Chương 20: Đi chết đi!

Tôi hung dữ trợn mắt nhìn họ, nói ra được những lời này lòng tôi vô cùng sảng khoái.

“Mày không thể…”, Trương Mỹ Nga ngạc nhiên.

“Sao tôi không thể à?”, tôi không khách sáo ngắt lời bà ta, cười mỉa: “Tôi bán rồi đấy, bà có thể làm gì? Bà nghĩ bán còn có người mua sao?”

Trương Mỹ Nga bị tôi chặn họng, mặt lập tức biến thành màu xám tro.

Tôi càng cãi càng hăng, ánh mắt nhìn sang Cận Văn Thiến.

Thấy dáng vẻ hung hăng của cô ta, tôi không hề sợ, sầm mặt tiến lên trước vài bước, trong ánh mắt xinh đẹp Cận Văn Thiến hiện lên hoảng sợ, vô thức lùi về sau.

Sợ đến thế sao?

Tôi cười nhạo: “Chẳng phải cô thích Tần Tuấn Phi à? Bây giờ tôi đã ly hôn với anh ta rồi, tốt nhất là cô có thể thành công gả cho anh ta, nếu không thì chẳng bằng tôi đấy”.

Bán thì bán đi! Bán rồi chính tôi có thể vui vẻ phản đòn, tôi cũng cảm thấy đáng nữa.

Ít nhất thì bán cho Trình Dịch Lâm còn thú vị hơn gả cho Tần Tuấn Phi nhiều.

“Cô… cô đừng có không biết xấu hổ”, Cận Văn Thiến thốt ra.

Tôi cười nhạo: “Có thể không biết xấu hổ hơn cô sao?”

“Tình nhân của Tần Tuấn Phi không chỉ có một mình cô, muốn gả cho anh ta thì cô phải cố gắng lên!”, tôi khinh thường nhìn Cận Văn Thiến, sau đó lại nghĩ đến lúc mình vừa vào cửa, cô ta còn cố ý thân mật khoác tay Trương Mỹ Nga, lửa giận lập tức tăng thêm.

“À phải rồi, mẹ chồng trước của tôi đây rất chú trọng đến bối cảnh gia đình và năng lực cá nhân, không biết là với tình hình của cô thì có thể lọt vào mắt bà ta không nhỉ?”

Ban đầu, Tần Tuấn Phi muốn kết hôn với tôi, Trương Mỹ Nga đã không ít lần mặt nặng mày nhẹ với tôi, hơn nữa đôi khi còn âm thầm ngáng chân làm khó, cuối cùng không thể lay chuyển được Tần Tuấn Phi nên mới đồng ý.

Điều kiện gia đình của Cận Văn Thiến tốt hơn tôi nhưng cũng chẳng tốt được bao nhiêu.

Bây giờ cô ta đi theo bà ta khắp nơi, nhưng làm sao Trương Mỹ Nga có thể vui vẻ để Tần Tuấn Phi cưới một kẻ thứ ba với điều kiện gia đình như thế làm vợ?

Tôi đợi đến ngày được nhìn thấy cô ta khóc.

Tôi cảm thấy vui sướиɠ khi nhìn thấy bộ dạng ngỡ ngàng, hoảng hốt của họ, nhưng âm thanh vang lên trong phòng bệnh khiến tôi hoảng sợ.

“Văn Văn, cậu mau vào đây, tình trạng của dì không ổn rồi”.

Giọng nói lo lắng của Lâm Băng Thanh vang lên, tim tôi đập lỡ một nhịp, lập tức xoay người đi vào phòng bệnh.

Mẹ tôi lại giãy giụa muốn ngồi dậy trên giường bệnh, Lâm Băng Thanh không đè nổi bà nữa. Trước mắt tôi tối sầm, cả người lảo đảo, cũng may được vệ sĩ bên cạnh đỡ.

Trời ạ! Tôi vừa rồi chỉ biết nói cho sướиɠ miệng, quên mất mẹ mình cũng có thể nghe thấy.

Bố tôi mất sớm, một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, đã nghe quá nhiều lời đàm tiếu trước khi gả cho cha dượng.

Bà luôn chú trọng đến vấn đề tác phong, nghe được những lời tôi nói sao có thể chịu được?

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là mẹ tôi lại tức giận trợn mắt nhìn mấy người Trương Mỹ Nga.

