Chương 6: Bàn tay vàng trong truyền thuyết

Địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật một mảnh lộn xộn, cuối cùng nhân viên an ninh của khách sạn cũng bắt đầu tiến vào quản lý trật tự, lần lượt tiễn khách. Nếu không có ai xấu hơn, không có gì ngạc nhiên khi bữa tiệc sinh nhật này sẽ trở thành trò cười trong sáu tháng tới.

Nhan Lộ Thanh đi toilet trước khi rời đi.

Toilet của khách sạn này nằm ở phía sau hoa viên, rất có sáng ý, đi WC xong còn có thể thưởng thức phong cảnh.

Nhan Lộ Thanh đang chậm rãi đi về phía sau, cảm thấy xung quanh bốn bề vắng lặng, đang ngắm cảnh cỏ cây hoa lá, cổ đột nhiên bị siết chặt, bị một lực mạnh từ phía sau kéo ra - sau đó là trời đất nhất thời biến đổi. Cô cảm thấy trán mình va phải một vật cứng phát ra một tiếng động nghẹt thở, sau đó một chất lỏng ấm áp từ đó chảy xuống.

"..."

Chết tiệt, ai đây!

Nhan Lộ Thanh bị người khác khống chế, có vóc dáng "búp bê giẻ rách" hiện tại của cô, một khi bị khống chế thì căn bản không thể cử động.

Một giọng nữ đột nhiên vang lên từ phía sau.

" Chị họ, Cố Từ ở chỗ chị, phải không?"

Chị họ? Cố Từ?

Nhan Lộ Thanh đại não nhanh chóng chuyển động, em họ của nguyên chủ, Cố Từ.. đây là nữ phụ mà Kim Khởi An thích!

Nếu cô nhớ không lầm, bạn nữ này tên là Ngu Tích, họ hàng xa của Nhan Lộ Thanh, Kim Khởi An đã yêu thầm cô ta, còn cô ta thì đơn phương Cố Từ.

Ngu Tích trong nguyên tác là nhân vật có tính cách bạch liên hoa điển hình, còn có điểm trà trà. Lẽ ra nhân khí không cao, nhưng vì cô ta là nhân vật mắng Nhan Lộ Thanh tàn nhẫn nhất trong truyện, hơn nữa cô ta thực sự thích Cố Từ, Vì vậy thu hoạch được được sự yêu thích của rất nhiều người hâm mộ sách.

Điều nực cười là Nhan Lộ Thanh đã từng tỏ ra tán thưởng khi cô ta mắng Nhan Lộ Thanh, trong nháy mắt cô đã trở thành Nhan Lộ Thanh bị Ngu Tích ám toán.

Nếu Nhan Lộ Thanh không bị làm vở đầu chảy máu và không thể nói được, cô thực sự muốn hô to một câu: Tôi mẹ nó là đồng minh của cô!

"Nhan Lộ Thanh, khi nào thì biết mình bị bệnh thần kinh?"

Bắt đầu rồi, cô ta bắt đầu!

Mở đầu là "Cô là đồ tâm thần", "Cô cũng xứng thích anh ấy" làm chủ đạo, và kết thúc bằng những lời chúc ấm áp như "Cầu xin cô mau chết đi". Đây là bộ ba không thể thiếu của Ngu Tích để nhục mạ Nhan Lộ Thanh.

Nhan Lộ Thanh có thể quen thuộc Ngu Tích hơn cả bản thân cô ta.

Có một điều mà Nhan Lộ Thanh rất rõ ràng là cô sẽ không mang theo cái loại này oán hận nhằm vào nguyên chủ mà ôm trên người mình - không nói lời nào, cô ta trực tiếp đánh vào đầu của cô, đau đớn chính cô chịu. Cái này hẳn là phải đánh trả.

Dù sao Ngu Tích cũng là một cô gái, lại thêm mắng chửi người làm phân tán sự chú ý, sức lực của cô ta đã sớm trở nên kém đi so với lúc đầu.

