Chương 4: Mục tiêu của chúng ta là một chân của hắn

Nhan Lộ Thanh bây giờ trong lòng có một sự nghi ngờ thật lớn - cô là xuyên sách, hay là tới để đội nồi?

Nồi cô mang trên đầu đã có thể mang ra ngoài để mở cửa hàng rồi phải không?

Nhưng mà, xem ra bối rối lúc này còn chưa đủ, giọng nói của Cố Từ từ bên ngoài truyền đến, ngữ điệu như rất quan tâm: "Nhà vệ sinh có khó sửa không?"

Nhan Lộ Thanh: "..."

Bản thân câu nói này cũng không có vấn đề gì, đặt ở nơi này nghe như thế nào lại nghe ra âm dương quái khí.

Nhưng đó là Cố Từ, và bây giờ anh chưa trở nên hoắc hóa, làm sao một Cố Từ đáng thương và lương thiện như vậy lại có thể âm dương quái khí với người khác.

Quên đi.

Chờ khi Đại Hắc cúp điện thoại, Nhan Lộ Thanh nhếch miệng với hắn trước khi xoay người mở cửa toilet.

Cố Từ đang ngồi trên mép giường.

Nói chính xác hơn, anh đang dựa toàn bộ nửa thân vào chiếc gối mềm ở đầu giường, nhìn giống như không xương, thoạt nhìn trông anh dễ chịu và thoải mái đến không ngờ.

Nhan Lộ Thanh cố nén cười với anh: "Nhà vệ sinh không khó sửa. Cửa đột nhiên đóng lại vì anh ta nhận được điện thoại và có chuyện gấp muốn nói với tôi."

"Ừ." Cố Từ rất hợp tác gật đầu.

Nhan Lộ Thanh nháy mắt với Đại Hắc, vừa đi về phía cửa vừa nói, "Vậy thì tôi sẽ --"

"Đi đây" còn chưa kịp nói ra, Cố Từ đột nhiên ngắt lời cô.

Anh chậm rãi ngồi thẳng lại trên giường, hỏi một câu không liên quan: "Hôm nay cô sẽ đi tham dự."

Nhan Lộ Thanh: ?

Nhan Lộ Thanh bỗng nhiên dừng bước: "Tôi tham.. tham dự cái gì?"

Không đợi Cố Từ trả lời, Đại Hắc hắng giọng nhắc nhở: "Cô Nhan, tiệc sinh nhật của Kim thiếu sẽ được tổ chức vào trưa hôm nay, mẹ của cô đã hẹn thợ makeup, có lẽ sắp đến rồi."

Kim thiếu, sinh nhật của Kim Khởi An?

Có lẽ bởi vì nó không liên quan đến nhân vật chính của câu chuyện, nên không được viết rõ trong sách.

Nhưng đây không phải là điều đầu tiên Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên.

Cô bước đến chỗ gần Cố Từ hơn và đứng đó, tò mò: "Tại sao anh lại để ý đến bữa tiệc sinh nhật của Kim Khởi An?"

"Tôi không để ý," Cố Từ mỉm cười, "Nhưng tôi còn có một thứ ở chỗ hắn. Nếu cô đi, có tiện mang về giúp tôi không?"

Nhan Lộ Thanh càng thêm tò mò: "Quan trọng sao?"

"Điện thoại di động."

Hừ.

Đây là huyết mạch của nhân loại đương đại! Quá quan trọng!

Nhan Lộ Thanh đang định đồng ý, lời nói đã đến bên miệng, trong lòng lại đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ diệu.

Cô mở miệng: "Cố Từ."

"Ừ."

Nhan Lộ Thanh cảm thấy hào hứng với lời đề nghị của cô: "Anh có muốn.. Đi cùng tôi không?"

