Chương 2-2: Vô tội đến đội nồi

Tuy nhiên, không đắc ý được bao lâu, Nhan Lộ Thanh lại nghe thấy Cố Từ lần thứ hai mở miệng "Đúng rồi."

Cô ngẩng đầu: "Cái gì?"

Cố Từ tựa vào cái gối trắng như tuyết, sắc mặt so với cái gối còn trắng hơn một chút, giống như tùy ý mà nói: "Có chuyện muốn xác nhận cùng cô một chút."

"Anh nói đi."

"Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ." Cố Từ ngước mắt lên, âm thanh ấm ấm nhàn nhạt, "Tôi nhớ mơ hồ rằng, tôi là bị vệ sĩ của cô trói lên xe. Cô biết chuyện này là như thế nào sao?"

Ánh mắt anh bình thản nhìn qua. "Đừng lo lắng, tôi không có ý gì khác, chỉ là đột nhiên nhớ tới." Nhan Lộ Thanh lập tức ngây ngẩn cả người.

Những lời cuối cùng anh nói khiến Nhan Lộ Thanh lập tức nghĩ đến một trong những cảnh trong sách làm cô vô cùng ấn tượng.

Sau khi nguyên chủ mãn án ra tù vẫn cố chấp tiếp tục làm một con quỷ trong một khoảng thời gian. Sau đó, Cố Từ chọn trong ngày trời nắng ấm tươi đẹp đã kết liễu cuộc đời cô.

Anh không nói nhiều lắm, thái độ cũng rất tốt, sau khi tìm được nữ phụ bị bệnh tâm thần này, anh còn nhẹ nhàng nói với ả: "Đừng lo lắng, lần này tôi không có mục đích gì khác, tôi chỉ đến để tiễn cô lên đường". "

Sau đó nữ phụ thần kinh liền ngủm củ tỏi. Lúc đó, Nhan Lộ Thanh cao hứng đến mức đánh một cái trong phần bình luận để ăn mừng.

"... "

Giọng điệu này, làm sao có thể giống như hiện tại vậy.

Nhưng cô đúng là vô tội vô tình bị úp nồi nha.. Cô là fan của anh.. Những bình luận cô gửi đi đều là để giúp anh mắng những tên khốn kiếp. Cô còn không quan tâm đến việc nữ phụ thần kinh có trùng tên với cô hay không, mà mắng ả hăng nhất mà. Cô như vậy, mắt cũng không chớp chiến đấu vì Boss hơn vài trăm hiệp.

Nhan Lộ Thanh khóc không ra nước mắt.

Nguyên chủ xác thật có hạ lệnh trói người, phân phó là đánh thuốc trước rồi mới trói, lẽ ra Cố Từ không nên tỉnh táo mới đúng.

Anh là nhớ mơ hồ.. điều đó nghĩa là không chắc chắn.

Mặc kệ thế nào cô cũng không thể thừa nhận điều đó nha!

Nhan Lộ Thanh đành phải thay đổi một giọng điệu thoải mái hơn và nói," Vệ sĩ của tôi đều là những người cao lớn thô kệch. Anh xem bộ dáng của họ to lớn như vậy. Có thể họ lúc đưa anh lên xe đã làm anh đυ.ng trúng chỗ nào đi. "

Cố Từ yên lặng nhìn về phía nàng trong chốc lát, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn đến lúc Nhan Lộ Thanh trong lòng sởn gai ốc, anh đột nhiên nở nụ cười:" Chắc là ảo giác của tôi, xin lỗi. "

Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặng lẽ di chuyển đến mép cửa sổ, theo tấm rèm kéo hờ chiếu vào trong phòng, vừa lúc dừng lại trên người Cố Từ.

Anh hiện tại rất gầy, nhưng khuôn mặt lại quá hoàn mỹ, phong thuần tú cốt, ngay cả thể chất kém như vậy cũng không làm hỏng được dung mạo của anh.

Anh ngồi trong chùm ánh sáng này, như thể bức tranh sơn dầu tinh xảo có một sức sống sống động.

Tâm trạng của Nhan Lộ Thanh như đang đi tàu lượn siêu tốc, một giây trước vẫn còn lo lắng sợ hãi, bây giờ nhìn anh, đột nhiên cảm thấy rất chua xót.

