Chương 9: Điều tra kỹ lưỡng

Trong lòng tôi rất căng thẳng, hôm đó anh ta đưa cho tôi danh thϊếp, nói tôi suy nghĩ muốn bồi thường thế nào thì liên hệ anh ta, mấy ngày nay bệnh viện thúc giục tôi đóng viện phí cho mẹ, có nhiều lúc tôi quả thật muốn tìm Trình Dịch Lâm đòi tiền nhưng vẫn nhịn xuống.

Tôi hận anh ta nhưng tôi không muốn anh ta bồi thường bởi vì điều đó khiến cho tôi cảm thấy như mình đang bán thân vậy.

"Không cần, xem như là anh đã giúp tôi rồi", tôi nhìn anh ta rồi khó khăn nói, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.

Trước đêm nay tôi thực sự rất ghét Trình Dịch Lâm bởi vì tôi cảm thấy rằng tất cả những điều này đều là do Trình Dịch Lâm gây nên.

Tuy nhiên, tối nay tôi đã biết được rằng Tần Tuấn Phi đã luôn gian díu với Cận Văn Thiến khi anh ta còn đang ở bên cạnh tôi.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, một tháng nay Tần Tuấn Phi đã mang biết bao nhiêu người phụ nữ về nhà, có phải tất cả bọn họ cũng giống như Cận Văn Thiến, trước giờ cũng dây dưa không rõ với Tần Tuấn Phi như vậy hay không?

Mặc dù trước đám cưới Tần Tuấn Phi đã nói với Cận Văn Thiến hãy cắt đứt liên lạc, nhưng Tần Tuấn Phi nói cắt đứt liên lạc thì thật sự có thể cắt đứt sao?

Hơn nữa, bây giờ nghĩ lại, cho dù sau đó bọn họ có cắt đứt liên lạc thì cũng không thể thay đổi chuyện trong khi ở bên cạnh tôi thì Tần Tuấn Phi đã bắt cá hai tay.

Phát sinh quan hệ với người đàn ông khác trước khi kết hôn là lỗi của tôi, tôi cũng đã nhận sai và chịu đủ mọi sự sỉ nhục của Tần Tuấn Phi và bố mẹ của anh ta. Tuy nhiên, chuyện này rõ ràng chỉ là một tai nạn nhưng Tần Tuấn Phi và bố mẹ của anh ta hoàn toàn không nghe lời giải thích của tôi, thậm chí còn sỉ nhục tôi không kiêng nể gì.

Tần Tuấn Phi cũng đã làm ra chuyện tương tự nhưng Tần Tuấn Phi lại không hề cảm thấy mình sai, thậm chí đêm nay anh ta còn dám nói mình đồng ý cắt đứt liên lạc với Cận Văn Thiến vì tôi nhưng tôi thì không xứng!

Rõ ràng là tiêu chuẩn kép!

Chuyện này đã khiến cho tôi trong nháy mắt hiểu được, nếu như trước khi kết hôn không xảy ra chuyện này thì sau khi kết hôn những "sai lầm" của tôi cũng sẽ bị nhà chồng đối đãi như vậy.

Đối với tôi, Tần Tuấn Phi luôn đặt mình ở trên, đây hoàn toàn không phải là quan hệ yêu đương bình đẳng.

Tâm trạng của tôi rất phức tạp, từ góc độ này mà nói, chính việc "bụng đói ăn quàng" của Trình Dịch Lâm đã lột bỏ mặt nạ của Tần Tuấn Phi, đồng thời cũng cho tôi thấy rõ Tần Tuấn Phi là người như thế nào.

Trình Dịch Lâm thản nhiên nhìn tôi rồi cầm lấy hộp thuốc lá, lấy một điếu thuốc đặt vào miệng, lúc anh ta cầm bật lửa lên định châm thuốc thì anh ta lại đột nhiên dừng lại nhìn tôi hỏi: “Cô có phiền không?”

Tôi bất giác lắc đầu, nhìn Trình Dịch Lâm châm thuốc, trong lòng đột nhiên nảy sinh suy nghĩ muốn thử nó.

“Anh có thể cho tôi một điếu được không?”, tôi bất giác lên tiếng hỏi.

Người ta nói rằng hút thuốc có thể giải tỏa lo lắng, tôi cũng muốn thử.