- -Đây là một tình tiết chưa được viết trong nguyên tác sách. Nguyên chủ có lẽ đã đi, vì Kim Khởi An lần trước cho cô ta mặt mũi và "chuyển giao" Cố Từ vào tay cô ta. Hai ngày sau đó là sinh nhật của Kim Khởi An, nguyên chủ không thể nào bịa ra lý do để không tham dự bữa tiệc này.

Vào thời điểm đó trong sách, Cố Từ chắc chắn đã bị mắc kẹt trong biệt thự này.

Thân phận nguyên chủ có nhiều nồi như vậy, thời điểm tận dụng được thì phải tận sức tận dụng.

Dựa vào cái gì mà kẻ bắt người kia lại thống thống khoái khoái mà ăn uống tổ chức sinh nhật, còn Cố Từ phải chịu tội ở đây.

Nhan Lộ Thanh muốn đưa Cố Từ đi cùng.

Cô muốn thấy hắn ta không thoải mái.

Cô muốn làm cho hắn gà bay chó sủa, không có được một ngày sinh nhật yên ổn.

Hỏi xong câu đó, Nhan Lộ Thanh từ khi xuyên qua đến bây giờ, thấy được biến đổi rõ ràng nhất trên mặt của Cố Từ.

Tuy rằng chỉ là trong chốc lát, nhưng lại làm Nhan Lộ Thanh giật mình.

Cố Từ luôn là bộ dạng vân đạm phong khinh, bày mưu lập kế. Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng người này vì mình mà cảm thấy kinh ngạc thực có cảm giác thành tựu.

Cô không biết là, Cố Từ vốn dĩ chỉ là ngẩn ra lại có chút nhàm chán.

Đau đớn và khó chịu về thể xác đối với anh mà nói không thành vấn đề, anh thật ra càng muốn xem mục đích của ả tâm thần đang biểu hiện hoàn toàn khác trước kia.

Anh cũng muốn xem xem người phụ nữ này có thể giả vờ được bao lâu và giả vờ thành cái gì.

Chiếc điện thoại không cần cô giúp, Cố Từ có vô số biện pháp để lấy lại nó.

Vì vậy, anh đang thử thăm dò.

Anh đoán được rất nhiều kết quả, nhưng anh không thể ngờ tới mọi chuyển lại phát triển như bây giờ: Anh và người phụ nữ này đang cùng ngồi trong phòng thay đồ chuẩn bị cùng tham dự bữa tiệc sinh nhật của Kim Khởi An.

".. Cười cái gì vậy?"

Nhan Lộ Thanh trang điểm mắt xong, vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của Cố Từ phản chiếu trong gương, lông mi rũ xuống và khóe miệng cong lên, phảng phất đã gặp phải một điều thú vị gì đó.

Cố Từ ngước mắt lên, đôi mắt mờ ảo như có thể nhìn rõ cô: "Tôi đang cười, quả nhiên là giống loài bất đồng, không thể hiểu nhau."

"?"

Thật vậy, giống như Nhan Lộ Thanh hiện tại không thể hiểu được lời nói của anh ấy.

Nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng bị thu hút bởi một xúc cảm khác -

"Eh eh eh- có chuyện gì bình tĩnh nói, đừng di chuyển tóc của tôi!" Nhan Lộ Thanh kịp thời hét ngăn bàn tay của thợ makeup đang định nắm tóc cô..

Thợ makeup là một người đàn ông cao gầy, tóc vàng, ăn mặc giản dị, lớn lên cũng thanh tú. Lúc này anh ta có vẻ sợ hãi trước hành động của Nhan Lộ Thanh, anh ta lắp bắp: "Nhan, Nhan tiểu thư, kiểu này chỉ là kiểu tóc đơn giản thôi, sẽ xong sớm thôi."

Nhan Lộ Thanh thề sống chết bảo vệ mái tóc của mình, từ chối: "Không được không được. Anh chỉ cần cuộn tròn nó lên hai lần là được, đầu tôi sắp trọc rồi, tóc không chịu được giày vò, không bàn cãi"

Thợ makeup không nghĩ tới lý do này, sửng sốt một lúc, theo lời của Nhan Lộ Thanh mà làm.

