Chương 19: Cáo mượn oai hùm

“Đùng” một tiếng, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra.

Tôi giật mình, cơ thể mẹ tôi cũng khẽ run rẩy theo.

“Mẹ, đừng kích động, đừng kích động…”, tôi vội vàng an ủi mẹ, chăm chú nhìn thiết bị trên đầu giường đầy căng thẳng.

Thiết bị hiển thị dao động không bình thường, may mà lập tức khôi phục bình thường. Tôi quay đầu đầy căng thẳng, thấy Trương Mỹ Nga đã cùng Tần Tông Minh tiến vào phòng bệnh, mà Cận Văn Thiến đứng bên cạnh họ.

“Các người tới đây làm gì?”, tôi gằn giọng hỏi, nhìn họ đầy cảnh giác, trong lòng không khỏi buồn bực.

Trước đó tôi đã nghĩ đến việc nhà họ Tần sẽ đến quậy phá, sao còn có thể nóng lòng chuyển phòng bệnh cho mẹ tôi chứ!

Có Cận Văn Thiến ở bệnh viện, họ không lo không tìm được tôi. Ở phòng bệnh thường sẽ rẻ hơn, nhưng tình trạng sức khỏe của mẹ tôi đâu thể chịu nổi kí©h thí©ɧ chứ?

Tôi tức đến xì khói, nhưng cùng lúc đó, hai anh vệ sĩ đã đứng chắn trước mặt tôi. Tôi sững người, lập tức hoàn hồn.

“Bảo họ ra ngoài đi!”, tôi vội vàng lên tiếng, cũng không biết hai vệ sĩ này có nghe theo yêu cầu của tôi không.

May mà họ lập tức hành động, thẳng thừng kéo Trương Mỹ Nga và Tần Tông Minh đi ra ngoài.

“Lạc Tĩnh Văn, cô muốn làm gì? Cô dám động tay động chân, tôi sẽ báo cảnh sát đấy cô tin không hả!”, Cận Văn Thiến hô ầm lên.

Tôi vội vàng bịt miệng cô ta, dùng hết sức lực toàn thân kéo cô ta ra khỏi cửa.

“Các ngươi định làm trò gì!”, tôi nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi quát.

“Lạc Tĩnh Văn, con tiện nhân này, mày làm Tuấn Phi…”, Trương Mỹ Nga trợn mắt quát tôi.

Thế nhưng bà ta chưa nói xong đã bị Tần Tông Minh nạt.

“Bình tĩnh đi!”, Tần Tông Minh sa sầm mặt mũi túm lấy cánh tay Trương Mỹ Nga, l*иg ngực phập phồng dữ dội.

Trương Mỹ Nga nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, dường như chỉ muốn lột da róc xương ăn tươi nuốt sống tôi, nhưng lại không kìm được nước mắt.

“Tĩnh Văn, chúng tôi tới tìm cô là vì muốn bàn với cô chuyện của Tuấn Phi”, Tần Tông Minh nhìn tôi, gương mặt rất u ám.

Tôi đã đoán được rằng họ sẽ tìm tới, lúc này không hề thấy khϊếp sợ, chỉ thấy phẫn nộ.

“Tôi và các người chẳng có gì đáng để bàn bạc cả, chắc hẳn hai người đã nhận được giấy gọi từ tòa án rồi, đợi mở phiên tòa rồi muốn bàn gì cũng được”.

Tôi nói rất dứt khoát, hai vệ sĩ đứng sau lưng khiến tôi tự tin hơn hẳn.

Thế nhưng, tôi không ngờ rằng Cận Văn Thiến đột nhiên nổi khùng.

Cô ta lao vọt lên phía trước, vệ sĩ cũng chưa kịp phản ứng, tôi hứng trọn một cái tát nổ đom đóm mắt.

“Lạc Tĩnh Văn, cô nghĩ cô là cái thá gì! Người ta đang nể mặt cô đấy, cô dám nói năng với chú và dì như thế à?”, vệ sĩ lập tức tiến tới giữ lấy cô ta, nhưng không thể ngăn nổi tiếng chửi eo éo của cô ta.

Gương mặt tôi nóng cháy, cơn giận trong lòng càng lúc càng lên cao.

“Cô thì là cái thá gì?”, tôi trợn mắt hỏi lại cô ta: “Cô làm kẻ thứ ba có vẻ vui sướиɠ lắm nhỉ, bận tới bận lui thế này, Tần Tuấn Phi có há miệng ra hứa hẹn sẽ cưới cô không?”