Nhan Lộ Thanh hắng giọng để tích lũy năng lượng, và nói một câu hoàn chỉnh:

"Đúng vậy, Cố Từ hiện đang ở nhà của tôi, tôi rõ ràng nói cho cô biết. Chúng tôi hiện tại đang sống cùng dưới một mái hiên. Cô có thể làm gì?"

Ngu Tích đột nhiên dừng tất cả các cử động, Nhan Lộ Thanh nắm bắt thời cơ, nắm lấy tóc trên đỉnh đầu của cô ta trước khi cô ta kịp đề phòng, mạnh mẽ kéo xuống một ít tóc!

-

Nhan Lộ Thanh, đi WC mười mấy phút sau vẫn chưa về, Cố Từ đột nhiên mở miệng nói với Đại Hắc Tiểu Hắc: "Các ngươi có thể đi hậu hoa viên nhìn xem."

Đại Hắc khó hiểu: "Tại sao?"

Cố Từ dựa vào sô pha, phân tích từng câu một: "Tôi trước đây tính quen thuộc với nơi này. Từ đại đường đi đến hậu hoa viên đi wc xong trở về. Tối đa chỉ mất năm phút. Dù cô gái đi chậm cũng không quá bảy phút." Vào thời điểm này, nhà vệ sinh gần như không có tình trạng xếp hàng đi vệ sinh, có thể là có chuyện đã xảy ra ở hậu hoa viên. "

Hai người một hai phải mang Cố Từ đi cùng, sợ rằng anh không thể nhìn thấy ở lại sẽ không an toàn.

Vì vậy, khi ba người họ đến hậu hoa viên, Đại Hắc và Tiểu Hắc nhìn thấy cảnh tượng Nhan tiểu thư của họ khuôn mặt dính đang nắm tóc em họ cô.

Cảnh tượng thực sự chấn động.

Nhan Lộ Thanh máu vẫn luôn chảy, hơi chóng mặt nhưng cũng không chậm trễ bước đi, khi lên xe, Đại Hắc dùng hộp thuốc đơn giản xử lý vết máu trên mặt của Nhan Lộ Thanh một chút, trong lúc xử lý, cậu ta cảm khái:" Cô đã lâu không gặp em họ rồi. Mỗi lần nhìn thấy đều đánh không lại, chửi cũng không. Còn không bằng về sau.. "

Nhan Lộ Thanh dứt khoát nói:" Không, lần này tôi thắng ".

Tiểu Hắc không có năng lực lý giải, ở một bên nhỏ giọng, "Nhưng cô chảy máu còn cô ta thì không ", rõ ràng cô ta mới là người thắng.." Nói đến đây, Cố Từ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng: "Tiểu thư các ngươi đã làm cái gì?"

Tiểu Hắc: "Cô ấy kéo tóc trên đỉnh đầu Ngu Tích".

"..."

Nhan Lộ Thanh cười cười: "Có nói các ngươi cũng không không hiểu."

Ở trên đầu mất đi một nhúm tóc nhỏ đối với phụ nữ có bao nhiêu đau đớn, đàn ông các ngươi vĩnh viễn không hiểu được.

* * *

Bữa tiệc sinh nhật này vốn là một chuyến viên mãn, hoàn thành giấc mơ khi Nhan Lộ Thanh còn là một độc giả. Nhưng đầu cô bị thương thật là tai ương ngoài ý muốn, tuy chỉ là vết thương nhẹ ngoài da nhưng bác sĩ cho biết cô sẽ phải nằm trên giường vài ngày.

Nhan Lộ Thanh cũng từ việc giúp Cố Từ lấy điện thoại về, mới nhớ tới bản thân xuyên qua đến bây giờ chưa từng chạm qua điện thoại di động.

Vì vậy, sáng sớm hôm sau ngay khi về đến nhà, cô đã hỏi Đại Hắc đem huyết mạch của mình (ý chỉ điện thoại) đến.