Sau khi sửa tóc, vốn dĩ cho rằng sẽ phải cắt một đoạn để tạo kiểu, nhưng kết quả cuối cùng làm Nhan Lộ Thanh bất ngờ.

Tối hôm qua đứng trước gương cô còn ghét bỏ bộ dáng hiện tại của bản thân, lúc này nhìn thuận mắt hơn gấp mười lần rồi. Quầng thâm không còn nữa, nước da nhợt nhạt dưới lớp trang điểm cũng không còn có cảm giác quỷ dị nữa. Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, mái tóc hơi xoăn bồng bềnh trông dày dặn, số lượng (tóc) khả quan.

Phản phất giống như thấy được chính cô trước đây.

Cố Từ thay quần áo sớm hơn Nhan Lộ Thanh gương mặt sáng sủa bày ra ở đó khiến cho thợ makeup không thể nào xuống tay với khuôn mặt của anh. Cô trợ lý là một cô gái nhỏ, ngó trái ngó phải khuôn mặt đỏ bừng, cô ấy xoa xoa mặt nói nhỏ với thợ makeup: "Tôi nghĩ vị này không cần phải trang điểm.."

Vốn dĩ nam giới trang điểm ít hơn nữ giới, nên cuối cùng Cố Từ chỉ thay quần áo, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi Nhan Lộ Thanh theo trợ lý vào phòng thay đồ để chỉnh lại váy, trong phòng thay đồ chỉ còn lại thợ makeup, Đại Hắc và Cố Từ.

Trang điểm cho quả bom nổi tiếng Nhan Lộ Thanh có thể so sánh với việc chạy marathon. Sau khi thợ makeup làm xong xuống dưới một lúc, mệt đến đầu đầy mồ hôi đối với Đại Hắc khá quen thuộc, khẽ hỏi: "Sao tính tình của Nhan tiểu thư gần đây thay đổi nhiều như vậy? Lần trước tôi gặp cô ấy không phải là như thế này? Đã khỏi bệnh rồi sao?" "

Đại Hắc đứng ở bên cửa, không chú ý đến Cố Từ thật ra là đang chợp mắt, trực tiếp trả lời:" Không, là lại bị bệnh, lần này là bệnh nặng hơn. "

Sau đó, anh ta xem xét tiền sử trước đây của Nhan Lộ Thanh mà bổ sung:" Hiện tại không biết là có đang giả vờ hay không. "

Cố Từ:"... "

" Ah, thật đáng tiếc. "Thợ makeup tiếc hận mà nói," Tôi cảm thấy lần này cô ấy bệnh so với trước đáng yêu hơn nhiều. "

"... "

Cố Từ rốt cuộc cũng mở mắt và chậm rãi đứng lên khỏi ghế. Anh tùy ý sửa sang lại quần áo của mình, cả người anh trông thẳng đứng một cách lạ thường, như là cây tre.

Đại Hắc và thợ makeup đều bị hoảng sợ.

Khi Cố Từ đi ngang qua hai người, anh khẽ ra hiệu với họ," Nói với Nhan Lộ Thanh, tôi sẽ ra xe đợi. "

Đại Hắc sững người," Tại sao? "

Cố Từ:" Sợ bị lây. "

"? "

-

Mười một giờ sáng.

Quần áo của Nhan Lộ Thanh có điều gì đó không ổn, bởi vì cô gầy hơn, vòng eo của cô bây giờ nhỏ hơn, làm chậm trễ một chút thời gian.

