Chương 7: Cố Từ cũng có thế thay đổi cách chết của cô

Nhan Lộ Thanh lấy điện thoại di động của Cố Từ, quét mã QR của mình, thành công yêu cầu Cố Từ thêm mình làm bạn tốt.

Ảnh đại diện WeChat của Cố Từ là ảnh đen trắng, biệt danh của anh ấy là "word".

Từ, word.

"Tôi thêm rồi, cũng ghi chú tên của tôi." Nhan Lộ Thanh đưa lại điện thoại cho Cố Từ.

Sau đó, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình của mình -

Khung thoại cũng giống như của Kim Khởi An và Ngu Tích vừa rồi. Mặc dù anh ấy chưa gửi tin nhắn nhưng ảnh đại diện của anh ấy sẽ treo ở góc trên bên trái.

Một giây.

Hai giây.

* * *

Khi cô trong lòng thầm đếm đến 5, cuối cùng -ảnh đại diện đen trắng của Cố Từ đã vỡ tan thành bong bóng!

Cố Từ sẽ nghĩ gì? Thế giới nội tâm của Boss là gì? Bây giờ Cố Từ nghĩ gì về cô? Anh ấy cũng nghĩ cô bị tâm thần à? Có phải hay không chờ một lát nữa liền biết được tất cả.

Nhan Lộ Thanh cố nén tâm tình vui sưởng của mình để không bị Cố Từ phát hiện, , cắn môi để khống chế hô hấp vững vàng, cẩn thận nhìn bong bóng.

Không có màu gì cả, bong bóng trong suốt.

Có lẽ là một số loại cảm xúc mới?

Nhan Lộ Thanh chạm vào một chút, và một khung trắng hiện ra -

"."

Chỉ có một dấu chấm xuất hiện trong đó.

Nhấp lại, và vẫn chỉ có một cái dấu chấm tròn.

Nhan Lộ Thanh: ?

Bàn tay vàng vừa mới xuất hiện liền hỏng rồi?

Nhan Lộ Thanh quay trở lại hộp thoại với Tiểu Hắc, nhìn vào. Trên đỉnh đầu đứa trẻ vẫn đang có rất nhiều bong bóng màu xám và xanh, tùy tiện chọc một cái chính là "Tôi thật sự hối hận", "Tôi còn chưa kịp báo hiếu."

Khi cô nhấp vào hộp thoại của tên ngốc Kim Khởi An, hắn ta vẫn đang chửi "ahihi" và "ahihi" với những bong bóng màu đỏ tươi.

Nếu không có hỏng, tình huống bong bóng của Cố Từ là gì?

Nhan Lộ Thanh nhìn lại hộp trò chuyện một lần nữa.

Cô quan sát nó tới lui khoảng nửa phút. Bong bóng trong suốt này xuất hiện rất có qui luật, khác hẳn với sự hỗn loạn của những người khác, nó có khoảng thời gian cố định là hai hoặc ba giây, nhìn trông rất giả.

Và dù có chọc phá thế nào thì cũng chỉ có một "."

Cô không ngờ rằng sau một hồi cao hứng, cô chỉ có thể đọc được dấu chấm tròn của Boss.

Nhan Lộ Thanh tâm trạng như từ trên mây xuống đáy vực, nhất thời quên mất đây là phòng của ai, nhịn không được mà thở dài thườn thượt.

Giọng của Cố Từ vang lên, "Xảy ra chuyện gì?"

Nhan Lộ Thanh nghẹn bụng chửi thầm: Còn có thể xảy ra chuyện gì? Tôi chỉ muốn xem anh đang nghĩ gì, kết quả anh liền cho tôi xem dấu chấm tròn?

Nhưng miệng cô nói lại lời một cách ngụy biện khác: "Tôi đang nghĩ.. khi nào thì anh sẽ bình phục?"

Nhan Lộ Thanh ngước nhìn Cố Từ, có lẽ là anh không dự đoán được sẽ nghe một câu trả lời như vậy, chớp mắt một chút, nhìn từ góc độ này, lông mi của anh nhỏ dài rõ ràng.

Không hổ là người cô thích trong sách, lớn lên thật đẹp.

Nhan Lộ Thanh tiếp tục hỏi: "Hiện tại cảm thấy thế nào, có phải tốt hơn lúc mới tới đây không?"

Từng từ từng chữ, đều là quan tâm.

Cố Từ đột nhiên bật cười.