Trình Dịch Lâm khẽ cau mày, anh ta nhìn tôi nhưng không trả lời tôi, chỉ hỏi: "Bây giờ cô định làm gì?"

Tôi lại im lặng, trong đầu hiện lên hai chữ - ly hôn.

Gánh nặng trong một tháng qua tôi thật sự đã không còn chịu nổi được nữa, huống chi đêm nay tôi còn biết được rất nhiều chuyện.

Chỉ có điều chuyện ly hôn lần này...

Nghĩ đến tiền viện phí của mẹ cùng với tiền sính lễ của Tần Tuấn Phi thì tôi chỉ cảm thấy đau đầu.

Bố dượng không chịu bán nhà, mà căn nhà lại không đứng tên tôi. Lâm Băng Thanh nói rằng tôi có thể đệ đơn kiện, chỉ cần người ta điều tra ra người trả tiền là tôi thì căn nhà có thể do tôi kiểm soát.

Chỉ là nếu như mẹ biết được tôi kiện cáo bố dượng của mình thì bà nhất định sẽ không chịu nổi. Hơn nữa mẹ tôi còn không ngừng thuyết phục tôi tiếp tục hi vọng Tần Tuấn Phi bình tĩnh trở lại và tiếp tục chung sống bình thường với tôi.

Nếu tôi nói mình muốn ly hôn thì mẹ tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.

"Cô không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc. Tôi có thể trả lại sính lễ cho nhà họ Tần, cũng có thể lo tiền viện phí cho mẹ cô, như vậy thì cô hoàn toàn có thể thuận lợi ly hôn với anh ta".

Tôi sững người mất một lúc, ngạc nhiên không hiểu sao anh ta có thể đoán được tôi đang nghĩ gì.

“Chuyện này dù sao cũng là do tôi gây ra, tôi nên chịu trách nhiệm”, Trình Dịch Lâm gạt tàn thuốc, sau đó lại rít một hơi thuốc thật sâu rồi nhấn tàn thuốc vào gạt tàn.

Anh ta nhìn tôi, không chút do dự mà nói: "Mấy ngày nay tôi đã điều tra Tần Tuấn Phi, anh ta không phải là người tốt, ít nhất thì không thích hợp với cô".

“Anh cũng điều tra tôi rồi sao?”, tôi buột miệng hỏi. Nếu anh ta không điều tra tôi thì làm sao anh ta biết tôi có thích hợp với Tần Tuấn Phi hay không?

Trình Dịch Lâm gật đầu với tôi, tôi ngay lập tức tức giận, không biết nên khen anh ta thẳng thắn hay là nên mắng anh ta không biết tôn trọng người khác? Cái cảm giác bị người khác âm thầm điều tra thật sự rất không thoải mái.

"Đêm nay rất cảm ơn anh. Anh có thể cho tôi mượn điện thoại của anh không? Tôi muốn nói chuyện với Băng Thanh".

Cô nam quả nữ hơn nửa đêm còn ở chung một chỗ có phải là có chút không thích hợp hay không? Lúc nãy tôi vội vàng chạy trốn ra ngoài, thậm chí còn không kịp mang giày chứ đừng nói đến việc cầm theo điện thoại. Giờ này có lẽ Lâm Băng Thanh đã ngủ, tôi phải nói cho cô ấy biết chuyện này.

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm, sau đó đưa điện thoại ra. Tôi nhận lấy nó rồi thấy rằng anh ta đã gọi đến số của Lâm Băng Thanh.

“A lô, anh Trình hả?”, một giọng nói nghi hoặc truyền ra từ điện thoại, âm thanh xung quanh đó còn có chút ồn ào.

“Băng Thanh, là tớ”, tôi do dự một lúc rồi lên tiếng, đột nhiên cảm thấy hối hận khi mượn điện thoại của Trình Dịch Lâm.

Dùng điện thoại di động của anh ta gọi cho Lâm Băng Thanh thì Lâm Băng Thanh nhất định sẽ cảm thấy kỳ lạ, tôi phải giải thích cho Lâm Băng Thanh hiểu tại sao tôi lại ở cùng Trình Dịch Lâm.

“Tĩnh Văn?”, Lâm Băng Thanh ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của tôi nhưng sau đó lại vội vàng nói: “Cậu mau đến bệnh viện đi, tình trạng của dì không ổn rồi”.