Chương 11: Phó bản 1 - Khách sạn đối diện bờ Vĩnh Sinh

Lời của 1076 vừa nói ra, sắc mặt ba người chơi lâu năm đều thay đổi.

Trà Trà và ba người chơi mới còn lại tuy không hiểu gì, nhưng vẫn mơ hồ nhận ra có chuyện gì đó không ổn.

1076 vung tay lên, một sợi dây phát sáng màu đỏ bao lấy người Trà Trà, cố định cô bé trên ghế ngồi.

Trà Trà thấy chị gái tiên nữ nghiêm túc yêu cầu cô bé phải ngồi đợi ở đây, sau đó đi đến bên cạnh chú tài xế rồi thấp giọng thảo luận với nhau.

Cô bé nhìn về phía bên ngoài cửa, sợi tơ màu đỏ dần dần lan ra, rậm rạp bao phủ toàn bộ cửa sổ. Trà Trà sợ hãi ôm chặt lấy thỏ bông.

Những người chơi phía trước cũng để ý đến cảnh tượng này.

Tóc đỏ bực bội gãi đầu, thấp giọng mắng: “Chết tiệt, sao lại xui xẻo dính phải chuyện này chứ!”

Sắc mặt của người đàn ông ưu tú cũng nghiêm nghị.

Bạch phú mỹ lo lắng cẩn thận hỏi: “Cho tôi hỏi…Năng lượng không đúng là có ý gì vậy?”

Người đàn ông ưu tú ôn hòa giải thích: “Là thế này, giống như độ khó của trò chơi đều được cố định vậy. Lần này chúng ta có ba người…Bốn người chơi mới, theo lý thuyết thì độ khó khăn sẽ không cao.”

“Nhưng lúc nãy hệ thống có nói đến độ khó không đúng lắm, vậy chứng minh Vực này không đơn giản như trong tưởng tượng.”

Người đàn ông ưu tú bổ sung thêm: “Vực là chỉ phó bản. Nên chúng ta gọi chủ nhân của Vực là Vực chủ.”

Bạch phú mỹ cái hiểu cái không nhưng vẫn nói lời cảm ơn, người đàn ông có hình xăm không nhịn được, hỏi: “Làm sao chúng ta có thể sống sót trong trò chơi này? Còn trở về cuộc sống hiện thực được không?”

Người đàn ông ưu tú lộ vẻ thương hại, nói: “Sau khi tiến vào trò chơi rồi, ngoại trừ tử vong ra thì không có cách nào rời khỏi đây được.”

“Các người có thể tiến vào đây thì chắc đã chết ở thế giới hiện thực, trò chơi này trao cho chúng ta cơ hội được sống lại. Nhưng mà, nếu muốn sống thì phải hoàn thành trò chơi mới được.”

Hắn từ tốn nói tiếp: “Mỗi một tháng đều cần phải tham gia trò chơi một lần, sau khi tiến vào trò chơi phải hoàn thành nhiệm vụ chính, như vậy mới xem như kết thúc một phó bản trong trò chơi.”

Sắc mặt Bạch phú mỹ tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Đúng là tôi đã gặp tai nạn giao thông…”

Sắc mặt hai người chơi mới còn lại cũng không đẹp lắm, dường như bọn họ đã nhớ ra chuyện gì đó.

Đúng lúc này, cuộc thảo luận giữa 1076 và tài xế đã chấm dứt.

Chiếc xe buýt tiếp tục thong thả chạy về phía trước, cả đoạn đường xung quanh đều tối đen, bên trong xe buýt cũng rơi vào bóng đêm.

Tài xế mở đèn trần trong xe lên. Dưới ánh đèn yếu ớt u ám, 1076 mở miệng nói: “Tôi đã báo cáo vấn đề về độ khó của phó bản trò chơi lần này cho Chủ Thần.”

“Dựa theo quy tắc, yêu cầu nhiệm vụ trong của phó bản này hẳn sẽ giảm xuống, ngoài ra khen thưởng sau khi vượt ải cũng được tăng lên, mọi người có thể yên tâm.” 1076 bình tĩnh liếc nhìn Trà Trà ngồi ở hàng cuối xe, trong đôi mắt lộ vẻ lo lắng.

Tóc đỏ không nhịn được, hỏi: “Dù nhiệm vụ yêu cầu trong trò chơi lần này được hạ xuống, nhưng độ khó của phó bản vẫn còn ở đó, chúng tôi mà chết thì đúng là chết thật, các người không thể thay đổi phó bản khác cho chúng tôi sao?!”

1076 nghe những lời oán giận của Tóc đỏ, cô ta cười lạnh, sương đỏ trên mặt quay cuồng, nói: “Tôi đang thông báo, chứ không phải trao đổi.”

Sau khi dứt lời, sương đỏ đang quay cuồng bỗng lao thẳng về phía Tóc đỏ, hắn giật mình hoảng hốt, vội vàng hô lên: “…Tôi hiểu rồi! Thật xin lỗi, xin lỗi cô!”

Màn sương đỏ lạnh lẽo chỉ cách chóp mũi Tóc đỏ mấy cm thì dừng lại, 1076 cười lạnh, giọng nói từ xa xa truyền đến: “Coi như anh thức thời.”

Tóc đỏ run rẩy cúi đầu, không ai dám đưa ra ý kiến nữa.

Xe buýt chầm chậm dừng lại, tiếng nhạc quỷ dị kỳ ảo bỗng vang lên, sau đó một giọng nữ được truyền ra từ đài radio trên xe: “Đã đến trạm cuối…Khách sạn đối diện bờ Vĩnh Sinh, mời các hành khách xuống xe. Hãy cẩn thận khi xe mở cửa…”

Cửa xe vang lên tiếng “kẽo kẹt” rồi mở ra, các người chơi theo thứ tự đi xuống xe, Trà Trà ôm thỏ bông đi ở cuối cùng.

Trước khi xuống xe, Trà Trà lo lắng quay đầu nhìn lại.

1076 đứng bên cạnh tài xế, sương trắng trên mặt đã trở lại, cô vẫy tay với Trà Trà, nói: “Trà Trà cố lên!”

“Sau khi em xuống xe thì hãy xem giao diện nhiệm vụ. Đến khi nhiệm vụ hoàn thành, bọn chị sẽ đến đón em.”

1076 rất muốn lao đến xoa xoa đầu Trà Trà, nhưng vẫn phải kìm nén lại, những lời muốn nói ra chỉ có thể biến thành một câu: “…Bọn chị chờ em ra ngoài.”

Tài xế nói: “Cố lên.” Sau đó dừng lại một hồi, ông ấy lại nói: “Chú chờ cháu ra kể chuyện cười cho chú nghe.”

Nhắc đến chuyện cười, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của Trà Trà lập tức giãn ra, cô bé cười gật đầu: “Ba câu chuyện cười!”

Trà Trà ôm thỏ bông nhảy xuống bậc thang của xe buýt.

Khi cô bé vừa tiếp đất, cánh cửa xe tự động đóng lại, xe buýt từ từ khởi động rồi nhanh chóng rời đi.

Trà Trà ôm chặt thỏ bông, lo lắng nhìn về phía trước.