Chương 14: Khí đen

Tóc đỏ coi như không nhìn thấy ánh mắt muốn ăn thịt người của Đào Hạo, hắn ta khıêυ khí©h làm thủ thế “chết” chế giễu, rồi chầm chậm đóng cửa phòng mình lại.

Quản lý tươi cười thân thiết nói: “Là như thế này, tuy khách sạn chúng tôi đảm bảo rất tốt về mọi mặt, nhưng vì sự an toàn của tất cả các khách hàng, tôi đề nghị mọi người không nên rời khỏi phòng sau 10 giờ đêm.”

“Tốt nhất là mọi người nên ở trong phòng từ 10 giờ tối đến 6 giờ sáng hôm sau. Lỡ như có chuyện gì xảy ra, khách sạn sẽ không chịu trách nhiệm.” Nụ cười trên gương mặt quản lý khách sạn càng sâu hơn, hắn ta đưa tay chỉ đồng hồ treo trên hành lang: “Hiện tại đã 9 giờ tối, các vị khách cần chú ý thời gian và nhận phòng càng sớm càng tốt.”

Sau khi nói xong, quản lý hơi cúi đầu với ba người nhóm Trà Trà rồi thong thả rời đi.

Đào Hạo dũng cảm nói: “Tôi ở phòng cuối cùng kia! Hai người ở phòng bên ngoài!”

Căn phòng cuối cùng ở mỗi tầng khách sạn được cho là nơi ưu thích của mấy thứ dơ bẩn. Đào Hạo không thể để một cô gái như Ninh Vũ phải hy sinh và càng không thể để một đứa trẻ như Trà Trà ở trong căn phòng đó được.

Đào Hạo nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy anh ta vẫn nên ở trong căn phòng cuối cùng mới tốt, để Trà Trà và Ninh Vũ ở phòng đối diện nhau thì có thể hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.

Ninh Vũ không nói gì, gật đầu đồng ý.

Thật ra căn phòng cuối cùng hay bên ngoài cùng không khác gì nhau, đều có xác suất trăm phần trăm sẽ xảy ra chuyện, vấn đề là ai trước ai sau thôi.

Đặc biệt là hai căn phòng bên ngoài cùng, đều nằm cạnh cầu thang. Ninh Vũ đẩy cửa phòng bên trái ra, nói: “Để Trà Trà ở phòng này. Cả hai vào xem thử đi.”

Sau khi vào phòng, Trà Trà tò mò đánh giá căn phòng này.

Căn phòng này được trang trí rất xinh đẹp sang trọng, bên tay trái là phòng vệ sinh rửa mặt, bên tay phải là phòng để quần áo, giữa phòng được bố trí một cái giường lớn mềm mại thoải mái. Ngoài ra còn có một phòng bếp nhỏ và một phòng giải trí.

Ngoài ra, TV, máy tính lẫn điều hòa đều có đầy đủ.

Đào Hạo cầm chiếc remote TV lên, cười nói: “Trà Trà có muốn xem TV một lát không? Mấy đứa trẻ các em hình như đều thích xem chương trình bé heo gì đó…”

Lời Đào Hạo còn chưa nói xong thì thấy khuôn mặt Trà Trà bỗng tái nhợt, cơ thể yếu ớt lảo đảo.

Ninh Vũ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy người Trà Trà, hỏi: “Em sao vậy?”

Trà Trà yếu ớt nói: “Em cảm ơn chị. Em…Em cảm thấy rất khó chịu.”

Cô bé nhìn về phía phòng vệ sinh sinh rửa mặt, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, căng thẳng ôm chặt lấy thỏ bông trong ngực, nhỏ giọng nói: “Căn phòng này có nhiều khí đen.”

Ninh Vũ và Đào Hạo liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt đối phương.

Người xưa nói rằng…Đôi mắt của trẻ em có thể nhìn thấy vài thứ không tốt.

Đào Hạo đi đến đóng cửa phòng vệ sinh lại, Ninh Vũ ngồi xổm xuống hỏi: “Trà Trà, em nhìn thấy cái gì, có thể kể cho chị nghe không?”

Gương mặt bánh bao của Trà Trà hơi căng thẳng, cố gắng nhớ lại: “Sau khi chúng ta vào phòng, khí đen trong phòng càng ngày càng nhiều hơn, trông giống như một người…”

Nghe đến đây, sắc mặt Ninh Vũ càng khó coi hơn.

