Chương 16: Cố ý làm nhục

“Thả tôi ra! Anh buông tôi ra…”, tôi dồn hết sức giãy giụa thân thể.

Tần Tuấn Phi dùng lực đè lên người tôi, bàn tay to của anh ta mơn trớn khắp cơ thể khiến tôi buồn nôn cực độ, dạ dày quặn thắt, cả người cũng sởn hết cả da gà da vịt.

“Quần áo này là Trình Dịch Lâm mua chứ gì? Thằng đó cũng sẵn lòng bỏ tiền cho cô tiêu xài đấy nhỉ!”, Tần Tuấn Phi châm chọc, còn tăng thêm lực trên tay.

“Thả tôi ra…”. Tôi nghẹn ngào hét lên, nhưng không thể nào ngăn cản được hành vi của Tần Tuấn Phi.

“Cứu mạng… cứu tôi… với…”

Tôi kinh hoảng hô to, bỗng nhiên cảm thấy trên người lạnh run, tuyệt vọng nhìn vào gương mới nhận ra quần áo của mình đã bị Tần Tuấn Phi xé nát, ném sang một bên rồi.

Bàn tay Tần Tuấn Phi đã chuẩn bị lần mò đến đồ lót của tôi.

Phải làm thế nào đây?

Toàn thân tôi phát run, giờ phút này tôi chẳng khác nào miếng thịt bị đặt trên thớt, mặc cho Tần Tuấn Phi thích làm gì thì làm.

Bàn tay thô ráp của anh ta đặt lên phần bụng dưới của tôi, tiếp đó kéo lấy chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh. Trong lòng tôi đột nhiên run lên, nước mắt cứ thế tuôn trào.

“Đừng…”. Giọng tôi run rẩy, nhưng Tần Tuấn Phi vẫn nhe răng cười.

“Lạc Tĩnh Văn, lúc cô khóc đúng là khiến người ta thấy đau lòng ghê. Nhưng cô thử nói xem, sau khi Trình Dịch Lâm xem xong đoạn video này thì sẽ thương cô hay tức giận đây nhỉ? Ha ha ha…”

Tôi tuyệt vọng nghe tiếng cười man rợ của Tần Tuấn Phi. Có vẻ anh ta cố tình muốn tra tấn tôi nên lại đột nhiên buông ra.

Nhưng khi tôi còn chưa kịp hít thở thì mắt đã thấy anh ta cầm một cái kéo ở chỗ đầu giường lên.

Mũi kéo lóe sáng lướt nhẹ qua phần bụng dưới của tôi, cảm giác lành lạnh nó mang tới khiến cơ thể tôi không ngừng run rẩy.

“Thật muốn cắt luôn nó nhỉ!”, Tần Tuấn Phi lạnh lùng bật cười, dùng mũi kéo hất viền qυầи ɭóŧ lên.

Cảm giác nhục nhã và sợ hãi không ngừng tăng lên, chỉ cần anh ta hất mạnh thêm chút nữa thì tôi sẽ mất đi lớp che chắn cuối cùng.

Làm sao bây giờ? Tôi nên làm gì đây?

Tần Tuấn Phi lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, khóe môi cong lên, anh ta bắt đầu đếm: “Một… hai…”

“Ba…”

“Rầm!”

Đúng lúc Tần Tuấn Phi hô vang tiếng “ba” thì một tiếng động lớn truyền đến. Tôi hét toáng lên, cả người co lại, run lẩy bẩy, vẻ mặt Tần Tuấn Phi cũng biến đổi hẳn.

“Thằng khốn!”. Một giọng nói lạnh lùng truyền tới, nhưng lúc này nó lại khiến tôi có cảm giác mừng rỡ xen lẫn sự ngỡ ngàng.

Trình Dịch Lâm bước nhanh tới. Tôi nghe được mấy tiếng rên la đau đớn, Tần Tuấn Phi bị anh ta đạp ngã ra đất.

Lúc nhìn thấy tình cảnh hiện tại của tôi, Trình Dịch Lâm lạnh mặt kéo chăn phủ lên trên người tôi, sau đó cúi xuống tháo dây thừng đang trói tôi ra.

