Chương 17: Thích đàn ông ?

“Vẫn muốn tiếp tục để tôi ôm thế này à?”, Trình Dịch Lâm nhướn mày nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thoảng qua, như có như không.

Tôi sững người trong chốc lát, bỗng chốc như bị giật điện, vội buông lỏng bàn tay đang ôm cổ anh ta.

Mặt mũi tôi nóng bừng bừng, ban nãy tôi thật sự hết hồn hết vía vì Tần Tuấn Phi nên khi nhìn thấy Trình Dịch Lâm mới bất giác coi anh ta như “cọng rơm cứu mạng”, túm chặt lấy anh ta hoàn toàn là hành động vô thức.

“Cảm ơn anh, tại sao anh biết tôi ở chỗ này?”

Trình Dịch Lâm dẫn cả cảnh sát tới, tuyệt đối không thể là trùng hợp gặp được.

“Tôi tới bệnh viện tìm cô, phát hiện cô không có ở đó, cùng Băng Thanh kiểm tra camera giám sát của bệnh viện mới thấy cô bị người ta đưa đi, lần mò tìm tới khách sạn”, Trình Dịch Lâm điềm tĩnh đáp.

Tôi trầm ngâm, lòng dạ buồn bực, đồng thời cũng thấy tức giận. Tôi biết Vương Đại Tráng và bố dượng chẳng phải loại tốt đẹp gì, nhưng không bao giờ ngờ rằng họ sẽ giúp Tần Tuấn Phi bắt cóc tôi.

Tối nay nếu như Trình Dịch Lâm không chạy tới, tôi không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra.

“Hai người họ đã bị đưa tới đồn cảnh sát rồi, Tần Tuấn Phi cũng bị bắt giữ. Tối nay luật sư sẽ soạn xong đơn thư tố tụng, ngày mai nhà họ Tần có thể nhận giấy gọi từ tòa án”.

Khi nói chuyện, Trình Dịch Lâm vẫn luôn nhìn tôi chăm chú, trong ánh mắt lẫn vài phần soi xét, dường như cố tình quan sát phản ứng của tôi.

Tôi cắn môi đầy phẫn uất, gật đầu với anh ta: “Cảm ơn anh”.

Tối nay tôi suýt nữa đã bị Tần Tuấn Phi cưỡиɠ ɧϊếp, tôi chỉ sợ bản thân không có năng lực khiến kẻ rắp tâm hãm hại mình phải trả giá, bây giờ Trình Dịch Lâm chịu đứng ra giúp tôi, tất nhiên tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Trình Dịch Lâm đột nhiên nhếch môi, anh ta mỉm cười rất đẹp, khiến tôi bỗng chốc hoảng hồn.

Anh ta giơ tay lần tìm hộp thuốc, động tác châm thuốc hết sức tự nhiên, hít một hơi thật sâu, nhả ra một làn khói.

Tôi vô thức nghiêng mặt đi, mùi thuốc khiến tôi cảm thấy không thoải mái, l*иg ngực cũng khó chịu, thế nhưng tôi không tiện lên tiếng ngăn cản Trình Dịch Lâm.

“Xin lỗi!”, Trình Dịch Lâm liếc nhìn tôi rồi dập tắt điếu thuốc.

“Chuyện tôi nói sáng nay, cô đã nghĩ kỹ chưa?”

Tôi nhất thời im lặng, chuyện mà chúng tôi đã nói sáng nay tất nhiên là yêu cầu tôi sinh đứa trẻ ra.

Trước khi có sự việc tối hôm nay, phản ứng đầu tiên của tôi chắc chắn là từ chối, nhưng lời nói của Tần Tuấn Phi bỗng hiện ra trong đầu.

Thời điểm đi làm thủ tục ly hôn và cả khi ở khách sạn lúc tối nay, Tần Tuấn Phi luôn uy hϊếp tôi rằng, tốt nhất thì tôi hãy bám chặt lấy “cây đại thụ” Trình Dịch Lâm.

Khi ấy tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy anh ta đang chế giễu mình. Nhưng sự xuất hiện của Trình Dịch Lâm vào thời khắc then chốt nhất tối nay khiến tôi hiểu rằng, nếu không có Trình Dịch Lâm, đừng nói đến phản kích, đến cả năng lực tự bảo vệ bản thân tôi còn chẳng có.

