Chương 3-2: Tên hề lại chính là mình

Nhan Lộ Thanh vẫn không biết mình bị vệ sĩ của chính mình nói như vậy.

Cô đang ngồi trong phòng khách, cầm một tách trà bổ dưỡng được pha bằng kỷ tử, táo tàu và hoa cúc, gian nan nuốt từng chút một.

Trước khi xuyên qua, cô gái 18 tuổi Nhan Lộ Thanh luôn là người đi đầu trong giới trẻ chú trọng đến việc giữ gìn sức khỏe. Chỉ là cô có thân hình đẹp và tuân theo nguyên tắc "Dù uống rượu, thức khuya chơi game nhưng cô vẫn là một cô gái ngoan".

Một khi xuyên thành người mang trong mình căn bệnh tâm thần khá nặng và có nguy cơ bị hói đầu, mọi việc đều trở nên nghiêm trọng hơn.

- -Mặc dù cô có cơ thể của một bệnh nhân mắc bệnh nan y và bệnh tâm thần, nhưng linh hồn cô là một cô gái khỏe mạnh.

Nhan Lộ Thanh bây giờ thực sự đầu đầy nghi ngờ.

Cô xuyên qua, vậy nguyên chủ đi đâu?

Nếu cô không đi theo cốt truyện ban đầu thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Những người khác xuyên qua đều có bàn tay vàng có hệ thống. Còn cô tại sao cái rắm gì cũng không có?

Nhan Lộ Thanh vừa suy nghĩ, vừa uống trà dưỡng. Uống được một nữa, cửa phòng tắm phòng khách đột nhiên "cạch cạch", âm thanh vặn khóa truyền đến, cô quay đầu nhìn sang.

Người bước ra từ đó là người trăm triệu lần cô không ngờ tới.

Cố Từ tóc vẫn còn hơi ẩm, chiếc khăn tắm màu trắng khoác trên vai, trên quần áo còn dính vài vệt nước, rõ ràng là đi tắm xong trở về phòng.

Bước chân anh rất chậm rãi, bởi vì ngôi nhà này không chỉ lớn, mà nơi nơi đều là đồ trang trí, làm cho nó khá xa hoa. Theo như Cố Từ nói ngày hôm qua thì anh ấy chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng, cho nên anh chỉ có thể đi một cách ngập ngừng.

Nhan Lộ Thanh đầu đầy dấu chấm hỏi.

Hôm qua khi cô đến phòng Cố Từ, cô nhìn quanh một vòng, căn phòng kia rõ ràng được trang bị phòng tắm, tại sao Cố Từ, người gần như bị mù, không tắm trong phòng của mình và đi ra ngoài tắm ở phòng khách?

Cô đang nghĩ ngợi, chân Cố Từ gần như sắp chạm đến cái giá bình hoa thấp thấp.

Nhan Lộ Thanh vội vàng ra tiếng ngăn lại: "Eh đợi đã--!"

Cố Từ đứng yên tại chỗ.

Nhan Lộ Thanh lập tức đi tới, giải thích nói: "Tôi gọi anh là bởi vì ở đây có cái bình hoa, hình như anh không nhìn thấy được."

Sau đó, nàng kéo cổ tay Cố Từ hướng về phía bình hoa sờ. "--Ở chỗ này."

Cổ tay Cố Từ rất lạnh cũng rất gầy, còn bàn tay của Nhan Lộ Thanh cũng gầy đến nực cười, khoảnh khắc tiếp xúc với anh, cô đột nhiên có cảm giác đồng bệnh tương liên với Cố Từ, cho nên cũng không cảm nhận được người bên cạnh đang cứng đờ, áp suất không khí thấp lại.

Hai giây sau, cô nghe thấy Cố Từ nói: "Ừ, tôi đã chạm vào nó."

"Tôi đưa anh về phòng." Nhan Lộ Thanh buông tay và đi trước anh một chút.

Hành lang này thực sự rất lớn, cuối phòng cùng đến cửa phòng, Nhan Lộ Thanh vẫn không nhịn được hỏi: "Cố Từ, sao anh không dùng phòng tắm bên trong?" Trong một căn nhà lớn như vậy có rất nhiều người hầu, cơ sở vẫn chất sẽ không có vấn đề gì đi.

