Chương 18: Tìm tới tận cửa

Trình Dịch Lâm liếc mắt nhìn tôi, như thể đoán được suy nghĩ trong đầu tôi, anh ta nói: “Đừng có nghĩ linh tinh”.

Tôi bối rối gật đầu nhưng mặt mũi càng lúc càng đỏ hơn, trong lòng bất giác tưởng tượng ra cảnh Trình Dịch Lâm ở bên cạnh một người đàn ông khác, lập tức cảm thấy rùng mình.

Bầu không khí trở nên lúng túng, tôi nằm trên giường chỉ biết đưa mắt đánh giá căn phòng này, bỗng dưng có người gõ cửa.

Trình Dịch Lâm điềm tĩnh đáp lại: “Vào đi”.

Một người phụ nữ trung niên tiến vào, gương mặt rất hiền hậu.

“Chào cô Lạc, tôi là quản gia của nơi này, cô có thể gọi tôi là dì Vương, đây là quần áo mà cậu chủ chuẩn bị cho cô”.

“Cảm ơn dì”, tôi dùng chăn quấn kín cơ thể mình.

Quần áo của tôi đã bị Tần Tuấn Phi xé tan tành, chỉ còn lại quần áσ ɭóŧ. Trình Dịch Lâm chuẩn bị quần áo cho tôi, đúng là người tinh tế, nhưng đây cũng không phải lần đầu tôi cảm nhận được sự tinh tế của anh ta.

Dì Vương không ở lại quá lâu, đặt quần áo xuống, gật đầu rồi rời đi. Tôi lúng túng nhìn Trình Dịch Lâm, thầm nghĩ tại sao anh ta vẫn chưa đi?

“Băng Thanh ở lại bệnh viện trông nom, tôi đã nói với cô ấy là cô sẽ ở bên chỗ tôi, tối nay tạm thời cứ nghỉ ngơi đầy đủ, việc còn lại ngày mai bàn tiếp”, Trình Dịch Lâm nói.

Tôi gật đầu, trông thấy anh ta rời đi mà thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng ngủ có phòng vệ sinh riêng, tôi vào đó làm vệ sinh một hồi, thay cả áo ngủ, toàn thân thoải mái hơn khá nhiều.

Nhìn thấy bộ đồ vẫn còn đặt bên cạnh, tôi không khỏi nhớ tới việc Tần Tuấn Phi từng nhắc đến quần áo khi ở khách sạn, vô thức tìm kiếm nhãn mác của nó.

Quần áo là đồ mới, nhưng nhãn mác đã bị gỡ bỏ, tôi không tìm thấy nhãn giá, nhưng lại trông thấy logo hai chữ C.

Tôi nhất thời trợn mắt há miệng, chẳng trách Tần Tuấn Phi nói rằng Trình Dịch Lâm chịu chi tiền cho tôi.

Tuy không chú ý tới giới thời trang, nhưng tôi vẫn biết đến thương hiệu này, nó vượt xa khả năng tiếp nhận của tôi.

Vậy thì bộ đồ ngủ của tôi…

Tôi nhìn bộ áo ngủ trông không quá nổi bật qua gương, nhất thời cảm thấy toàn thân mất tự nhiên.

Quần áo là của Chanel, đồ ngủ đâu thể là hàng vớ vẩn mua ở lề đường được? Tôi càng ngày càng nợ Trình Dịch Lâm nhiều quá rồi.

Trình Dịch Lâm là một kẻ dư tiền, tôi thầm cảm khái như vậy, nhưng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ngã vật ra giường.

Nếu đã không thể trả hết thì thà đừng nghĩ đến nữa. Chiếc giường này rất thoải mái, chẳng mất bao lâu, tôi đã mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi rồi.

Tôi ngủ một giấc tới tận khi trời sáng, thế nhưng khi tôi xuống tầng thì Trình Dịch Lâm đã tới công ty rồi.

Được dì Vương sắp xếp, tôi ăn bữa sáng xong, bà ấy đưa cho tôi

“Thứ này là cậu chủ nhờ tôi đưa cho cô, cậu ấy nói rằng sáng nay có cuộc họp quan trọng nên không đợi cô dậy đã tới công ty rồi. Cậu ấy nói rằng cô cứ xem trước nội dung trong hợp đồng, có điểm nào không phù hợp thì chiều nay cậu ấy sẽ thảo luận trực tiếp cùng cô”.

Hợp đồng?