Đôi môi nhợt nhạt vẫn luôn tái nhợt của thiếu niên cong thành một đường vòng cung đẹp mắt, "Tại sao cô lại hỏi như vậy?" Anh dùng âm thanh ôn hòa mà nói, "Đương nhiên là tốt hơn rồi. Còn phải cảm ơn cô."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.." Nhan Lộ Thanh thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó nghĩ đến chuyện hôm nay kêu Đại Hắc ra ngoài làm việc, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn, "Đúng rồi, tôi nhờ Đại Hắc liên hệ với một bác sĩ nhãn khoa vô cùng nổi tiếng ở tỉnh khác. Có lẽ hai ngày nữa sẽ đến." Hàm ý là đôi mắt của anh ấy sẽ được chữa rồi.

Đương nhiên Cố Từ có thể nghe được, anh vẫn là cười nói cảm ơn, còn đối với Nhan Lộ Thanh đáp lễ quan tâm một câu: "Đầu của cô thế nào rồi?"

Vốn dĩ mục đích ban đầu của Nhan Lộ Thanh từ ngày đầu tiên xuyên qua là làm rõ thân phận của mình. Cô muốn chống lại nguyên chủ, cô muốn đối xử tốt với Cố Từ, cô muốn cứu mạng anh ấy.

Mà được Boss quan tâm là dấu hiệu quan trọng cho thấy mối quan hệ của cả hai tiến thêm một bước!

Nhan Lộ Thanh thập phần cảm động, cô vốn tưởng rằng sau chuyến đi này có bàn tay vàng cũng vô dụng, thêm phương thức liên lạc vào cũng không có ích gì, không ngờ lại có niềm vui bất ngờ. Vì vậy, cuối cùng cô thập phần vui sướиɠ rời đi.

Thấy cánh cửa đóng lại, Cố Từ từ từ đặt điện thoại sang một bên, lòng bàn tay hướng lên trên.

Từ cánh tay, đến cổ tay, đến các ngón tay, toàn bộ cánh tay của anh đều không không kiểm soát được mà bị co rút nhẹ.

- -Vì đau đớn.

Cố Từ rất quen thuộc với cảm giác này, vì đây không phải là lần đầu tiên.

Từ ngón tay đến cánh tay, đau đớn như là mỗi chỗ đều có vết dao nhọn cắt qua mạch máu rồi lại xẻo da thịt - chính là loại thuốc nghiện có tính ảo giác mà anh bị đánh trong ngày đầu tiên đến biệt thự này, mỗi lần phát tác, thời gian không xác định, vị trí cũng không xác định được.

Vì vậy, vừa rồi Nhan Lộ Thanh hỏi cảm giác của anh so với lúc mới tới đây như thế nào, Cố Từ nhịn không được muốn cười.

Cố Từ cụp mắt xuống, mặt vô biểu tình mà cảm nhận cánh tay của mình vẫn còn co rút nhẹ, trong đầu nhanh chóng lướt qua những gì Nhan Lộ Thanh đã làm trong vài ngày này.

Tìm cho anh ta một bác sĩ, đưa anh đến một bữa tiệc, yêu cầu lấy lại thoại di động cho anh, đánh gãy chân Kim Khởi An. Trong khi đó, cô còn tỏ ra tốt với anh thường xuyên và nhiều lần - sau khi đã tiêm cho anh loại thuốc này.

Có thể vệ sĩ của cô nói đúng, Nhan Lộ Thanh lần này bệnh phân liệt đặc biệt, hoặc có thể là do nhập diễn quá sâu.

Nhưng đều không sao cả.

Nếu bệnh tâm thần này muốn dùng thủ đoạn khác, anh cũng có thể đổi cách chết cho cô.

-

Nhan Lộ Thanh trở về phòng, nơi cô đang ở, chờ bác sĩ tư gia đang điều trị tình trạng thân thể của nguyên chủ đến thay thuốc trên trán cho cô.

Bác sĩ này chính là bác sĩ mà cô đã gặp vào ngày đầu tiên xuyên qua, cũng chính là bác sĩ đã điều trị cho Cố Từ. Nữ bác sĩ này lớn lên có gương mặt rất chuyên nghiệp trông rất đáng tin cậy. Trong lúc đổi thuốc, nhân tiện cô hỏi bác sĩ về tình hình hiện tại của Cố Từ.

Nhưng kết quả thu được không giống như Cố Từ đã nói.

