Chương 5: Ai bảo hắn ta bắt nạt anh? Hắn đáng bị như vậy..

Lối vào khách sạn tổ chức tiệc sinh nhật của Kim Khởi An được trang trí khá công phu. Ba cái thϊếp chữ vàng lớn của Kim Khởi An được treo ở lối vào. Quê mùa độc nhất vô nhị, ai không biết còn tưởng rằng đây là tên của tân nương chạy trốn lễ kết hôn.

Đây là lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh bước ra khỏi cổng biệt thự để hít thở không khí bên ngoài.

Bây giờ mùa này chắc là nửa sau mùa thu. Cô cẩn thận quan sát hình dạng của cỏ cây hoa lá, nhìn những nhãn hiệu xe hơi sang trọng đang đậu xung quanh, cùng với trước kia dò hỏi từ Đại Hắc "kỳ biến ngẫu bất biến", có thể là đã xác nhận rằng thế giới này cùng với thế giới của cô cơ hồ không có sự khác biệt.

Nhan Lộ Thanh nắm lấy tay áo của Cố Từ, vì lo lắng anh ấy sẽ đi lạc đường, nhưng nhìn từ bên ngoài, họ giống như một cặp đôi bình thường.

Trong một đám đông những gương mặt xa lạ, Nhan Lộ Thanh một lần nữa cảm thấy không thể giải thích cùng chung kẻ thù với Cố Từ, cảm giác đồng bệnh tương liên.

Loại tiệc được tổ chức bởi phú nhị đại hoàn toàn khác với loại tiệc rượu của giới thượng lưu, tuy trang phục sáng sủa đẹp đẽ nhưng hiện trường thực sự ồn ào. Muốn tránh đi cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần đi đến một nơi có ít người ở vòng ngoài và tránh trung tâm bữa tiệc là được.

Nhưng có một điểm không tốt ở vòng ngoài, có rất nhiều người quét tước và phục vụ bổ sung thức ăn, Nhan Lộ Thanh chỉ có thể kéo trái kéo phải để tránh cho Cố Từ đυ.ng vào người khác.

Đột nhiên, Đại Hắc phía sau nói: "Cô gái phía trước bên phải, tựa hồ muốn cùng cô chào hỏi."

Nhan Lộ Thanh trước liền nghĩ, cảm thấy thân thể này là danh gia vọng tộc, ước chừng những loại chào này không thể thiếu.

Cô hỏi Đại Hắc: "Người này có biết tôi bị bệnh tâm thần không?"

Câu hỏi này làm cho ba người xung quanh đều cảm thấy lúng túng.

Không khí như đông cứng trong vài giây.

Nhan Lộ Thanh xua tay: "Nhanh lên, cô ta có biết không?"

Đại Hắc nói, "Chuyện này đa số mọi người đều biết, nhưng cô yên tâm rằng, họ chưa bao giờ dám nói bất cứ điều gì trước mặt cô.."

Nhan Lộ Thanh xua xua tay: "Tôi không phải lo lắng điều này. Nếu bọn họ đều biết, vậy càng tốt."

Không ai biết cô đang nói cái gì.

Cho đến khi cô gái kia thật sự tiến đến tươi cười chào hỏi Nhan Lộ Thanh: "Thanh Thanh, ta đã lâu không gặp cô trong những dịp như thế này, Kim Thiếu đúng là mặt mũi thật lớn!"

"Đúng thật đã lâu không gặp." Nhan Lộ Thanh so với nữ sinh này cười càng chân thành hơn, "Ai, chủ yếu là do gần đây bệnh tình tương đối ổn định."

"?"

Lời này của kẻ tâm thần có lực sát thương thật lớn, nụ cười của nữ sinh kia lúc đầu đông cứng, vài giây sau đó liền biến thành khuôn mặt thống khổ, liền vội vội vàng vàng tìm cớ rời đi với khuôn mặt trắng bệch.

Tiểu Hắc muốn cười lại không kìm được, "Phụt" "Phụt" giống như đánh rắm.