Cục gạch nhỏ màu đen kiểu mới nhất.

Khi Nhan Lộ Thanh vừa cầm lấy cô nghe thấy một luồng điện không thể giải thích được, lúc đó cô rất hoảng sợ, nhưng sau đó cô thấy các ngón tay của mình hoàn toàn không bị điện giật, và không có cảm giác tê dại nên cô đã yên tâm trở lại.

Sau khi bật điện thoại, thứ đầu tiên cô muốn đọc là WeChat.

Cô liếc nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy logo màu xanh lá cây quen thuộc.

Trên màn hình điện thoại di động này không có nhiều phần mềm, chỉ có hai trang, Nhan Lộ Thanh nhìn phần mềm một lượt, cuối cùng dán mắt vào cái ứng dụng màu đỏ tươi đầu tiên ở hàng thứ ba -

"F*ck!" Nhan Lộ Thanh không khỏi bùng nổ. "Tiểu Hắc, biểu tượng WeChat của tôi có chuyện gì vậy?"

Đại Hắc được gọi đến Nhan gia để làm gì đó, vì vậy Tiểu Hắc, người thứ hai mà Nhan Lộ Thanh quen thuộc đứng gác..

Tiểu Hắc bước nhanh đến bên giường cô, trợn mắt ngoác mồm: "Là cái nào?" Nhan Lộ Thanh sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu: "Cậu không thấy biểu tượng của tôi có màu đỏ sao?"

WeChat của thế giới này được đặt thành biểu tượng màu đỏ?

Nhan Lộ Thanh vừa mới đưa ra giả thuyết này trong lòng thì Tiểu Hắc ở bên cạnh đột nhiên cau mày bấm điện thoại.

"Xin chào, bác sĩ Khúc, xin chào. Trước đây ông đã yêu cầu chúng tôi quan sát kỹ cô Nhan, hôm nay chúng tôi phát hiện ra rằng cô ấy có triệu chứng mới, bệnh mù màu."

Nhan Lộ Thanh: "..."

Mẹ nó..

Cô nhéo nhéo, Tiểu Hắc ở bên kia vẫn còn lẩm bẩm, Nhan Lộ Thanh căng da đầu mở WeChat với đôi mắt đỏ rực.

Hóa ra bên trong cũng bình thường, giống hệt với WeChat mà Nhan Lộ Thanh biết.

* * * Cô thực sự bị mù đỏ?

Nhan Lộ Thanh cuộn xuống danh sách đối thoại và thấy tên của hai người quen.

Kim Khởi An, Ngu Tích.

Đầu tiên cô nhấp vào hộp thoại với Kim Khởi An, và sau đó nhận thấy rằng các bản ghi trước đó của cả hai đã bị xóa và nó hoàn toàn trống rỗng.

Ảnh đại diện của người này..

Chờ đã!

Trên ảnh đại diện của người này, thế nhưng có các hiệu ứng đặc biệt y như thật, bong bóng màu xanh lam nổi lên.

?

Cô sẽ không phải là sinh ra ảo giác đi, ?

Nhan Lộ Thanh ở trong lòng lẩm bẩm những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội mười lần, rồi mười lần mặc niệm tin vào khoa học. Cuối cùng, cô thử thăm dò nhấp vào bong bóng kia -

Một chiếc hộp lớn màu xanh lam đột nhiên xuất hiện trên màn hình với dòng chữ được đóng khung bên trong:

"Ngu Tích sao lại hỏi Cố Từ, tiểu bạch kiểm kia có gì tốt? Lão tử không tốt hơn hắn sao? Rác rưởi!"

"..."

Nhan Lộ Thanh xém chút nữa quay lưng đi.

Hắn ta bình thường như vậy, tự tin như vậy.

Vậy..

Đây có thực sự là suy nghĩ nội tâm của Kim Khởi An?

Ngay lúc này?