Bác sĩ cho biết thời gian truyền dịch của Cố Từ còn tùy thuộc vào tình trạng phục hồi dạ dày cụ thể, anh bị tiêm vào quá nhiều thuốc cũng có nhiều tác dụng phụ khó có thể tra ra nên chỉ có thể chậm rãi kiểm tra và điều dưỡng.

Sau đó, bác sĩ nói về đôi mắt của anh ấy, "Mắt của anh ta cũng bị thương, không thuộc phạm vi điều trị của tôi. Tôi đại khái đã đi kiểm tra, vết thương do người làm ra, nhưng tôi không rõ về nguyên nhân cụ thể và chứng bệnh. Cô tốt nhất là mau chóng tìm một bác sĩ chuyên nghiệp trong lĩnh vực này."

Sau khi bác sĩ thay thuốc xong và rời đi Nhan Lộ Thanh ôm ngực nằm trên giường, và liên tục lẩm bẩm vài câu: "Cố Từ thật quá thảm.."

" Tôi sắp bị ngược vì tôi là fan mẹ của anh ấy. Người này làm sao lại có thể thảm như vậy.."

"Maria, Cố Từ là ai? Có phải là khách mới đến nhà không?" Có thể là từ "Cố Từ" xuất hiện quá thường xuyên, người thiểu năng trí tuệ nhân tạo ở bên cạnh đột nhiên hỏi.

Nhan Lộ Thanh nghĩ nghĩ: "Coi là vậy đi."

Không chỉ là khách, mà là vị khách mà cô muốn cung phụng.

Người máy lại nói: "Hệ thống của tôi không phát hiện được thông tin liên quan của "Cố Từ", bạn có muốn lấy danh hiệu mới cho "Cố Từ" không?"

"Được a."

Nhan Lộ Thanh không biết chính mình xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến lấy biệt danh cho Cố Từ, đầu óc toàn là những thể loại hình tượng công chúa vừa đẹp vừa thảm, cô buột miệng thốt ra: "Công chúa Từ, thụy mỹ (ngủ đẹp) Từ, hôi (tro) Cố Từ, hải (biển) Từ Từ.. ngươi tùy tiện chọn một cái đi."

Sau đó cô mở WeChat, chọc vào thông tin cá nhân của Cố Từ thuận tay sửa ghi chú cho anh.

- - [Công chúa đang chạy trốn]

Cái ghi chú này xem thế nào cũng thuận mắt.

Nhan Lộ Thanh cũng không hài lòng với cái tên WeChat của mình: YLQ, không biết còn cho rằng đó là một từ viết tắt trong giới giải trí.

Cô nghĩ nghĩ, đổi thành một cái tên cùng bộ với Cố Từ.

- - 【Thánh mẫu đang chạy trốn】

* * * Trong hai ngày tới, Nhan Lộ Thanh đã thêm tài khoản WeChat của nhiều người trong biệt thự để kiểm tra bàn tay vàng, điều này tạo ra bầu không khí hoảng sợ trong biệt thự.

Thông qua quan sát một số ví dụ nhất định, ngoài màu xanh lam, xám và đỏ, cô đã xác định được hai loại màu vàng và hồng nhạt.

Màu vàng tượng trưng cho những cảm giác như hạnh phúc.

Màu hồng là một chút phức tạp. Lúc đầu, Nhan Lộ Thanh cảm thấy nó như là "thích", nhưng sau đó phát hiện ra rằng đây là màu sắc chỉ xuất hiện khi đặt kỳ vọng vào một điều gì đó - nó có thể là thích thứ gì đó hoặc nó có thể chỉ đơn giản là ước nguyện.

Tuy rằng, cô đã thêm rất nhiều người, nhưng chỉ xuất hiện với năm màu này, một ngoại lệ duy nhất là Cố Từ: Anh ấy không có màu nào.

Ngay cả khi Nhan Lộ Thanh nhìn chằm chằm từ sáng sớm đến hoàng hôn, cô sẽ mở hộp thoại với Cố Từ bất cứ khi nào rảnh. Bong bóng trên đầu anh ấy không hề bị tô màu từ đầu đến cuối, và nội dung là vẫn là một dấu chấm tròn vĩnh cửu bất biến.

Cho đến hai ngày sau, ngày bác sĩ nhãn khoa hẹn đến.