“Cả nhà các người còn mặt mũi đến đây làm loạn à? Trước đây tôi không biết rõ sự thật, còn tưởng là con gái tôi có vấn đề nhưng thật sự thì sao? Con trai các người mới là đồ khốn nạn”.

Mẹ tôi nổi giận mắng. Cách đây hai ngày, tôi đã nói hết mọi chuyện cho bà biết, cả việc Tần Tuấn Phi nɠɵạı ŧìиɧ và sự cố ngoài ý muốn của tôi vào đêm đó. Mẹ tôi nghe xong thì chỉ buồn nhưng không mắng tôi nữa.

“Bà nói ai khốn nạn!”, Trương Mỹ Nga tức giận gào lên với mẹ tôi.

“Đứa con gái đê tiện mà bà nuôi đã cắm sừng Tuấn Phi trước khi kết hôn rồi, lại hại nhà họ Tần bọn tôi tổn thất việc làm ăn. Bây giờ đã ly hôn rồi, cô ta còn hại Tuấn Phi bị bắt vào đồn công an, muốn cấu kết với thằng khác để khởi tố Tuấn Phi, muốn kiện Tuấn Phi kìa”.

“Nhà họ Tần bọn tôi đã tạo nghiệt gì mà gặp phải mẹ con các người…”, Trương Mỹ Nga trách trời than đất trong phòng bệnh mẹ tôi.

Sắc mặt mẹ tôi trắng bệch nhưng vẫn run giọng phản biện bênh vực con gái: “Đó cũng là do Tần Tuấn Phi có lỗi với Văn Văn trước”.

Tôi khóc như mưa, vội vàng đỡ mẹ tôi: “Mẹ, mẹ nằm xuống đi, đừng kích động… đừng kích động”.

“Cái thứ đê tiện do bà nuôi đó! Các người đều thấp kém bỉ ổi! Nếu Tuấn Phi ngồi tù, các người đừng mong sống yên ổn”, giọng Trương Mỹ Nga the thé hét lên.

Cả người mẹ tôi cứng đờ, còn chưa nói được chữ nào, cả người đã nặng nề ngã xuống.

“Mẹ!”, tim tôi như ngừng đập, cơn ớn lạnh vô tận quét qua toàn thân tôi.

“Mau gọi bác sĩ!”, Lâm Băng Thanh hốt hoảng gào lên, căng thẳng cấp cứu cho mẹ tôi.

Tôi hoảng loạn gật đầu, muốn ra ngoài tìm bác sĩ nhưng cửa phòng bệnh lại bị người nhà họ Tần chặn lại.

“Tránh ra!”, tôi gào lên.

“Hôm nay mày không đồng ý rút đơn kiện thì tao không tránh”, Trương Mỹ Ngã không tránh ra.

Một vệ sĩ thấy thế lập tức đẩy Trương Mỹ Ngã ra rồi chạy đến phòng trực của bác sĩ, một vệ sĩ khác bảo vệ phía trước tôi.

Nhìn Trương Mỹ Nga, tôi thậm chí còn có ý muốn gϊếŧ người.

“Nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì, các người đừng mong sống yên ổn”, cả người tôi không kiềm chế được run rẩy, vừa là vì tức giận mà cũng vì sợ hãi.

“Hơ, mày không rút đơn thì cũng đừng mong sống yên ổn. Dù lần này mẹ mày được cứu, tao cũng tiếp tục đến làm loạn, dùng tính mạng của mẹ mày đổi lấy tự do cho Tuấn Phi, tao xem ai thiệt”, mặt Trương Mỹ Nga đỏ hây, giơ tay lên định đánh tôi.

Cận Văn Thiến vừa thấy bà ta ra tay cũng nhào lên nắm lấy tóc tôi, vệ sĩ vội vàng bước đến kéo ra nhưng Tần Tông Minh lại nhúng tay vào.

Trong phòng bệnh cực kỳ loạn, tôi cũng rất tức giận, cơn giận trong lòng cùng với sự lo lắng cho mẹ khiến tôi chỉ muốn phanh thây đám người trước mặt này.

Nhưng tôi hai tay khó mà đối phó được với bốn tay, Cận Văn Thiến nắm tóc tôi, còn Trương Mỹ Nga đã sắp tát vào mặt tôi rồi.

“Con khốn, mày đi chết đi cho tao”, Trương Mỹ Nga hung hăng nói, đẩy mạnh tôi một cái.

Tôi ngã nhào xuống đất, cơn đau dữ dội ở bụng ập đến, tim đập mạnh.