Theo lý thuyết thiếu gia Kim Khởi An bây giờ phải nằm trong bệnh viện, một chân bị bó bột và hắn ta không thể đi đâu được. Khi nhớ đến bữa tiệc sinh nhật của mình, liền sống không bằng chết.

Nhan Lộ Thanh trực tiếp đánh chữ và gửi cho hắn ta một tin nhắn.

YLQ: [Chân ngươi tốt chưa? ] (Nhan Lộ Thanh phiên âm là Yan Luqing)

Sau đó, cô bắt đầu chờ.

Gần ba mươi giây sau, thông báo "Đã đọc" xuất hiện ở ngoài cùng bên trái.

Nhan Lộ Thanh: . Đây không phải là một chức năng mà lãng quốc đã ngoại tuyến trong một thời gian dài sao?

Sau khi hiển thị đã đọc, một nhóm bong bóng màu đỏ tươi nổi lên ở đó, chen chút trông vô cùng lo lắng.

Nhan Lộ Thanh nhấp hai lần, trên màn hình hiện lên hai khung màu đỏ tươi:

"*, người phụ nữ điên này mẹ nó thật sự là bệnh tâm thần?"

"Chân của lão tử tuyệt đối là do ả? Chos mas"

"..."

Ngọa tào (từ lóng TQ như dm), đúng là ngay lúc này.

Điều đó có nghĩa là cô có thể nhìn thấy người kia đang nghĩ gì vào lúc này mà không cần gửi tin nhắn?

*, bàn tay vàng.

Wow~Bàn tay vàng trong truyền thuyết!

Nhan Lộ Thanh hưng phấn, hiện tại điều duy nhất cô hối hận chính là không lấy điện thoại sớm một chút.

Màu sắc của những bong bóng này có ý nghĩa gì?

Nhan Lộ Thanh thoát ra đoạn đối thoại với Kim Khởi An, và thay vào đó là Ngu Tích.

Đoạn đối thoại giữa hai người hoàn toàn trống rỗng giống như của Kim Khởi An, đợi một lúc, cô thấy trên đầu Ngu Tích có hai bong bóng màu, xanh và hồng, chồng lên nhau một cách bất ngờ. Khá đẹp mắt.

Nhan Lộ Thanh nhấp vào bong bóng màu hồng ba lần và hiển thị ba ô màu hồng:

"Muốn gặp Cố Từ"

"Muốn gặp Cố Từ"

"Muốn gặp Cố Từ"

Cô nhấp vào bong bóng màu xanh ba lần, hiển thị ba ô màu xanh:

"Nhan Lộ Thanh đi tìm chết"

"Nhan Lộ Thanh đi tìm chết"

"Nhan Lộ Thanh đi tìm chết"

Nhan Lộ Thanh: "Phốc.."

Chân thật như vậy

Nhan Lộ Thanh càng xem càng phấn khích, nhìn thấy trong thông tin không có một cái tên quen thuộc nào khác, cô vẫy tay với Tiểu Hắc đang đứng bên cửa sổ: "Tiểu Hắc, đến đây." Tiểu Hắc bước tới vài bước: "Cô Nhan"

Nhan Lộ Thanh đưa mã QR của mình ra và nhìn chằm chằm vào cậu: "Nào, thêm WeChat."

Tiểu Hắc kinh nghi trợn to hai mắt "Không, không được.. Trên hợp đồng nói tôi không phải là vệ sĩ riêng của cô, không thể cùng cô có bất luận liên hệ gì, tôi không xứng!"

"?" Hợp đồng kỳ lạ gì thế này, Nhan Lộ Thanh không sao cả mà xua tay, "Cậu rất cao quý, tôi nói cậu xứng là xứng, hãy nhanh chóng quét mã cho tôi."

"..."

Nhan Lộ Thanh nói thêm với Tiểu Hắc vẻ mặt đầy tuyệt vọng, cô phát hiện bong bóng trên đầu của cậu ta cũng khá dày đặc, chia thành màu xám và xanh lam.