Sáng sớm hôm đó, một thành viên thường trực mới đến biệt thự - Đại Hắc mang về một người đàn ông ăn mặc giống cậu ta nhưng không đeo kính râm. Nhan Lộ Thanh ngồi trên ghế sofa và nhìn Đại Hắc giới thiệu về người đàn ông kia với mình: "Nhan tiểu thư, đây là vệ sĩ tư nhân mới của cô do gia đình cô sắp xếp lại đây."

Từ "gia đình" khiến Nhan Lộ Thanh nhướng mày.

Nguyên chủ sống một mình, nếu như không phải Đại Hắc vừa nói, Nhan Lộ Thanh thật sự đã quên nguyên chủ còn có người nhà.

Người mới đến gầy và đẹp trai hơn Đại Hắc, lớn lên lịch sự văn nhã. Chờ Đại Hắc đưa người đi, Tiểu Hắc đi tới khua môi múa mép với Nhan Lộ Thanh: "Nghe nói đại ca mới tới này rất nổi tiếng."

Từ khi Tiểu Hắc phát hiện ra Nhan Lộ Thanh không có ý định xử lý mình, liền lại bắt đầu cảnh xuân sáng lạng.

Nhan Lộ Thanh: "Tại sao lại nổi tiếng?"

Tiểu Hắc: "Bọn họ đều nói tính tình của anh ấy rất tốt."

Nổi tiếng như này thì tính cái gì? Nhan Lộ Thanh tò mò: "Tốt bao?"

"Người ta nói đại ca" Đả vương giả vinh vang "này chưa bao giờ tức giận."

".. vậy thì không tính là tính tình tốt đâu." Nhan Lộ Thanh tức khắc đối với vị đại ca này cảm thấy kính nể," "Đả vương giả vinh vang" không tức giận, đó là Bồ Tát sống. "

Đúng lúc hai người đang nghi vấn, bác sĩ nhãn khoa ngoài tỉnh, người mà Nhan Lộ Thanh bỏ ra một số tiền lớn để hẹn được cuối cùng cũng đến.

Họ đến một nhóm người, người mặc áo khoác trắng đi đầu đến chào Nhan Lộ Thanh, một trung niên người Địa Trung Hải, nhìn rất hòa ái, nheo mắt lại nói với cô:" Nhan tiểu thư đúng không? Tôi họ Lưu, cứ gọi tôi là bác sĩ Lưu là được. "

Ông ta nhìn Nhan Lộ Thanh một lúc, cô gái này xuất sắc nhất là ở đôi mắt cứu số này, ngoại hình xinh đẹp thật ra chỉ là tính sau thôi. Trọng tâm là ánh mắt, sạch sẽ, trong suốt, nhìn đặc biệt nhanh nhẹn và tinh quái.

" Mắt của cô trông rất khỏe, có vấn đề gì sao? "

Nhan Lộ Thanh vội vàng xua tay:" Bác sĩ Lưu, người cần chữa mắt là bạn của tôi. Tôi đưa ông đến đó. "

Sau đó, Nhan Lộ Thanh đưa ông và trợ lý của ông đi đến cửa phòng của Cố Từ.

Điêu trị đôi mắt của Cố Từ là thứ mà Nhan Lộ Thanh vẫn luôn nghĩ đến từ lúc cô đọc sách, cô đã mong đợi nó rất lâu, đến nỗi cô quên gõ cửa.

Cô mở cửa phòng Cố Từ, chình ảnh đầu tiên đập vào mắt là tấm lưng trần của Cố Từ. Cố Từ đứng ở mép giường, quần áo đã thay được một nửa và vừa lúc treo ngay trên khung xương hồ điệp xinh đẹp. Vào sáng sớm, chúng được phủ lên một tầng ánh sáng, đột ngột hiện ra dáng người gầy gò nhưng vô cùng trẻ trung.

Nhan Lộ Thanh ngốc một chút, hành động trước khi đại não phản ứng, trước khi Cố Từ quay đầu lại, chính trực mà nhanh chóng" Phanh "đóng cửa lại.

Bởi vì Nhan Lộ Thanh đang đi trước nhóm bác sĩ Lưu, cho nên cảnh tưởng vừa rồi, có lẽ chỉ có cô nhìn thấy.

Điều này cũng quá..

Còn chưa kịp phun tào (chửi rủa, phàn nàn) cái gì, chỉ trong vài giây, cánh cửa lại được mở ra.

Khuôn mặt của Cố Từ hiện lên trong tầm mắt của mọi người, ánh mắt anh hơi hơi rũ xuống, giống như vừa mới rửa mặt, lông mi ướŧ áŧ, vừa vặn đối diện phương hướng với Nhan Lộ Thanh.