Trước khi gặp Cố Từ, đối với cô, Cố Từ chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết mà cô thực sự thích.

Nhưng bây giờ gặp được người sống sờ sờ. Anh ấy có thể di chuyển, có thể nói chuyện và vừa mới thoát khỏi tay của kẻ cặn bã, cứ nghĩ rằng mình đã thoát khỏi móng vuốt, nhưng thực ra lại bước vào một vực thẳm khác.

Nhan Lộ Thanh xuyên qua mấy giờ đồng hô, trải qua hết thảy đều là không thể tin được, đầu đầy kỳ quái, thân thể cũng không thích ứng được. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy xuyên thành nữ phụ thần kinh này là chuyện tốt.

Cô có thể giúp anh ấy.

Cô có thể thay đổi cuộc sống sau này của anh.

Nhan Lộ Thanh nghiêm túc nhìn vào mắt Cố Từ, lần đầu tiên có chút trúc trắc mà gọi tên anh:" Cố Từ. "

Cố Từ không đáp lại.

Trước mắt anh chỉ có bóng dáng mơ hồ, nhưng giọng nói độc đáo của cô gái vẫn truyền đến tai anh từng chữ từng chữ.

" Anh sẽ khỏe lại thôi, tin tưởng tôi. "

-

Nhan Lộ Thanh mang theo vệ sĩ rời đi, cửa phòng mở lại đóng, tiếng bước chân ngoài cửa cũng xa dần.

Trong căn phòng to lớn này, chỉ còn lại một người.

Nhưng mà ngay sau đó, một đoàn người khác đẩy cửa ra tiến vào. Người đi đầu là một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng phóng khoáng, tóc rất ngắn, vóc dáng cao đến bất ngờ. Phía sau cô ấy là một vài y tá đang đẩy dụng cụ, nhanh chóng di chuyển tìm một chỗ thích hợp trong phòng đặt các thiết bị.

Nữ bác sĩ bước đến bên giường, lưu loát nói:" Cố tiên sinh, Nhan tiểu mời tôi qua đây, nói rằng anh đã bị tiêm một loại thuốc không rõ nguồn gốc vào cơ thể. Bây giờ xin anh hợp tác xét nghiệm máu."

Cố Từ không nói chuyện, và vươn tay về phía y tá.

Bởi vì hơi hơi cuối đầu, không ai chú ý đến khóe môi anh cong lên, không rõ ràng nhưng lại mang đầy vẻ trào phúng.

Trước đó Nhan Lộ Thanh trước mặt Cố Từ mắng Kim Khởi An, nhưng cô không biết, Cố Từ biết chính xác Kim Khởi An đã đánh từng thuốc gì anh.

Anh ấy thậm chí còn quen thuộc với từng tác dụng phụ, các triệu chứng và thời gian phát tác cũng như cách giảm nhẹ chúng một cách tốt nhất.

Nhưng thuốc hôm nay không phải là bất cứ loại nào trong số đó.

Và anh cũng biết mình nhớ không nhầm, anh đã bị trói lên xe.

Các bác sĩ và y tá đi đi lại lại trong phòng, bởi vì hiểu rõ tính cách của vị Nhan tiểu thư, nên trong số họ dám nói chuyện với người bệnh có dung mạo cực kỳ xuất chúng đang nằm trên giường.

Cố Từ vừa lúc cùng lười mở miệng.

Đôi mắt anh ngẫu nhiên rơi xuống nơi nào đó, không thể giải thích được khi nghĩ đến những lời đầu tiên Nhan Lộ Thanh nói sau khi gặp anh lần này.

* * *Lâu rồi không gặp?

Tất cả biểu cảm trên mặt Cố Từ dần dần thu lại, độ ấm trên lông mày anh nhất thời hạ xuống, càng làm nổi bật khí chất lãnh đạm khác thường, cùng với người vừa rồi cử chỉ suy yếu nói chuyện ôn hòa như hai người khác nhau

Anh nhếch nhếch môi, lông mi cụp xuống, những ngón tay gầy guộc yếu ớt nắm lại.

Đúng vậy.

Lần cuối cùng chính thức gặp mặt, Cố Từ thấy chính là một bộ mặt hoàn toàn khác của ả tâm thần này.