Đầu tiên cô nhấp vào màu xám ba lần-

"Nhan tiểu thư điên rồi"

"Nhan tiểu thư điên rồi"

"Nhan tiểu thư điên rồi"

Rồi sau đó nhấp vào màu xanh lam ba lần-

"Mau phát tiền, chống đỡ không nổi nữa"

"Mau phát tiền, chống đỡ không nổi nữa"

"Mau phát tiền, chống đỡ không nổi nữa"

"..."

Không có chút ngoài ý muốn.

* * * Trong một giờ tiếp theo, Nhan Lộ Thanh đã làm một cuộc thử nghiệm dài với Tiểu Hắc.

Cô nói nhiều điều để kí©h thí©ɧ anh, và phát hiện ra rằng mỗi màu bong bóng tượng trưng cho một cảm xúc khác nhau, hiện tại trên cơ thể Tiểu Hắc xuất hiện nhiều nhất là hai màu xanh và xám.

Khi Nhan Lộ Thanh nói lời mang theo điểm có tố chất thần kinh, Tiểu Hắc liền có biểu hiện sợ hãi, trên WeChat xuất hiện bong bóng màu xám biểu thị "Bệnh của Nhan tiểu thư có bao nhiêu đáng sợ?", "Nhan tiểu thư ăn thịt người sao?", "Cô ấy giống như muốn ăn mình".

Chờ đã.

Sau đó màu xanh lại được thay đổi.

Sau khi biến thành bong bóng xanh, nội tâm Tiểu Hắc trở thành "Tôi sẽ không sống được bao lâu nữa..", "Muốn gặp lại mẹ tôi", v. V.

Dựa trên phân tích ngữ cảnh, màu xám là sự sợ hãi, màu xanh lam là bi thương, và màu đỏ tươi của Kim Khởi An có lẽ là tức giận.

Nhưng màu hồng nhạt của Ngu Tích là gì? Nhan Lộ Thanh vẫn chưa đoán ra.

Nhan Lộ Thanh đã tìm kiếm trong danh sách WeChat, phát hiện Wechat của cô không có Cố Từ, không có Cố Từ, không có Cố Từ không có Cố Từ. Cô đã tìm kiếm khắp nơi, tìm thế nào cũng không có.

Cô sẽ đi tìm Cố Từ! Cô muốn thêm anh ấy làm bạn tốt! Cô muốn nhìn thấy bong bóng của anh ấy! Ngay bây giờ!

Vì vậy, cô lập tức xuống giường nói trong ánh mắt vô cùng hoảng sợ của Tiểu Hắc: "Tôi có chút việc, cậu muốn làm gì thì làm." Nhan Lộ Thanh nghĩ đến cảnh nội tâm đáng thương của cậu ta vừa rồi ám chỉ nói: "Nhớ nhà, Cậu có thể gọi video cho gia đình của cậu."

Sau đó Nhan Lộ Thanh nhìn thấy bong bóng của cậu ta một lần nữa.

Xám hoảng sợ: "Cô ấy là muốn mình chuẩn bị hậu sự?"

Xanh lam bi thương: "Rốt cuộc cô ấy cũng muốn xử lí mình."

Nhan Lộ Thanh: "..."

Đứa trẻ này dung lượng não không lớn, nhưng suy nghĩ của nó rất phức tạp.

Nhan Lộ Thanh vừa vội vàng chạy xuống lầu vừa hối hận tại sao không nhìn điện thoại của mình sớm hơn, một công cụ gây án quan trọng như vậy bây giờ mới phát hiện!

Kể từ khi xuyên thành thân thể này, đây chắc chắn là lần để cô đi nhanh nhất.

- - cô cần phải biết tâm tư của Cố Từ.

- -Cuối cùng cô không phải đoán suy nghĩ của Boss nữa.

Sau khi xuyên qua cuốn sách, cô mới phát hiện ra rằng thái giám thời xưa rất khó làm, mỗi ngày đều suy đoán suy nghĩ của người khác, đây quả thực không phải điều người thường có thể làm được.