“Ổn rồi, đừng sợ!”. Chỉ mấy từ đơn giản đó lại khiến nước mắt tôi rơi lã chã.

Tôi cắn chặt môi, cứ thế gật đầu với anh ta, nhưng cơ thể vẫn không kìm được mà run lên.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy Tần Tuấn Phi giãy giụa đứng lên, nhào về phía Trình Dịch Lâm, trong tay anh ta vẫn cầm chắc cái kéo lúc nãy, tim tôi bỗng chốc giật thót.

“Cẩn thận!”. Tôi chẳng biết mình lấy sức lực đâu ra mà lại có thể nhào lên trên người Trình Dịch Lâm, che chắn cho đối phương.

Anh ta tới cứu tôi, bởi vậy tôi không thể nào để anh ta bị thương được.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng tôi lúc đó, mãi về sau Trình Dịch Lâm mới nói cho tôi biết, chính thời khắc ấy đã khiến lòng anh cảm động vô vàn.

Rõ ràng Trình Dịch Lâm cũng thoáng sửng sốt, anh ta nhanh chóng xoay thân ôm lấy tôi, thế nhưng tôi không cảm thấy đau đớn như đã tưởng, bởi vì lúc Tần Tuấn Phi còn cách chúng tôi chừng mười mấy xen-ti-mét thì đã bị hai cảnh sát đột nhiên xuất hiện giữ chặt.

Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Trình Dịch Lâm gọi cả cảnh sát tới đây ư?

“Trình Dịch Lâm, đệch mợ nó, mày…”. Tần Tuấn Phi giãy giụa, miệng chửi ầm lên, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã bị bịt kín miệng, chỉ có thể phát ra âm thanh “ô ô a a” vừa phẫn nộ vừa không cam lòng.

Ánh mắt lạnh băng của Trình Dịch Lâm chiếu thẳng vào anh ta: “Bắt cóc, cưỡиɠ ɠiαи chưa thành, nhà họ Tần sinh được thằng con giỏi đấy.”

Tôi nằm trong ngực Trình Dịch Lâm mà vẫn run lẩy bẩy không ngừng, chỉ vô thức nắm lấy cánh tay của anh ta theo bản năng.

“Cậu xử lý chuyện ở đây đi!”, Trình Dịch Lâm nói với người bên cạnh mình.

“Có cần báo cho nhà họ Tần một tiếng không?”

“Không cần!”, Trình Dịch Lâm lạnh lùng liếc Tần Tuấn Phi: “Khởi tố thẳng, để bọn họ nhận tráp hầu tòa”.

Trình Dịch Lâm quấn chăn kín người tôi, sau đó bế bổng tôi lên, bước thẳng ra ngoài. Một chiếc xe đang đỗ ngay trước cửa khách sạn, Trình Dịch Lâm ôm tôi ngồi vào hàng ghế phía sau.

Không gian trong xe rất rộng rãi, nhưng đây không phải chiếc xe mà tôi nhìn thấy lần trước.

Trình Dịch Lâm nói với tài xế: “Lái xe đi!”, tiếp đó chiếc xe bắt đầu chạy bon bon trên đường.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, còn chưa kịp hỏi những thắc mắc trong lòng ra thành lời thì đã vô thức tựa vào ngực Trình Dịch Lâm mà ngủ thϊếp đi.

Đến khi tỉnh lại thấy mình vẫn nằm trong vòng ôm của Trình Dịch Lâm, sau đó anh ta đặt tôi xuống một chiếc giường.

Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, tôi giật thót người: “Đây là đâu?”

Tôi dè dặt cất lời, nhìn một vòng đánh giá hoàn cảnh xa lạ xung quanh.

Căn phòng này rất lớn, được bày trí trang nhã tỉ mỉ, mặc dù không xa hoa hào nhoáng bằng nhà họ Tần nhưng từng món đồ trang trí đều mang đến cảm giác thư thái.

Có điều, tôi hoàn toàn không biết đây là chỗ nào.

Trình Dịch Lâm nhìn tôi, hờ hững nói: “Nhà tôi!”

Tôi nhất thời căng thẳng tột độ, Trình Dịch Lâm đưa tôi đến nhà anh ta để làm gì chứ?