Chương 2-1: Vô tội đến đội nồi

Ý tưởng bất ngờ nảy sinh, nhưng diện mạo hiện tại của Cố Từ quả thực không khác gì một tác phẩm điêu khắc bằng băng tuyệt đẹp được đặt trong quan tài pha lê.

Đã vài giờ kể từ khi Đại Hắc báo cho cô rằng Cố Từ đã được đưa đến biệt thự, tại sao anh ấy vẫn còn hôn mê?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, thái dương của Nhan Lộ Thanh đột nhiên đau nhói.

Cô đột ngột nhắm mắt lại, và sau đó trong đầu cô hiện ra một cảnh tượng xa lạ -

Một người đàn ông và một người phụ nữ hiện lên, một người chính là thân thể hiện tại của Nhan Lộ Thanh và người còn lại là Đại Hắc.

Cô nhìn thấy "Nhan Lộ Thanh" nói, "Tiêm *** cho anh ta, trói chặt vào, nhốt trong phòng ở tầng một."

* * *

Đây hẳn là ký ức của nguyên chủ.

Nhưng sau hai chữ "tiêm vào" là thuốc gì thì Nhan Lộ Thanh hoàn toàn không nghe thấy, não bộ tự động kêu "bíp-".. Trí nhớ của cơ thể này vẫn có thể được mã hóa!

Nhan Lộ Thanh: Tiên tiến quá.

Cô hợp tình hợp lý suy đoán rằng ký ức này xảy ra vào buổi trưa. Sau khi nguyên chủ đi gặp bác sĩ tâm lý, liền nổi giận với bác sĩ đó, sau đó lại bị Nhan Lộ Thanh xuyên qua, rồi mơ mơ màng màng cho đến bây giờ.

Vậy chính xác thì nguyên chủ đã tiêm cho Boss những gì?

Đây là lý do tại sao anh ấy vẫn hôn mê sao?

Vệ sĩ do Đại Hắc đứng đầu đều đang đợi ở ngoài cửa, Nhan Lộ Thanh nhìn ra ngoài, đang định kêu người vào hỏi, đột nhiên bên tai truyền đến vài tiếng ho khan.

Cô sững sốt một chút, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, tầm mắt liền đυ.ng phải Cố Từ vừa mới mở mắt.

Cuốn sách đã dùng rất nhiều từ để miêu tả đôi mắt trước đây của Cố Từ, đẹp đến kinh người, thâm thúy ô nhuận, cho dù là hắc diệu thạch xinh đẹp nhất cũng không thể sánh bằng.

Nhan Lộ Thanh không ngờ rằng Cố Từ sẽ tỉnh lại đột ngột như vậy, nhất thời im lặng.

Cô ngây người nghĩ, trong sách nói không sai.

Vừa rồi anh nhắm mắt không thể nhìn ra hình dáng cụ thể, sau khi anh mở mắt, mọi thứ đều rõ ràng. Đôi mắt của Cố Từ là đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, đuôi mắt lại có nét quyến rũ của mắt phượng, mắt hai mí hẹp dài, đuôi mắt như rẻ quạt.

Nhan Lộ Thanh chưa từng nhìn thấy đôi mắt đẹp như vậy, nhắm mắt thì giống như tranh vẽ, vừa mở mắt liền bước ra khỏi bức tranh.

Thật tiếc là mặc dù trông rất đẹp nhưng tròng mắt của anh như là bị phủ một tầng sương mù dày đặc, không có tiêu điểm.

Bây giờ nghĩ lại, trong sách thường miêu tả anh ấy trước đây như thế nào, có lẽ là vì muốn mọi người cảm nhận được sự tương phản sâu sắc: Trước đây đôi mắt đẹp bao nhiêu, sau này bị hủy liền đáng tiếc bấy nhiêu.

Rốt cuộc ở trong sách, cho đến khi Cố Từ chết, đôi mắt của anh cũng không có trở lại trạng thái ban đầu, bây giờ chính là thời gian điều trị tốt nhất lại bị nguyên chủ lôi đi.

Nghĩ về điều đó cô cảm thấy rằng cái nắm tay của mình thật cứng.

Chỉ vài giây nhìn vào nhau, trong đầu Nhan Lộ Thanh chợt lóe lên rất nhiều suy nghĩ, mãi cho đến khi cô nghe thấy giọng nói của Cố Từ lần nữa.

"Nhan Lộ Thanh." Cố Từ chống mình ngồi dậy, nửa đầu cúi thấp, đồng thời nói rõ tên cô.

"..."

Nhan Lộ Thanh nín thở hồi hộp không thể giải thích được như một học sinh bị giáo viên gọi tên khi đang nghịch điện thoại trong lớp.

Cô nhìn Cố Từ nâng đỡ thân thể từng chút một ngồi thẳng dậy - bây giờ hành động này có lẽ không dễ dàng gì đối với anh, nhưng anh không hề chậm chạp, còn có thời gian để mỉm cười, nói: "Lại gặp mặt."

Nhan Lộ Thanh thuận thế gật đầu: . "Ah"

Theo giả thiết trong sách bọn họ là bạn học thời trung học, thời điểm hiện tại có lẽ là tốt nghiệp nửa năm sau, cô khách sáo mà nói, "Đã lâu không gặp ah"

Lời này vừa mới nói ra, Cố Từ đang bĩnh tình đứng dậy đột nhiên dừng lại, anh ấy ngước mắt lên và nhìn lại cô.