Tôi sững người, nhưng ngay lập tức hiểu rằng thứ này chắc chắn liên quan đến đứa trẻ trong bụng tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, lật giở văn kiện trong tay, nhìn thấy nội dung bên trong mà sững sờ.

Bên trong hợp đồng này viết rất rõ rằng nếu tôi sinh ra đứa trẻ này sẽ nhận được sự hồi đáp như thế nào.

Trong thời gian mang thai, tất cả các khoản chi tiêu hợp lý của tôi sẽ do Trình Dịch Lâm chi trả, đồng thời mỗi tháng tôi còn có thể nhận được mức lương mười ngàn tệ. Ngoài ra, tất cả chi phí điều trị của mẹ tôi sẽ do Trình Dịch Lâm phụ trách, đồng thời sau khi đứa trẻ ra đời bình an, anh ta sẽ tặng tôi thêm nhà và xe.

Nhìn thấy mức độ hào phóng của Trình Dịch Lâm, nói thật lòng, tôi rất dao động.

Thế nhưng, cứ nghĩ đến việc tất cả mọi thứ phải dùng đứa trẻ trong bụng tôi để trao đổi, tôi nghẹn lòng đến khó chịu.

Tôi mím môi không nói gì, một bàn tay đặt lên bụng dưới, lông mày nhíu chặt, không thể hiểu nổi Trình Dịch Lâm đã viết ra những điều khoản này với tâm trạng như thế nào.

“Cô Lạc muốn ở nhà nghỉ ngơi, hay là muốn ra ngoài?”

“Tôi phải quay về trước đã”, căn biệt thự của Trình Dịch Lâm rất rộng lớn, nhưng tôi không có bất kỳ tâm trạng nào để tham quan.

Sống ở đây khiến tôi thấy mất tự nhiên, vả lại, tôi cũng lo lắng về bệnh tình của mẹ mình.

“Được, tôi sẽ đi chuẩn bị tài xế cho cô”, dì Vương đáp.

Không mất quá lâu, dì Vương đã bước tới nói rằng tài xế đã chuẩn bị xong, tôi nói cảm ơn dì ấy rồi đứng dậy luôn.

Thế nhưng tôi vừa ra ngoài, hai người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề đã bước ra nghênh đón.

Tôi đờ ra, nhìn về phía dì Vương với vẻ khó hiểu: “Đây là…”

“Đây là vệ sĩ mà cậu chủ sắp xếp cho cô, cậu chủ nói rằng hi vọng cô sẽ không từ chối”.

Tôi quan sát hai người này một hồi, sự tỉ mỉ của Trình Dịch Lâm khiến tôi rất cảm động.

Hôm qua tôi bị bắt cóc một lần, quả thực mất hồn mất vía, vả lại Tần Tuấn Phi bị bắt tới đồn cảnh sát rồi, nhà họ Tần chắc chắn sẽ không chịu buông tha.

Tôi vẫn luôn lo lắng rằng người nhà họ Tần sẽ tiếp tục tới quậy phá, bây giờ có hai vệ sĩ bên cạnh, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.

Tôi nói với tài xế đến thẳng bệnh viện, gặp được Lâm Băng Thanh ở bên ngoài phòng ICU. Thấy tôi không sao, Lâm Băng Thanh cũng yên tâm, báo với tôi một tin tốt lành.

Bệnh tình của mẹ tôi hồi phục rất tốt, có thể chuyển sang phòng bệnh thường rồi.

Tôi không khỏi mừng rỡ, sau khi xác nhận với bác sĩ Lý lập tức đổi phòng bệnh cho mẹ, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng trong hợp đồng của Trình Dịch Lâm viết rằng chỉ cần tôi đồng ý sinh đứa trẻ này ra, anh ta sẽ phụ trách tiền thuốc thang và viện phí cho mẹ tôi, nhưng phòng bệnh ICU quả thực là thứ đốt tiền đến mức khiến tôi tuyệt vọng.

Tôi vẫn chưa quyết định xem có nên ký vào bản hợp đồng này hay không, dù sao thì điều kiện trao đổi là một sinh mạng. Thế nên, trong điều kiện đảm bảo an toàn cho mẹ tôi, tất nhiên tiết kiệm được chừng nào hay chừng ấy.

Thế nhưng, tôi và Lâm Băng Thanh vừa sắp xếp cho mẹ tôi xong, còn chưa kịp trò chuyện vài câu, người nhà họ Tần đã hùng hùng hổ hổ tìm tới tận nơi.