Mặc dù biết bây giờ anh không thể nhìn rõ, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn vô cùng lúng túng mà né tránh tầm mắt của anh.

" Sớm "Cố Từ làm như không có chuyện gì xảy ra, ngữ điệu mang theo ý cười" Có chuyện gì vậy? "

Nhan Lộ Thanh hơi nghiên người đi:" Đây là bác sĩ nhãn khoa mà tôi đã từng nhắc đến với anh trước đây.. "

Cô mở lời, bác sĩ Lưu hay nói liền tự giới thiệu mình với Cố Từ. Nghe được ý định đó, Cố Từ tự nhiên rất phối hợp mà gật đầu, mọi việc kiểm tra sau đó đều diễn ra suôn sẻ.

Nhan Lộ Thanh ngồi trên ghế sô pha một bên, vẫn không quên chuyện mà mấy ngày gần đây mình chú ý nhất - bong bóng WeChat của Cố Từ.

Nhưng thật tiếc nuối, trước một sự kiện trọng đại liên quan đến đôi mắt, nội tâm anh vẫn không hề gợn sóng phập phồng.

Một giờ sau, trong khi trợ lý của bác sĩ Lưu đang viết hồ sơ bệnh án, Nhan Lộ Thanh muốn lại gần xem là bệnh gì, kết quả là.. kiến thức kỳ tăng lên.

- - Trên giấy chuẩn bệnh kia có một bức tranh khảm (ý là những bức hình làm mờ), ngoại trừ tên bệnh nhân, những chữ khác mờ đến mức không thể nhìn thấy gì.

Vì vậy, cô bằng miệng hỏi bác sĩ một lần nữa là mắt Cố Từ có vấn đề như thế. Bác sĩ mở miệng và nói chuyện với cô, nhưng âm thanh ông ta tạo ra như được mã hóa và chuyển thành:" Bíp - Bíp - "

Ông ta rõ ràng đang nói tiếng người. Mọi người xung quanh cũng không có phản ứng gì lạ, nhưng Nhan Lộ Thanh chính là không nghe được nội dung cụ thể, miệng bác sĩ Lưu này đóng mở như một chiếc máy điện báo.

Nhan Lộ Thanh:"? "

Cô muốn bày ra khuôn mặt thống khổ.

Mọi người đều tỉnh chỉ có mình ta say? Còn có kiểu chơi như thế này?

Bác sĩ hoàn toàn không biết Nhan Lộ Thanh trải qua cảnh tượng kỳ quái gì, nhìn thấy cô kinh hãi, tưởng cô lo lắng quá nên trấn an:" Đừng lo, tôi đã tiếp nhận nhiều ca bệnh như vậy, hai ba tháng là có thể khôi phục được 90% thị lực. Nếu điều trị được thực hiện đúng cách, hiệu quả có thể tốt hơn. "

Nhan Lộ Thanh nhưng là có thể nghe thấy điều này.

Chỉ có những thứ liên quan đến bệnh tình mới được mã hóa, và loại thuốc kia trong trí nhớ của nguyên chủ cũng được mã hóa..

Tác giả của cuốn sách gốc chưa bao giờ viết qua rằng mắt Cố Từ bị mù là do một loại dược cụ thể nào, cũng chưa bao giờ đề cập đến tên thuốc trong cuốn sách - chẳng lẽ chỉ cần là những gì không được viết cụ thể, đều sẽ biến thành như vừa rồi?

* * * Tác giả vô lương tâm chỉ lo bớt việc cho chính mình, có suy xét đến cảm xúc của người xuyên sách không?

Sau khi hiểu được điều này, cảnh tượng vẫn rất kỳ lạ.

Rốt cuộc, ngoài tên khoa học liên quan đến tình trạng mắt của Cố Từ, Nhan Lộ Thanh vẫn có thể nghe thấy họ giao tiếp. Vì vậy, hình ảnh trở thành-

Bác sĩ nói với Cố Từ:" Cái này "bíp -" nghe không có đáng sợ như vậy. Bản chất là do "bíp -" tạo thành thuộc về "bíp -". May mắn anh còn trẻ, khả năng khôi phục mạnh mẽ, trên cơ bản là sẽ không có di chứng. "

Thật là một bức họa thế giới nổi tiếng.