Vừa đi ra khỏi phòng thay đồ, Đại Hắc đã đợi ở ngoài cửa:" Nhan tiểu thư, có thể xuất phát rồi. "

" Cố Từ đâu? "

" Lên xe rồi. "

Sau khi ra khỏi cửa biệt thự, Nhan Lộ Thanh cảm thấy luôn kêu Đại Hắc là" Này "không hay lắm. Đặt biệt danh cho ai đó trong lòng mình thật bất lịch sự, vì vậy cô hỏi trước:" Đúng rồi, cậu tên gì? "

Đại Hắc nhanh chóng thích ứng với các triệu chứng" mất trí nhớ "của cô:" Cô Nhan, tất cả chúng tôi đều được đánh số. Hôm qua ngài vẫn gọi số của chúng. "

" Vậy cậu đánh số bao nhiêu? "

" 007. "

"... "

Số này trông không khớp với anh ta.

Nhan Lộ Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không thể kêu ra con số đại biểu đặc công này:".. Thôi, từ hôm nay trở đi tôi sẽ gọi cậu là Đại Hắc. "

"? "

Tuy rằng Đại Hắc cảm thấy kì quái, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng không có gì quá kì quái.

Rốt cuộc, chỉ cần mặc niệm Nhan tiểu thư là bệnh nhân tâm thần, thì mọi chuyện đều hợp tình hợp lý.

Đại Hắc hỏi lại," Cô định mang theo bao nhiêu người? "

" Chỉ có hai người, còn có tiểu Hắc, tiểu Hắc chính là! "Nhan Lộ Thanh chỉ vào Đại Hắc, lại chỉ chỉ vào cái người có miệng cũng không khác mấy không có miệng Lăng Đầu Thanh" Hắn. Đây là tên tôi vừa mới lấy, chờ lát nữa nhớ nói cho hắn biết, hai người tập quen đi. "

Đại Hắc ổn trọng cơ trí, Tiểu Hắc lỗ mãng ngu dốt.

Cô thực sự là một thiên tài đặt tên.

Nhan Lộ Thanh tiếp tục phân phó kế hoạch mình đã sắp xếp từ trước:" Kế hoạch lần này sẽ thực hiện theo những gì tôi đã nói với cậu lúc sáng. Cho dù Kim Khởi An biết chuyện này, hắn ta cũng chỉ có thể nuốt xuống trong bụng. Cậu làm chỉ đạo, Tiểu Hắc hành động, mục tiêu của chúng ta là một chân của hắn, nhớ phải giải thích rõ ràng cho Tiểu Hắc. "

" Rõ. "

Nhan Lộ Thanh nhìn thanh niên cường tráng da ngăm đen đang nhanh chóng chạy về phía mình, rốt cuộc nhịn không được hỏi ra phỏng đoán chính mình:" Đúng rồi, Tiểu Hắc là vì có thân thủ tốt mới được tuyển vào? "

Đại Hắc gật đầu: ." Rốt cuộc chỉ số thông minh của hắn cô cũng thấy được. "

-

Vì chiếc xe thuộc kiểu dáng dài, nên Nhan Lộ Thanh cùng Cố Từ ngồi đối mặt.

Cố Từ mặc một bộ vest đen, không có bất kỳ họa tiết nào, cách cắt may vô cùng đơn giản nhưng đem giá trị ngoại hình của anh lên cao một bậc.

Trong xe yên tĩnh, người lên tiếng trước là người có chỉ số IQ thấp nhất.

Tiểu Hắc có một vấn đề không kiềm lòng được, hơn nữa trước đây cậu ta không có vì nói bậy mà bị phạt, cậu muốn hỏi:" Cô Nhan, sao anh Cố cũng đeo kính râm giống chúng tôi vậy? "

Cố Từ xác thật là có đeo một chiếc kính râm, đây là điều mà Nhan Lộ Thanh đã thảo luận với anh.

Tính tính thời gian, Cố Từ đã biến mất khỏi tầm mắt của công chúng khoảng hai tháng, việc anh đột nhiên không nhìn thấy cũng khó giải thích được. Đối với những bữa tiệc sinh nhật như này, những phú nhị đại thích giả vờ đeo kính râm, cho dù nếu ai đó hỏi, Nhan Lộ Thanh có thể giải thích rằng anh bị đau mắt khi đi trượt tuyết.