Suy nghĩ của tôi bắt đầu lung lay, giọng nói cũng khô khốc: “Nếu đứa trẻ này được sinh ra, anh sẽ đối xử tốt với nó, đúng chứ?”

Tôi cắn chặt môi mình, cúi đầu không dám nhìn biểu cảm của Trình Dịch Lâm, trong lòng không ngừng tự phỉ nhổ hàng trăm hàng ngàn lần.

Vì an nguy của bản thân, tôi thật sự phải lấy đứa trẻ này ra để trao đổi, tôi đúng là một người mẹ vô trách nhiệm.

Thế nhưng điều kiện của Trình Dịch Lâm tốt như vậy, nếu đứa trẻ này đi theo anh ta, chắc cũng sẽ được sống hạnh phúc, nhỉ? Tôi tự an ủi mình như thế, hi vọng có thể khiến bản thân chấp nhận dễ dàng hơn.

“Tất nhiên, nó sẽ là người thừa kế của tập đoàn Trình thị, cũng sẽ là đứa con duy nhất của tôi”, Trình Dịch Lâm gật đầu, đưa ra đáp án khẳng định cho tôi.

Tôi sững người, ngẩng đầu nhìn Trình Dịch Lâm.

Ánh mắt của tôi đảo tới đảo lui trên người Trình Dịch Lâm, anh ta là một người đàn ông rất đẹp trai, khiến người ta chỉ cần liếc qua cũng khó mà quên được, bất kể tướng mạo hay năng lực đều không có gì để chê cả.

Nhưng ban nãy Trình Dịch Lâm nói rằng đây sẽ là đứa con duy nhất của anh ta...

Tôi không khỏi nhíu mày: “Tôi có thể hỏi anh một câu không?”

“Cô hỏi đi”, Trình Dịch Lâm gật đầu.

“Tại sao anh không kết hôn vậy?”, tôi nghiêm túc nhìn anh ta.

Trước kia tôi cũng từng hoài nghi phải chăng Trình Dịch Lâm đã kết hôn rồi, nhưng vợ anh ta không có khả năng sinh con nên mới muốn tôi sinh đứa trẻ trong bụng ra. Dù sao thì sáng nay Trình Dịch Lâm cũng từng nhắc đến vấn đề “mang thai hộ”.

Thế nhưng Lâm Băng Thanh nói với tôi chắc như đinh đóng cột rằng Trình Dịch Lâm vẫn còn độc thân, bà nội của anh ta nóng ruột đến phát điên vì hôn sự của cháu trai, ngày ngày giục anh ta tìm bạn gái.

Tôi không hiểu được suy nghĩ của Trình Dịch Lâm, chỉ cần anh ta muốn, thiếu gì phụ nữ bằng lòng sinh con cho anh ta, anh ta hà tất phải đòi đứa trẻ trong bụng tôi?

Huống hồ, nếu sau này anh ta kết hôn, chẳng lẽ cũng không sinh con hả?

Những cảnh đấu đá phân tranh của gia tộc lớn thường thấy trong phim truyền hình bỗng hiện ra trước mắt, tôi không khỏi lo lắng, nếu tôi sinh đứa trẻ này ra, nó sẽ có địa vị thế nào trong gia tộc họ Trình.

Lòng tôi rối như tơ vò, Trình Dịch Lâm chỉ lẳng lặng nhìn tôi: “Chỉ là chưa đến lúc mà thôi”.

Chưa đến lúc? Tôi không khỏi nghi hoặc.

Nhưng một ý nghĩ đột nhiên nảy ra khiến tôi giật mình.

Có khi nào, Trình Dịch Lâm thích đàn ông?

Đúng rồi! Chắc chắn là như thế rồi! Trình Dịch Lâm cứ luôn miệng nói rằng tập đoàn Trình thị cần một người thừa kế, bởi vì đàn ông với đàn ông làm sao mà sinh con được.

Mặt tôi nóng ran, bỗng dưng cúi đầu đầy chột dạ, không dám nhìn Trình Dịch Lâm nữa vì có cảm giác lúng túng như đang nhòm ngó bí mật đời tư của người ta.