Cố Từ gật đầu, nói với bác sĩ:" Tốt, cảm ơn ông. "

Bác sĩ Lưu cười ha hả mà chỉ vào Nhan Lộ Thanh:" Chính cô gái ở đằng kia đã gọi cho tôi. Anh cảm ơn cô ấy mới đúng. "

Cố Từ hướng tới chỗ khác cạnh giường, nhìn thoáng qua phương hướng mà Nhan Lộ Thanh đang đứng..

Mặt mày anh giãn ra, tươi cười có điểm mang theo cảm giác lười biếng," Ừm, tôi sẽ cảm ơn cô ấy thật tốt. "

* * *

Bác sĩ Lưu và trợ lý của anh ấy đang lên kế hoạch điều trị.

Nhan Lộ Thanh nhân cơ hội ngồi vào một chỗ nhỏ bên cạnh mép giường của Cố Từ, màn hình điện thoại di động đang cầm trên tay vẫn là giao diện trò chuyện với anh.

Hai người đối diện không nói gì trong một lúc, Nhan Lộ Thanh khẽ cắn môi, căn da đầu mở miệng kêu anh:" Cố Từ. "

" Ừ. "

" Không phải anh mới vừa nói sẽ cám ơn tôi thật tốt sao? "Nhan Lộ Thanh chịu đựng xấu hổ hỏi," Anh muốn cảm ơn tôi thật tốt như thế nào? "

Sau đó, cô lập tức nhìn xuống điện thoại của mình.

Hình đại diện của công chúa trốn thoát thực sự bắt đầu nổi bong bóng!

Nhan Lộ Thanh lập tức bấm xuống -

"... "

Trong khung thoại xuất hiện một chuỗi dấu ba chấm.

Anh ấy không nói nên lời?

Tuy rằng đây không phải là dấu chấm tròn, nhưng Nhan Lộ Thanh không hài lòng chút nào - này dù sao vẫn là vẫn là những dấu chấm câu!

Nhan Lộ Thanh thực sự muốn giằng co với anh.

Cô không tin vào chuyện xấu xa này, cô phải kí©h thí©ɧ vị Boss này mới bày ra một câu hoàn chỉnh.

" Kỳ thật, tôi không phải muốn anh cảm ơn tôi, "Nhan Lộ Thanh hắng giọng:" Tôi chỉ muốn nghe anh nói gì đó.. "

".. Nói cái gì. "

" Anh nói với tôi một câu.. "Nhan Lộ Thanh tiến đến vị trí cách Cố Từ mười cm, môi hướng về bên tai trái của anh, hạ giọng nói:" "Nhĩ Khang! Mắt của ta không nhìn thấy!"

"..."

Nhan Lộ Thanh nói xong lời này, rõ ràng là cảm thấy hơi thở Cố Từ ngưng trệ trong giây lát.

Cùng lúc đó, bong bóng xuất hiện từ hộp thoại của công chúa chạy trốn cuối cùng cũng đổi màu, chuyển sang màu trắng! Nhan Lộ Thanh vui mừng khôn xiết, và ngay lập tức chọc nó lên -

Khung hộp thoại thật lớn vẽ một cái thật lớn: "?"

Nhan Lộ Thanh sững sờ.

Nhan Lộ Thanh vốn tưởng rằng lần này với màu sắc này, nó cuối cùng cũng có thể có chữ, nhưng không ngờ nó lại là một dấu hỏi viết hoa.

Mà Cố Từ cũng không lặp lại những lời cô nói, ngay cả hành động của anh ấy cũng không liên quan gì đến cuộc đối thoại trước đó giữa hai người.

Cố Từ mở khóa điện thoại di động của mình, đưa tới trước mặt cô: "Giúp tôi tải xuống một phần mềm có thể nghe sách."

"À.. được thôi." Nhan Lộ Thanh cầm lấy nó, tùy tiện tìm kiếm download trong cửa hàng phần mềm, thuận tiện hỏi "Anh muốn nghe quyển sách nào? Tôi giúp anh thêm vào kệ sách download, để sau này anh nghe."

"Vậy làm phiền cô." Cố Từ đọc từng chữ từng chữ, nói ra năm chữ rõ ràng, "Biếи ŧɦái tâm lý học." "

Nhan Lộ ngón tay ngừng lại:"..."

Tốt lắm anh bạn, muốn ở nơi này nghiên cứu tôi a.

* * *

Like ủng hộ mình nhé.

Truyện Ngắn - Nhớ Mãi Không Quên, Ắt Có Hồi Đáp - Motdoivouu