Trong nháy mắt kia, Nhan Lộ Thanh cảm thấy toàn thân đột nhiên lạnh lẽo, dường như cảm nhận được cảm xúc của Cố Từ cực kì lạnh lẽo và vô cùng chán ghét.

Nhưng Cố Từ nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Ngay khi anh thu hồi tầm mắt, cảm giác đang ở trong hầm băng lập tức biến mất, như thể mọi thứ chỉ là ảo giác của cô.

Cố Từ tựa vào đầu giường, vẻ mặt nhu hòa, giọng điệu bình thường, thậm chí khóe môi còn mang theo ý cười, "Thật ra cũng không lâu."

"..."

Nhan Lộ Thanh có chút kinh ngạc.

Nói đã lâu không gặp không phải là sai đi? Đây không phải là người vạn năng? Còn Cố Từ hiện tại chắc chắn không thù địch với cô, vậy thì chán ghét ở chỗ nào?

"Tôi còn chưa cảm ơn cô."

Nhan Lộ Thanh phục hồi tinh thần lại, "Cái gì?"

"Tôi nói, cảm ơn cô." Có lẽ là vì sợ cô nghe không hiểu, Cố Từ nói nhiều thêm mấy chữ, "Giúp tôi ra khỏi Kim gia". "

Anh ấy đang cảm ơn cô ấy-đây mới là phản ứng đúng chứ! Chắc chắn là vừa rồi cô quá khẩn trương.

Cũng không biết tại sao, anh là một người thậm chí không có khả năng di chuyển, nhưng một ánh mắt của anh có thể tạo cho cô nhiều áp lực như vậy.

Đây có lẽ là kỹ năng thiên phú của Boss.

Nhan Lộ Thanh gạt những nghi ngờ của mình sang một bên và thở phào nhẹ nhõm." Chúng ta đã biết nhau lâu như vậy, cũng tính là bạn bè. Phải không? "

Người giàu về cơ bản biết nhau, trong cuốn sách cũng có nói cha mẹ Cố Từ cùng cha mẹ của nguyên chủ là bằng hữu. Chỉ tiếc tạo hóa trêu người. Cha mẹ nguyên chủ vốn định muốn giúp đỡ Cố thị, lại chậm một bước. Khi họ muốn giúp Cố Từ, tất cả đã quá muộn, thậm chí không điều tra được bất cứ tin tức gì về Cố Từ.

Căn phòng im lặng trong vài giây.

Đột nhiên, Nhan Lộ Thanh nhận ra điều gì đó không ổn và quay đầu nhìn Cố Từ:" Đôi mắt của anh- "

" Thấy không rõ, chỉ thấy được đại khái. "Cố Từ tiếp tục.

Rõ ràng mắt không nhìn thấy là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, nhưng biểu cảm của anh không thay đổi chút nào, thậm chí giọng điệu của anh có thể nói là nhẹ nhàng bâng quơ.

" Nhưng.. "Nhan Lộ Thanh càng khó hiểu hơn." Nhưng vừa rồi tôi không nói chuyện, anh lại kêu tên của tôi. "

" Bởi vì tôi nghe thấy vệ sĩ của cô và Kim Khởi An tự báo gia môn. "

Kim Khởi An?

Khi Nhan Lộ Thanh đọc tiểu thuyết, chỉ nhớ rằng người đem Cố Từ đi họ Kim, bây giờ xem ra Kim Khởi An trong lời anh có lẽ là tên đầy đủ của cặn bã kia.

Kim Khởi An làm ra những điều như vậy chính mình mừng rỡ nhất thời, sau này Cố Từ quật khởi lại khóc lóc trước mặt anh. Nhan Lộ Thanh nghĩ lại đoạn ngắn trong sách về việc Kim Khởi An bị trừng phạt đều cảm thấy thật sảng khoái.

" Bây giờ anh có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? "Nhan Lộ Thanh hỏi.

" Có. "

" Ở đâu? "

" Nơi nào cũng không thoải mái "Cố Từ xoay cổ tay thon gầy, bộ dáng cau mày cũng rất đẹp, anh nói," Tôi dường như bị đánh thuốc gì đó. "

"... "

Như là bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, Nhan Lộ Thanh đột nhiên nghĩ đến những cảnh diễn trong đầu lúc trước, trong lòng" sôi trào ".

Cực kì chột dạ.

- -Anh đúng là bị đánh thuốc, và còn chính loại thuốc mà cơ thể cô phân phó.

".. Tiểu thiếu gia Kim gia đúng là quen thoái trời, chuyện thiếu đạo đức như vậy cũng làm. "Sau hai giây suy nghĩ, Nhan Lộ Thanh bình tĩnh ném nồi" thuốc "lên người Kim Khởi An, sau đó xoay chuyển cuộc trò chuyện, với vẻ mặt và giọng điệu tha thiết quan tâm đến Cố Từ:" Đợi một lát tôi lập tức gọi bác sĩ để kiểm tra sức khỏe cho anh. Bác sĩ này rất chuyên nghiệp, nên anh yên tâm, sẽ không có việc gì. "

- -Đem những chuyện này vứt đi nơi khác, mọi chuyện đều không liên quan gì đến cô, cô đây chính là một người rất đáng tin cậy!

Cố Từ nghe thấy hàng loạt lời nói hùng hồn và tình cảm của Nhan Lộ Thanh, dường như dừng lại một chút, sau đó mỉm cười nói lời cảm ơn:" Được rồi, cảm ơn cô."

Nhan Lộ Thanh cũng cười.