Ninh Vũ nhìn thấy Đào Hạo quay trở lại sau khi đóng cửa xong, cô ấy nói: “Chuyện này không đơn giản.”

“Quản lý nói chúng ta phải ở trong phòng trong 8 tiếng, nhưng mà…” Ninh Vũ hít sâu một hơi, rồi nói tiếp: “Trà Trà thấy được khí đen, nó càng ngày càng nhiều.”

“Vậy có nghĩa là, đến khi 10 giờ có lẽ sẽ xuất hiện một vài thứ trong căn phòng này.”

Đào Hạo không thèm suy nghĩ mà quyết định: “Vậy chúng ta không ở phòng này, đổi phòng khác đi!”

Ninh Vũ liếc mắt nhìn Đào Hạo, nói: “Mỗi phó bản trong trò chơi đều có quy tắc, được gọi là quy tắc chết và quy tắc bảo vệ.”

“Ai cũng không thứ trong phòng này thuộc về quy tắc nào, huống hồ hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.”

Đào Hạo lẩm bẩm nói: “Khí đen thì chắc muốn mạng người rồi, không lẽ vào ngày đầu tiên chúng ta sẽ chết hết sao…”

Ninh Vũ nói: “Tóm lại là, vào ngày đầu tiên sẽ không chết hết đâu.”

Bầu không khí trong phòng bỗng yên lặng.

Trà Trà nhìn sắc mặt ủ rũ của Đào Hạo, rồi nhìn vẻ mặt vô cảm của Ninh Vũ, nhỏ giọng hói: “Vậy…Chúng ta chỉ cần tránh khí đen là được phải không?”

Cô bé quơ tay múa chân nói: “Nếu trong phòng có khí đen thì nhốt nó lại, không để nó ra ngoài.”

Đôi mắt Ninh Vũ sáng lên, nói: “Trà Trà, em có thể giúp anh chị xem hai phòng kia có khí đen hay không?”

Trà Trà gật gật đầu: “Đương nhiên là được ạ!”

Đào Hạo phấn khích nói: “Nếu như vậy, chúng ta có thể tránh được khí đen rồi!”

Trước khi rời phòng, Ninh Vũ có nhìn thời gian trên đồng hồ -- [21:15].

Cô thận trọng vẫy tay với hai người kia, nói: “Đến phòng anh trai cao lớn này trước, rồi đến phòng chị sau.”

Sau khi Trà Trà quan sát một hồi, thì phát hiện căn phòng của Đào Hạo có khí đen nghiêm trọng nhất, đặc biệt là phòng ngủ, nhưng may mắn là phòng quần áo hoàn toàn không có khí đen, còn có cửa để đóng và khóa lại, đêm đến anh ta có thể trốn trong căn phòng này, chỉ cần khóa cửa cẩn thận là được.

Mà phòng của Ninh Vũ rất giống phòng Trà Trà, bên trong phòng vệ sinh tràn đầy khí đen, nên cô ấy làm như phòng Trà Trà, khóa căn phòng vệ sinh này lại.

Đến [21:40] tối, cả ba người trở về phòng Trà Trà.

Đào Hạo kiểm tra rồi khóa chặt phòng vệ sinh lại, anh ta còn chuẩn bị một ít bàn ghế chặn cửa. Ninh Vũ giúp đỡ sửa sang lại đệm giường cho Trà Trà.

Trà Trà nghe lời chui vào trong ổ chăn, thỏ bông được cô bé đặt ở bên cạnh gối đầu, còn được cô bé cẩn thận đắp chung một lớp chăn.

Ninh Vũ chỉnh lại góc chăn, dặn dò: “Trà Trà à, ban đêm dù có chuyện gì xảy ra, em tuyệt đối không được mở cửa phòng ra nhé.”

Cô ấy nhìn con thỏ bông nằm ngay ngắn bên cạnh Trà Trà, cười nói: “Bài hát đó hát như thế nào nhỉ? ‘Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa đi…”

Ánh mắt Trà Trà sáng lên, nói: “Không mở, không mở, em không mở cửa đâu. Mẹ không về thì ai tới em cũng không mở cửa!”

“Đúng vậy.” Ninh Vũ không nhịn được mà xoa xoa đầu Trà Trà: “Cứ như vậy nhé, đợi đến sáng ngày mai bọn chị đến gọi em dậy.”

Trà Trà ngoan ngoãn gật đầu.