Nhan Lộ Thanh đến cửa phòng của Cố Từ, "Cốc, cốc, cốc" gõ cửa ba lần.

Bên trong truyền đến một tiếng "Vào".

Nhan Lộ Thanh đẩy cửa bước vào, đang định mở miệng đi thẳng vào chủ đề, lại thấy Cố Từ đang nửa nằm ở trên giường, một tay nghịch điện thoại di động, tay còn lại đang truyền dịch.

Nhan Lộ Thanh đi đến bên giường của Cố Từ, "Anh.. lần này vì sao anh lại truyền dịch?"

"Bởi vì tôi không thể ăn cơm."

"..."

Lúc trước Nhan Lộ Thanh thấy người này có thể rời khỏi giường, có thể đi tắm, có thể cùng mình đi dự tiệc, cô nghĩ rằng anh ấy còn tốt, về sau chỉ cần điều dưỡng là được.

Cô chỉ cảm thấy rằng nếu cô đã xuyên không và trở thành nguyên chủ, những thiệt hại mà nguyên chủ mang lại cho anh đương nhiên sẽ không xảy ra, nên Cố Từ hẳn là không có chuyện lớn gì.

Nhan Lộ Thanh đã xuyên qua mấy ngày qua, biết thân thể của mình tồi tệ như thế nào - trước khi xuyên qua thân thể nhẹ như yến, còn hiện tại toàn thân như cột bao cát mấy chục cân, vô luận là ăn chút gì đều cảm thấy buồn nôn.

Nhưng cô vẫn có thể ăn uống bình thường.

Cố Từ nghiêm trọng đến mức chỉ có thể truyền dịch.. thật khó chịu.

*.

Muốn một chân của Kim Khởi An còn tiện nghi cho hắn.

Trong lòng đang mắng, Cố Từ đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía cô, vẻ mặt rất giống ngày đầu tiên anh mới đến, bề ngoài thì lạnh lùng, nhưng nhìn vào mắt anh một lúc sẽ khiến mọi người cảm thấy thực nhu hòa.

Cố Từ nói: "Đến tìm tôi, có chuyện gì vậy?"

Nhan Lộ Thanh đột nhiên nhớ ra ý định của mình, hai mắt sáng lên.

Nếu Cố Từ có thể nhìn rõ, anh sẽ thấy rằng cô có một đôi mắt to sáng như bóng đèn đang nhìn thẳng vào anh.

"Cố Từ, tôi phát hiện chúng ta quen nhau lâu như vậy, cũng không có phương thức liên lạc của anh." Nhan Lộ Thanh không đợi anh bày tỏ suy nghĩ, tiếp tục nói: "Vừa lúc điện thoại di động của anh lấy về hôm qua, không bằng bây giờ chúng ta thêm WeChat?"

Nếu chỉ câu đầu tiên là không đủ, câu sau chính là trọng điểm- điện thoại của Cố Từ là được Nhan Lộ Thanh hỗ trợ lấy về, cho nên khi nhắc tới, mặc kệ Cố Từ có xem cô là bạn hay không, mặc kệ anh có muốn thêm hay không? WeChat đều được thêm, chắc chắn là vậy.

Những lời này thực sự siêu cấp bạch liên hoa, nhưng vào tình huống đặc biệt này, Nhan Lộ Thanh nguyện ý khen thưởng cho sự bạch liên hoa của mình.

Quả nhiên.

Cố Từ vốn là đang nghịch điện thoại, tay dừng lại, khẽ cười cười, dùng mặt mở khóa màn hình rồi đưa điện thoại cho cô.

"Cô tự mình thêm vào."

Nhan Lộ Thanh cầm điện thoại di động của anh như đang cầm tương lai của chính mình.

* * *

(Mọi người để lại bình luận nhận xét nha.

Nhớ like để ủng hộ mình. Cảm ơn vì đã đọc)