Tiểu Hắc nghe giải thích xong liền hiểu.

Nhưng thấy gu ăn mặc của Cố Từ không khác gì Đại Hắc, vest đen, giờ còn đeo kính râm nữa, cậu ta lại nhịn không được hỏi:" Vậy thì chúng ta ăn mặc như thế này, anh Cố bị coi thành vệ sĩ thì làm sao? "

Nhan Lộ Thanh đương nhiên nói:" Ngươi không phải lo lắng chuyện này. Anh ấy chính thiếu gia a. "

Tiểu Hắc:"... "

Lực sát thương quá lớn, cực kỳ bá đạo.

Biệt thự nằm ở ngoại ô, lái xe đến nơi mất khoảng bốn mươi đến năm mươi phút, Nhan Lộ Thanh nhìn trái nhìn phải trong xe xem Che Li"an TV. Đầu tiên cô được sự đồng ý của Cố Từ, sau đó do thiếu kinh nghiệm làm người giàu có, lại không biết cách bật liền chỉ thị Đại Hắc bật TV lên.

Vốn dĩ Nhan Lộ Thanh chỉ muốn trong xe bớt ngượng ngùng, nhưng không ngờ bộ phim được chiếu rất hấp dẫn -

Nữ chính số một trọng sinh, nữ phụ thích nam chính cũng trọng sinh, nhưng nam chính thì không. Điều này khiến hai người phụ nữ biết toàn bộ câu chuyện và yêu cùng một người đàn ông đấu đá nhau. Hiện tại, nữ phụ hung ác hơn, lại là trà xanh và bạch liên hoa, nữ chính hoàn toàn không chơi được cô ta.

Nữ phụ hung ác trọng sinh dụ dỗ nam chính mê muội, nhưng thật ra cô không phải thật lòng thích nam chính, chỉ là kiếp trước chết cực kỳ thảm nên kiếp này mới ôm đùi.

Cốt truyện bây giờ rất nhức nhối, cô gái thật sự tốt ảm đạm thầm thương, nữ nhân xấu thì đắc ý dào dạt.

Thời điểm quảng cáo gián đoạn, Nhan Lộ Thanh tự đáy lòng cảm khái:" Tôi không ngờ ở đây lại có một bộ phim truyền hình trọng sinh thú vị như vậy ".

Tiểu Hắc không thể không phàn nàn:" Người nữ phụ thật xấu. Rõ ràng là cái chết của kiếp trước của cô quá đau. Đời này giả vờ làm người tốt. Nam chính thế nhưng bị nàng ta chơi xỏ xoay vòng. "

Nhan Lộ Thanh:" Điều đó không phải quá rõ sao. "

Tiếp đó, Đại Hắc không nhịn được cũng gia nhập cuộc trò chuyện. Nhan Lộ Thanh cảm thấy những thảo luận của bọn họ một chút cũng không thú vị, Vì vậy, cô đã chủ động tìm đề tài với Cố Từ: ." Cố Từ, trước đây anh từng xem bộ phim này chưa? "

Cố Từ nói:" Xem rồi. "

Thế nhưng xem qua!

Nhan Lộ Thanh hai mắt sáng lên:" Vậy anh cảm thấy bộ phim này thế nào? "

Cố Từ nhìn về phía cô, ánh mắt thâm thúy khác thường, bộ dáng lại rất nhu hòa:" Tôi nghĩ nữ tử chết thảm đời trước trọng sinh lại kỹ thuật diễn không tồi. "

Nhan Lộ Thanh vỗ đùi:" Haha, tôi cũng nghĩ như vậy! "

"..."

(Mong mọi người có thể đăng kí nick rồi đọc để ủng hộ mình. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Truyện Ngắn - Nhớ Mãi Không Quên, Ắt Có Hồi Đáp - Motdoivouu )