Cố Từ nghe vậy, quay mặt lại.

Cặp mắt đen nhánh xinh đẹp nhìn cô, Nhan Lộ Thanh luôn cảm thấy ánh mắt của anh nhất thời có tiêu điểm, như là đang nhìn vào cô, nhưng nháy mắt sau đó đã tan.

"Đúng là có." Giọng nói của anh vẫn như cũ bình thản, mang theo chút giọng khàn khàn mới tỉnh giấc, ý tứ hàm xúc không rõ, nghiêng thân đi vào nói: "Cô có muốn vào một lát?"

Vì vậy Nhan Lộ Thanh đang bưng tách trà dưỡng, lần thứ hai bước vào căn phòng này.

Cô đi theo Cố Từ và nhìn Cố Từ đang đẩy cửa phòng tắm trong phòng.

Anh không nhanh không chậm bật công tắc bồn rửa mặt, không có nước.

Bật lại công tắc vòi hoa sen thì không có nước.

Làm xong việc đó, Cố Từ dựa vào bồn rửa mặt, lẳng lặng nhìn về phía Nhan Lộ Thanh, không nói lời nào, cả người lãnh đạm. Làm cho người khác cảm thấy anh đều biết rõ mọi việc như trong lòng bàn tay.

"Hóa ra là hỏng thật rồi.." Nhan Lộ Thanh tặc lưỡi, "Anh đi ra ngoài chờ trước đi, tôi sẽ tìm người giúp anh sửa."

Cố Từ cười với cô: "Được rồi, cám ơn."

Nhan Lộ Thanh Vẫn chưa quen với giá trị nhan sắc trong truyện của Boss, cô bị nụ cười nhẹ này của Cố Từ làm cho sửng sốt một chút, sau đó cô đi ra ngoài gọi Đại Hắc vào.

"Tại sao ở đây không có nước? Cậu gọi người tới xem xem." Nhan Lộ Thanh nói xong, rất tự giác mà thay Cố Từ oán giận nói: "Anh ấy không tiện di chuyển, điều này phiền phức quá."

Tuy nhiên, biểu cảm của Đại Hắc thế nhưng có chút.. táo bón.

Người đàn ông cao lớn trung thành và đáng tin cậy này đột nhiên xoay người đóng cửa phòng vệ sinh, đi về phía Nhan Lộ Thanh, giọng nói cực kỳ trầm thấp, như thể anh sợ người ngoài nghe thấy--

"Nhan tiểu thư, cô là diễn cho Cố tiên sinh xem à hay là cô diễn cho tôi xem?" Anh lo lắng nói: "Cô không nói trước với tôi, tôi không biết ý cô là gì cả!"

?

Nhan Lộ Thanh cũng thấp giọng đáp: "Tôi đã làm gì?"

Đại Hắc nhìn cô như một kẻ ngốc.

Một lúc sau, anh ta gọi điện thoại: "Bác sĩ Khúc, Nhan tiểu thư lần này có thể là thật sự bị phân liệt.. hoặc mắc bệnh khác, tôi cảm thấy nó rất nghiêm trọng, bác sĩ có thể xem lại cho cô ấy được không?"

Nhan Lộ Thanh: ?

Cô chợt nhận ra điều gì đó.

Trí nhớ của nguyên chủ sẽ không tự mình chạy ra, phải tỉnh táo suy nghĩ mới thấy được. Trước sự rối rắm hiện tại, Nhan Lộ Thanh giống như ngày hôm qua tìm ở trong đầu một chút..

Quả nhiên, tìm thấy cảnh nguyên chủ ra lệnh cho Đại Hắc phá hủy phòng tắm trong phòng của Cố Từ.

"..."

Tên hề lại là chính mình.

Mẹ nó, gia nhổ vào.

(Ngoài lề, truyện của mình sẽ đăng 1 tuần khoảng 1-3 chương, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, đặt biệt là bạn "đậu đanh đá" ạ)