Ngay sau đó, Đại Hắc lại bắt đầu thông báo: "Bên kia có người nhận thức cô đang tới, váy trắng, màu vàng.." Có lẽ là nguyên chủ đã lâu không xuất hiện, mọi người cơ hồ giống nhau dối trá chào hỏi, vừa đến là "Thật lâu không gặp, gần đây rất bận sao?" Nhan Lộ Thanh khinh khinh phiêu phiêu ném lại một câu: "Không bận nha, gần đây bệnh tình thật ổn định,", liền như vậy thu được mười mấy khuôn mặt thống khổ.

Còn có một cô gái bị nàng nói mà sửng sốt, ngây ngốc hỏi: "Bệnh của cô.. làm sao ổn định được?"

Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một hồi: "Là.. thần kinh ổn định?"

* * *

Tóm lại là toàn bộ quá trình đối thoại không quá ba mươi giây, kèm theo tiếng đệm "Phụt" "Phụt" của người nào đó phía sau, mạnh mẽ nhanh chóng kết thúc những loại hàn huyên này.

Không có bất ngờ gì xảy ra, mười mấy gương mặt thống khổ này sẽ đem chuyện này phát tán, thực nhanh Kim Khởi An sẽ biết cô đến.

Thật đúng lúc không phải mang Cố Từ vào bên trong, và không cần phải phí tâm phí lực nghĩ biện pháp từ chối chào hỏi.

Nhan Lộ Thanh dẫn theo ba người đàn ông đứng tại chỗ và đợi mười phút, Kim Thiếu cả người treo một đống vật trang trí, rốt cuộc cũng đến.

Tóc nhuộm vàng hoe, đi đứng cà lơ phất phơ, tai có vài lỗ thủng.. Thái độ khách quan mà đánh giá, trang phục không theo xu hướng, tướng mặt hư thận.

Nhan Lộ Thanh trong lòng đã sớm phun cho hắn 800 bãi nước miếng, ngoài mặt vẫn giả bộ khá bình tĩnh.

"Thọ tinh đến?"

Vẻ mặt của Kim Khởi An đông cứng lại.

Hắn vừa rồi nghe vài em gái nói, ả phụ nữ điên đến đây, không biết có đập phá gì hay không, Kim Khởi An thầm nghĩ không thể, ả mới lấy người từ chỗ hắn, làm sao có thể đến chỗ hắn đập phá.

Nhưng bây giờ nghe giọng điệu này, như thế nào lại không ổn.

"Này còn phải nói, Nhan đại tiểu thư đến, tôi nhất định ra nghênh đón." Kim Khởi An định nói sang chuyện khác theo ý mình, xoay chuyển ánh mắt, sau đó dừng lại trên người đàn ông bên cạnh cô.

Kim Khởi An nhướng cao lông mày: "Cố Từ?"

Hắn ta nhanh chóng nhìn Nhan Lộ Thanh, "Cô đưa hắn đến đây là.."

"Không phải anh ấy tôi hà tất phải đến dự tiệc sinh nhật của ngươi." Nhan Lộ Thanh nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt.

Kim Khởi An sửng sốt: "Cái gì?"

Nhan Lộ Thanh quá khó chịu trước bộ dạng của hắn ta, ôm cánh tay nói: "Ngươi có thứ gì cần trả lại không? Chính mình nghĩ kĩ, đợi lát nữa hoặc là gọi người đem tới hoặc là tự mình đem tới."

Nhan Lộ Thanh không biết nguyên chủ đối thoại với Kim Khởi An như thế nào, nhưng cô cảm thấy không sai biệt lắm, vì vậy cô mặt vô biểu tình nhìn Kim Khởi An.

Bất cứ ai bị một ả bệnh tâm thần nhìn chằm chằm đều cảm thấy không dễ chịu.

Kim Khởi An nghĩ lấy lòng nhà họ Nhan, nhưng hắn ta lại không nghĩ cùng ả điên này có bất luận tiếp xúc gì, hắn ta giả vờ ngu ngơ và nói vài câu vô nghĩa, sau đó quay người rời đi không nhìn lại.

Trong suốt cuộc trò chuyện vừa rồi-không, kể từ khi bước vào cánh cửa này trong ngày hôm nay, Nhan Lộ Thanh luôn cảm thấy mình như một diễn viên trên sân khấu.