Cứ nghĩ đến việc Tần Tuấn Phi dây dưa với Cận Văn Thiến trong thời gian yêu tôi mà tôi thấy lợm giọng như vừa nuốt sống một con ruồi vậy. Thế mà Cận Văn Thiến còn sợ người ta chưa đủ ghê tởm mình, suốt ngày chạy tới trước mặt tôi khoe mẽ.

Tôi hít một hơi thật sâu, quay người định bỏ đi, Trương Mỹ Nga muốn túm lấy cánh tay tôi, nhưng bị vệ sĩ ngăn lại.

Tần Tông Minh vội vàng tiến tới: “Tĩnh Văn, chuyện này là Tuấn Phi sai rồi, chúng tôi có thể bồi thường cho cô, cô xem chúng ta có thể giải quyết riêng được không?”

“Giải quyết riêng?”, tôi cười khẩy.

“Chỉ cần cô đồng ý rút đơn kiện, chúng tôi không đòi tiền sính lễ về nữa”, Tần Tông Minh lên tiếng thêm lần nữa.

Nghe thấy câu này, tôi không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng: “Tần Tuấn Phi cũng chỉ đáng vài chục nghìn tệ thôi à? Cũng chẳng cao quý hơn ai”.

Nhà họ Tần thực sự coi tôi như kẻ ăn mày, tiền sính lễ tổng cộng chỉ có hai trăm ngàn tệ, trước đó tôi đã đưa cho họ một trăm ba mươi ngàn tệ rồi, họ vẫn còn mặt mũi để nhắc đến nữa.

“Lạc Tĩnh Văn, mày đừng được đằng chân lân đằng đầu!”, Trương Mỹ Nga tức đến mức toàn thân run rẩy.

Nếu là trước kia chắc bà ta đã ra tay luôn rồi, nhưng bây giờ hai anh vệ sĩ đứng chắn trước mặt tôi như thần giữ cửa, Trương Mỹ Nga không tìm được thời cơ nào nữa.

Tần Tông Minh nhíu mày, hít một hơi thật sâu rồi nặn ra nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc: “Mẹ cô đang nằm viện, tôi cũng biết cô không dễ dàng gì. Thế này đi, tiền thuốc thang viện phí cần bao nhiêu? Cô cứ ra giá đi, chúng tôi giúp được thì sẽ giúp”.

“Dù thế nào đi chăng nữa, nếu không xảy ra sự cố này, chúng ta vẫn là người một nhà”, Tần Tông Minh cười ha hả định dùng tới chiêu bài tình cảm.

Tôi nghe câu nói này của Tần Tông Minh mà ruột gan cồn cào, ông ta mặt dày nói là tôi với họ là người một nhà? Họ coi tôi là người một nhà từ bao giờ thế?

Tôi buồn nôn vô cùng, không muốn dây dưa với mấy người này nữa: “Tôi sẽ không giải quyết riêng, cứ đợi phán quyết của tòa án đi”.

Câu nói này đã được luyện tập trong lòng tôi vô số lần, bởi từ lâu tôi đã đoán rằng họ sẽ tới tìm mình.

Tôi bắt cóc đã đủ phán trên mười năm, Tần Tuấn Phi còn được “tặng” thêm tội cưỡиɠ ɧϊếp, tuyệt đối không thể nhận mức án nhẹ nhàng được.

Tôi có thể nghĩ đến điều này, người nhà họ Tần đương nhiên cũng sẽ biết. Cả nhà họ chỉ có mỗi mụn con này, Tần Tông Minh và Trương Mỹ Nga làm sao có thể bỏ mặc?

Thế nhưng bây giờ quyền chủ động nằm trong tay tôi, có Trình Dịch Lâm giúp đỡ tôi, cho dù chỉ là cáo mượn oai hùm, tôi cũng cảm thấy vô cùng hả dạ.

“Lạc Tĩnh Văn, mày cũng chỉ là đứa bán thân! Mày nghĩ mày có thể dựa vào Trình Dịch Lâm bao lâu? Mày đừng nằm mơ nữa, nó sẽ không bao giờ vừa mắt với mày đâu!”, mặt mũi Trương Mỹ Nga nhăn nhó đến biến dạng, tiếng chửi mắng tuôn ra như nước lũ.

Tôi không khỏi nhói lòng, nhưng vẫn lạnh lùng đáp trả: “Anh ta còn giúp tôi ngày nào thì tôi còn khiến các người khó chịu ngày ấy, bà có tin là nếu anh ta giúp, tôi có thể hủy hoại luôn nhà họ Tần không!”