Chương 1-2: Xuyên thành nữ thần kinh

Nhan Lộ Thanh lúc ấy gần như muốn nôn ra. Chửi ả nữ phụ cũng giống như mắng chính cô, càng mắng càng tức.

Cô nghĩ, nếu cô có tội thì hãy để pháp luật trừng trị thay vì để mình xem ả nữ phụ ngu ngốc này hành hạ nhân vật mà cô yêu thích nhất.

Và vì như thế.

Mặc dù các chi tiết đã đầy đủ hết, chứng cứ vô cùng rõ ràng, Nhan Lộ Thanh vẫn không muốn tin rằng cô đã xuyên vào cái nhân vật chết tiệt này! --

"Nhan tiểu thư?"

Nhan Lộ Thanh đột nhiên đau đầu khi nghe thấy ba từ này. Cô nhắm mắt chậm rãi, nhưng Đại Hắc không nghĩ là đủ tiến đến bên tai cô nhẹ giọng nói: "Cố Từ đã đến nửa tiếng rồi, đã trói chặt theo phân phó của tiểu thư."

Nhan Lộ Thanh: "..."

Tôi, Trời ạ.

Tôi! Trời ơiiii!

Trên hành lang yên tĩnh, Đại Hắc thấp giọng nói "Trói chặt", cũng không phải là bí mật gì.

Những lời này làm cho Nhan Lộ Thanh da đầu tê rần, lại thấy những vệ sĩ trang phục đen chỉnh tề, ánh mắt nhìn thẳng tắp không khỏi liếc mắt một cái, cũng không có phản ứng. Ngoại trừ một tên Lăng Đầu Thanh (1) miệng nhếch nhác và khả năng kiểm soát khuôn mặt kém.

Mọi người đều rất bình tĩnh, hắn như vậy làm cho khung cảnh lúc này trở nên không hợp.

"Ngươi, đúng vậy, chính là ngươi." Nhan Lộ Thanh run run giơ tay chỉ vào người Lăng Đầu Thanh đang sửng sốt "Ngươi có biểu hiện gì đây?"

Lăng Đầu Thanh bị chỉ tay mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống -- hắn biết mình đã gặp họa lớn. Tâm tình Nhan gia tiểu thư hỉ nộ vô thường đã đến cực điểm, mọi người đều biết, những gì hắn có thể làm chính là lập tức cúi đầu nhận sai: "Xin, xin lỗi tiểu thư! Tôi vừa mới nhận chức vào buổi sáng hôm nay, còn chưa quen với tác phong của ngài-- không đúng không đúng! Tôi không nên --"

Nhan Lộ Thanh lại đánh gãy lời xin lỗi hắn: "Ngươi nói ngươi mới vừa nhận chức?"

"Đúng vậy!"

"Biết tôi là ai sao?"

"Biết!"

"Vậy ngươi hiện tại, lớn tiếng nói cho tôi nghe một chút, tôi là ai?"

Lăng Đầu Thanh thực sự sửng sốt, cho rằng đây là một bài kiểm tra, vì vậy lớn tiếng trả lời: "Nhan tiểu thư tên đầy đủ Nhan Lộ Thanh, cha là Nhan Quang Lâm mẹ là Thẩm Tư An, là đứa con gái duy nhất của Nhan gia, được sủng ái từ nhỏ, thuận lợi lớn lên, được chuẩn đoán mắc chứng rối loạn tâm thần vào năm trước, bao gồm trong đó là tinh thần phân liệt. Thích Cố Từ 6 năm nay, cuối cùng cũng có ngày hôm nay, chúc mừng tiểu thư chúc mừng tiểu thư.."

Cừ thật, cô thật con mẹ nó cừ.

Đầu óc nổ mạnh một tiếng, chịu những đả kích này, Nhan Lộ Thanh vừa mở mắt lại ngất đi.

-

Lúc Nhan Lộ Thanh tỉnh lại, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.

Trần nhà được trang trí theo phong cách hồi cổ, những bức tranh treo tường sang trọng theo phong cách Tây Âu. Rõ ràng, là phòng ngủ của nguyên chủ.

Sức khoẻ nguyên chủ của thân thể này cực kỳ kém và thường xuyên lên cơn, do vậy có một bác sĩ thường trực trong biệt thự, vậy nên Nhan Lộ Thanh vừa tỉnh lại liền bị kiểm tra một phen.

Ngất xỉu một lúc, cũng bình tĩnh lại một chút. Nhan Lộ Thanh chấp nhận rằng bản thân thật sự xuyên sách.

Cô thật sự xuyên thành nữ phụ thần kinh, trong《 Giới hạn bởi trái tim 》mà cô đã chửi vô số lần. Mà Cố Từ, đúng là hôm nay mới vừa bị "Đưa" đến căn biệt thự mà cô đang ở.

Việc đầu tiên khi ngủ dậy chính là nhờ người đến "Mở trói" cho Cố Từ.

Chuyện thứ hai tự nhiên chính là đi Boss.

Trải qua nhiều lần kiểm tra, Nhan Lộ Thanh xuống giường, Dưới sự chỉ dẫn của Đại Hắc, chuẩn bị đi đến phòng Cố Từ đang ở.

Biệt thự cũng được trang trí theo phong cách đó, cầu thang đều là kiểu quay ngược, cô nhìn những vệ sĩ như những tên xã hội đen đang im lặng xung quanh mình, thầm nghĩ ban ngày ban mặt ở trong nhà đeo kính râm như đang đóng phim hàn.

Nhan Lộ Thanh nhịn không được hỏi Đại Hắc gần mình nhất: "Tại sao ở trong nhà lại đeo kính râm? Chơi ngầu?"