Không phải vì cô biết cô đang diễn, mà bởi vì luôn có ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu không nặng không nhẹ mà dừng trên người cô.

Dường như đang quan sát.

Sẽ là ai? Sẽ là.. Cố Từ sao?

Nhan Lộ Thanh thu hồi những suy nghĩ miên man, cũng thu hồi bộ dáng diễn kịch, nhìn bóng lưng của Kim Khởi An, cô sờ sờ mặt, "Hôm nay trang điểm của tôi đáng sợ như vậy sao? Tôi cái gì cũng không làm."

Tiểu Hắc phía sau nghĩ sao nói vậy: "Là thanh danh của cô thật đáng sợ. Trước khi tôi đến, anh em của tôi đều khuyên tôi đừng đến, nói rằng làm việc cho cô chínhlà liều mạng."

Nhan Lộ Thanh quay đầu nhìn cậu ta một cái.

Tiểu Hắc lập tức sửa miệng: "Nhưng tôi rõ ràng đã làm việc một ngày rưỡi, không phải còn sống sao!"

Nhan Lộ Thanh: "..."

Anh mẹ nó còn không bằng không sửa miệng.

Bọn họ đứng đó không bao lâu, liền có thông báo đại diện Kim thiếu tới đưa đồ.

Nhan Lộ Thanh ánh mắt ra hiệu Đại Hắc tiếp nhận đồ, biết rõ nhất cử nhất động của mình đều sẽ truyền đến tai Kim Khởi An, vì vậy cô tỏ ra kiêu căng, khoanh tay đứng tại chỗ, nói rõ ràng rành mạch: "Thật là, không có thành ý.". "

Tay sai vặt chạy đi, Đại Hắc đem đồ vật đưa cho Cố Từ.

Nhan Lộ Thanh cũng thò lại gần, kéo Cố Từ đến bộ bàn ghế gần nhất rồi ngồi xuống, giục anh:" Anh có muốn mở ra kiểm tra không? "

Đúng lúc này, Đại Hắc đang đứng im, đột nhiên túm chặt Tiểu Hắc hạ giọng nói," Tôi đưa ngươi đi nói lại lưu trình hồi sáng một lần nữa. "Sau đó, anh đi đến một nơi cách Cố Từ và Nhan Lộ Thanh mười mét.

Nhan Lộ Thanh tập trung vào tay của Cố Từ. Mười đốt ngón tay trắng nõn mỏng manh, đặt ở trên túi vải đen phi thường cảnh đẹp ý vui, nhưng là không có ý định mở ra.

Cố Từ nói:" Tôi không thể nhìn rõ, hơn nữa không cần kiểm tra, nếu có vấn đề thì cản bản là không lấy về được. "

Cũng đúng..

Sau đó, Cố Từ nói:" Chuyện điện thoại di động, cảm ơn. "

Những lời này của anh thật sự cứng ngắc.

Nhan Lộ Thanh nghe được sửng sốt một chút.

Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Cố Từ đối diện mình, kính râm che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm nhọn và đường cong cằm duyên dáng.

Hóa ra nếu che khuất đôi mắt, hình dáng của anh sẽ trở nên đẹp đẽ sắc bén, nhìn qua khá lạnh lùng, khó có thể tiếp cận.

Nhan Lộ Thanh trầm mặc vài giây, sau đó nhỏ giọng hừ hừ," Anh cảm ơn rất không chân thành. "

Cố Từ nghe được.

Bởi vì anh đột nhiên quay đầu về phía Nhan Lộ Thanh, một tay tháo kính râm xuống. Nửa trên của khuôn mặt của anh toàn bộ lộ ra, và lông mi giống lông quạ, nửa rũ, nhìn chằm chằm về phía cô, nói:" Cảm ơn ".

Anh tháo kính râm xuống, hơi hơi nguyên đầu, trong nháy mắt xẹt qua một tia sáng.

Nhan Lộ Thanh vẫn đang suy nghĩ về điều đó, Cố Từ lại một lần nữa đeo kính râm lên," Bây giờ, đủ chân thành? "

Nhan Lộ Thanh:"... "

Suy diễn sinh động << Lãnh khốc vô tình>>.

