng chắc chắn về suy đoán của mình…Đám khí đen này sợ nữ quỷ kia.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Trà Trà, người đó… ‘chị gái tốt bụng’ đó, mỗi đêm đều tới sao?”

Mỗi đêm nữ quỷ đó đều đến gõ cửa là một vấn đề, còn một vấn đề khác là…Bây giờ cô gái đó không có ác ý với Trà Trà, nhưng qua mấy ngày nữa cốt truyện sẽ phát triển tiếp, lỡ như nữ quỷ đánh mất lý trí, biến thành quái vật…

Mà Trà Trà không biết gì cả, còn vô cùng vui vẻ nghênh đón nữ quỷ đi vào phòng…

Ninh Vũ chỉ nghỉ đến cảnh tượng này thôi đã thấy không rét mà run rồi, cô mím môi cắn chặt răng, nói: “Trà Trà, nếu mỗi ngày cô gái đó đều tới đây, thì chúng ta ở chung với nhau được không?”

Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì cô và tên cao to kia có thể dẫn theo Trà Trà chạy trốn, mà không phải chờ đến ngày hôm sau, gõ cửa mãi vẫn không có kết quả gì.

Đôi mắt Trà Trà sáng lấp lánh, con vịt nhỏ màu vàng phía trên đầu cũng vui vẻ lắc lư qua lại: “Được nha! Chị gái nói mỗi đêm đều sẽ tới.”

Ninh Vũ nhìn vẻ mặt ngây thơ hoàn toàn không biết gì của Trà Trà, cô âm thầm thở dài xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, bỗng nhiên chú ý một búi tóc bị thiếu, hỏi: “Trà Trà à, dây thun buộc tóc trên đầu em rớt một cái rồi sao? Chắc còn ở trong phòng, chị tìm giúp em nhé.”

Cô cứ tưởng rằng Trà Trà ngủ quậy nên rơi mất dây thun ở trên giường, nhưng cô bé lắc đầu nhỏ giọng nói: “Em tặng dây thun buộc tóc cho chị gái tốt bụng rồi.”

Tóc chị gái rất dài mà còn rũ ở phía trước, không có dây thun buộc tóc nên rất rối, Trà Trà cảm thấy chị gái này chắc cảm thấy tóc bù xù rất phiền nên mới lấy dây thun của mình tặng cho chị gái.

Hai người mỗi người một cái, như vậy chị gái tốt bụng cũng có thể buộc gọn tóc mình!

“…” Sau khi Ninh Vũ nghe xong thì không biết nên nói gì cho tốt: “Trà Trà, vậy em có thể tự buộc tóc bằng một sơi dây buộc tóc không?”

Đôi mắt Trà Trà mở to rồi chớp chớp, mấy ngón tay ngắn ngủn xèo ra: “Mỗi ngày đều có cô giáo giúp chúng em buộc tóc.”

Đào Hạo lại gần, hỏi: “Em gái này, em có biết buộc tóc không?”

Ninh Vũ nói: “…Anh xem dáng vẻ của tôi thì biết.”

Cô để tóc ngắn hơn hai mươi năm rồi, chưa bao giờ buồn phiền vì phải buộc tóc cả, đương nhiên cũng chưa từng học làm chuyện này.

“…Nhưng mà tôi cảm thấy chuyện này chắc không khó lắm.” Ninh Vũ không chắc chắn về chuyện này này, lại cúi đầu nhìn đầu tóc rối bời của Trà Trà, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Để tôi thử xem.”

Mười lăm phút sau...

“Ấy ấy ấy, bên này lại bị rớt ra rồi này!”

“Không được, không được, bên kia bị rơi xuống hết rồi!”

Ninh Vũ không nhịn được nữa, quát: “Yên lặng!”

Đào Hạo không dám nói gì nữa.