"?"

Đại Hắc nhìn cô một cái, cả ngày nay cảm thấy tiểu thư rất lạ, nhưng giây tiếp theo --

Ồ, thiếu chút nữa lại người này bị tâm thần phân liệt, không có việc gì.

Đại Hắc trong lòng tự giải thích, nhíu mày trả lời người này bệnh tâm thần: "Bởi vì cô nói chúng ta xấu, yêu cầu khi xuất hiện ở cô nhất định phải đeo kính râm che nửa khuôn mặt."

Nhan Lộ Thanh khóe miệng giật giật: "Thật đúng là bệnh tâm thần.."

Sau khi đi xuống bậc thang, Nhan Lộ Thanh đứng ở tại chỗ hít thở vài hơi.

- - Sở dĩ lúc trước cô dễ dàng ngất đi, cũng là vì thân thể của nguyên chủ bị bệnh tâm thần này rất ốm yếu. Còn chưa kịp soi gương, tay chân gần như không có thịt, vừa xuống cầu thang, Nhan Lộ Thanh đã cảm thấy tức ngực khó thở, chóng mặt hoa mắt.

Năm phút sau, rốt cuộc cũng đến cửa phòng Cố Từ đang ở.

Bởi vì bỏ thêm thẻ kẹp sách, cho nên Nhan Lộ Thanh nhớ rất rõ ràng. Đây là chương 54, Cố Từ bị con kẻ thù Kim gia bắt đi, là ngày đầu tiên Cố từ bị bắt và biến mất.

Dựa theo cốt truyện, sau khi Cố Từ quật khởi, bị hắc hóa, sau khi thoát khỏi bàn tay nữ phụ mắc bệnh tâm thần, anh ngủ yên vài năm, rồi giải quyết kẻ thù năm đó, báo thù cho cha mẹ, chính tay đâm những người đã từng vũ nhục anh. Cuối cùng vì thân thể chịu tổn thương nghiêm trọng nhiều năm , chính anh cũng không có ý nghĩ sống tốt, cuối cùng tuổi còn trẻ chết ở mộ cha mẹ.

Tóm lại, không có chút sự sống.

Nhìn vào cánh cửa này, Nhan Lộ Thanh nhớ đến bản thân đã từng vô cùng tức giận với cái kết của Cố Từ mà điên cuồng phàn nàng rằng "Ngược nữ phụ còn chưa đủ".

Chịu thôi.

Trong sách, cuối cùng ả nữ phụ này bị bạn bè xa lánh, ngồi tù vài năm, sau đó lại phơi thây đầu đường. Tuy nói những điều này là xứng đáng cho ả nữ phụ ngu ngốc kia, nhưng mà, vì cái gì cô lại xuyên thành như vầy!

Chẳng lẽ muốn thay ả chịu tội sao!

Linh hồn đều ô uế như vậy sao!

Quả nhiên đặt tên không thể quá Marry Sue, dễ dàng xuyên sách.

"Tiểu thư?" Đại Hắc ở phía thấp giọng dò hỏi.

Nhan Lộ Thanh định thần lại, làm bộ không có biểu cảm gì mà gật đầu với Đại Hắc. Không cần phải mở lời, liền có người mở cửa cho cô, cảnh tượng bên trong trở nên rõ ràng --

Căn phòng này giống căn phòng cô vừa ở, phong cách trang trí giống nhau, ngoại trừ một chiếc giường lớn, trống rỗng không có thứ gì.

Cửa sổ được đóng chặt, ánh nắng chói chang tràn xuống từ khe hở của cánh rèm, cùng với những họa tiết cổ trên tường giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.

Trên giường có một người đang nằm. Mặc dù vẫn còn một khoảng cách, nhưng từ đường nét có thể thấy người đàn ông này có khuôn mặt đáng kinh ngạc, xinh đẹp lại sạch sẽ.

Tuy rằng có chút lỗi thời, nhưng Nhan Lộ Thanh mạc danh cảm thấy hình ảnh anh ở chỗ này, giống như là sự kết hợp của công chúa Bạch Tuyết và công chúa ngủ trong rừng, hai hình ảnh ngày tuy vô cùng khác biệt nhưng lại vô cùng hòa hợp.

Đáng tiếc.

Thân phận của cô không phải hoàng tử cứu thế, mà là mụ phù thủy đưa quả táo độc.

Nhan Lộ Thanh đi đến mép giường, trầm mặc một lát, theo bản năng ngừng thở.

Thì ra, đây là Cố Từ.

Thì ra đây chính là người được miêu tả bằng những từ ngữ tốt đẹp nhất, làm nữ phụ nhớ thương đến nổi điên người.

Rõ ràng là gầy, lại vẫn cứ đẹp đến không giống người thật.

Phảng phất đã ở lâu trong phòng không thấy ánh sáng, làn da anh da trắng giống băng tuyết. Tóc có chút dài, vài sợi tóc rơi rụng ở bên gáy, dưới mí mắt hơi mỏng hàng lông mi mảnh mai. Lông mi cùng sợi tóc đen cùng màu da cực kỳ trắng tạo ra cảm giác tương phản mãnh liệt.

Anh tựa hồ che chắn âm thanh bên ngoài, nằm ở nơi đó, hô hấp nhẹ đến mức gần như nhìn không ra.

Thật giống như.. Người chết.

(1) : Lăng Đầu Thanh [愣头青]:

Lăng Đầu Thanh, là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.

(Editor: Hi vọng mọi người có thể đăng kí thành viên rồi đọc để ủng hộ mình)