Như thể hoàn toàn không thể cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của Nhan Lộ Thanh, Cố Từ mang kính râm lên liền biến thành tay cá mập lãnh khốc, tiếp tục tiến hành tra hỏi linh hồn:" Lấy được đồ rồi, còn ở nơi này làm gì? "

Nhan Lộ Thanh hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra.

" - Chờ.. "

-

Mọi người đều biết Kim gia thiếu gia mỗi lần sinh nhật đều phải cắt bánh kem vào thời gian chính mình sinh ra, một phân cũng không thế kém, ngay cả ban ngày ban mặt cũng phải đến thắp nến trong bóng tối hát bài hát sinh nhật.

Năm nay cũng là như thế.

Đèn tắt, nến được bật lửa, lúc mọi người đang nhắm mắt hát -

" Hừ - Bùm! "

Bỗng có tiếng pháo nổ rất lớn dưới chiếc bàn nhỏ đặt bánh, mọi người đều bị hoảng sợ, chen chúc nhau thành một đám đông, không biết ai đã chen lấn bàn về phía Thọ tinh, toàn bộ chiếc bánh kem siêu lớn trực tiếp phủ lên khuôn mặt của Kim thiếu -còn mang theo một ngọn nến.

Không chỉ vậy, Kim thiếu tức đến hộc máu muốn đi xuống bậc thềm để tìm kẻ đầu sỏ thì va phải ai đó, kem trên nền quá trơn trượt, vô ý ngã gãy chân, tiếng kêu thảm thiết trong vòng ba ngày không dứt.

Những người hảo tâm gọi xe cấp cứu đến rất nhanh, như thể họ sớm biết có người sắp bị gãy chân vậy.

" Người hảo tâm "ở cách đó không xa lặng lẽ nhìn người phủ đầy kem trắng bị khiêng trên cáng, giơ ngón tay cái ra hiệu với người thanh niên bên cạnh:" Tiểu Hắc, tuyệt quá! "

Nhan Lộ Thanh chọc chọc Cố Từ, hưng phấn vẫn chưa đi qua:" Ai, anh có biết vừa rồi là chuyện gì xảy ra không? Anh không nhìn thấy cũng không sao, tôi kể cho anh, thiếu gia nhà họ Kim ở ngay ngày sinh nhật hôm nay- "

" Có lẽ là biết, tôi nghe thấy. "Cố Từ tiếp nhận câu chuyện.

" Cho nên, chúng ta chờ cho đến bây giờ, chính là vì.. "Anh tạm dừng một chút, như thể không biết dùng từ ngữ nào để mô tả hành vi này, và cuối cùng nghĩ ra một câu thập phần ấu trĩ nhưng chính xác," Thay tôi báo thù? "

"... "

Kỳ thật, Nhan Lộ Thanh đã muốn làm việc này từ lâu.

Là một độc giả của cuốn sách gốc, tro cốt của Kim Khởi An ở khu bình luận đã được đào lên một ngàn tám trăm lần - tất nhiên, nguyên chủ càng bị đào lên nhiều hơn.

Nếu Nhan Lộ Thanh xuyên qua, đương nhiên phải vì người mà mình thích bấy lâu nay ở trong sách mà giáo huấn hắn ta một chút.

Vì vậy, sau khi nghe Cố Từ nói, Nhan Lộ Thanh lập tức không vui," Đây không phải gọi là trả thù cho anh, đây là một xuất khẩu ác khí! "

" Ai xuất? "

" Tôi. "

Cố Từ dừng lại một lúc lâu, xung quanh mình so với chợ bán thức ăn còn ồn ào náo động hơn, đột nhiên có một loại xúc động vớ vẩn mà muốn cười," Cô có cái mà tức giận? "

" Ai bảo hắn bắt nạt anh? "

Thiếu nữ ra vẻ ngữ khí hung tợn nói:" Hắn ta bắt nạt anh, hắn ta đáng bị như vậy."

* * *

Truyện Ngắn - Nhớ Mãi Không Quên, Ắt Có Hồi Đáp - Motdoivouu

(Mong mọi người người like để ủng hộ mình. Cảm ơn mọi người đã đọc)