Chương 15: Chảy nhiều máu như vậy tại sao không nói cho..

Nếu nói vừa rồi hốc cây lâm vào trầm mặc, vậy thì hiện tại hốc cây là lâm vào tĩnh mịch.

Theo thời gian càng ngày càng tối, gió bên ngoài cũng càng lúc càng lớn, thanh âm gió quét lá cây lên xuống dường như mang theo âm thanh khuếch đại đặc hiệu vang ở bên tai hai người.

Nhan Lộ Thanh cảm nhận được tầm mắt Cố Từ, đầu óc trong nháy mắt thanh minh, rốt cuộc cũng phản ứng lại đây không thích hợp.

Cô vừa nói cái gì đó?

- -chúng ta không thể ngủ cùng nhau sao?

Thần mẹ nó ngủ cùng nhau, ai cho cô lá gan dám nói chuyện như vậy với Cố Từ?

"Không phải, cái kia, ý tôi kỳ thật là nói.." Nhan Lộ Thanh đại não nhanh chóng bay chuyển, chỉ vào túi ngủ kịp thời sửa lời nói, "Anh xem cái túi ngủ này lớn như vậy, chẳng lẽ hai người không thể ngủ sao?"

Cố Từ vẫn là như vậy nhìn cô.

Đêm nay ánh trăng phá lệ lớn, phá lệ sáng, lối vào cây tựa một chữ "nhân", bên trong chật hẹp, ánh sáng kia từ lối này cùng những lỗ nhỏ chung quanh chiếu vào trong, lúc này không cần đèn pin cũng có thể thấy được đại khái chung quanh mình.

Tự nhiên cũng có thể nhìn thấy mặt anh.

Lúc này mặt Cố Từ đã biến hóa từ vô biểu tình sang híp mắt cười. Nụ cười kia rất nhạt, nhưng có vẻ rất hứng thú.

- - cũng không phải loại rất hứng thú của nam sinh đối với nữ sinh, mà là loại rất có hứng thú "gia còn chưa có gặp qua giống loài mới lạ này".

Nhan Lộ Thanh bị anh cười, càng khẩn trương, cô nuốt nuốtt nước miếng: ".. Này không phải rõ là kích thước hai người sao?"

Cố Từ gật gật đầu: "Cho nên tôi liền phải cùng em ngủ cùng nhau."

"..."

Mẹ nó lời này thật sự là quá ái muội!

Nhan Lộ Thanh lại thử cứu chữa: "Ý của "ngủ cùng nhau", chính là cùng nhau nghỉ ngơi.."

Không chờ cô lại nói ra chút gì nữa, Cố Từ đánh gãy lời cô: "Ngày hôm qua ngủ nhiều rồi, không buồn ngủ."

Ngày hôm qua anh xác thật ngủ nhiều, nhưng hôm nay leo một ngày như vậy không có khả năng một chút cũng không buồn ngủ, Nhan Lộ Thanh hoài nghi anh vẫn là để ý.

"Chính là hiện tại anh xem lạnh như vậy, liền tính là không ngủ được, chui vào sưởi ấm cũng rất thích hợp nha."

"Không lạnh."

Không buồn ngủ, không lạnh.

Cố Từ giống như đột nhiên trở nên thật lười nói chuyện, như là tích tự như kim, câu nói ngắn gọn đến lạnh nhạt.

Kỳ thật nếu đổi người khác, mặc kệ là đồng tính khác phái, cô đều sẽ không chấp nhất như vậy.

Nhưng đầu tiên, anh là vì giữ chặt cô mà bị kéo đến nơi này, hơn nữa.. Nhan Lộ Thanh cảm thấy cảm tình giữa hai người đã thăng hoa, không đơn giản là chi tình của xuyên thư giả đối với người trong sách, cũng không đơn giản là tình hữu nghị.

Còn có tình chiến hữu.

Hai người trầm mặc thật lâu sau, trầm mặc đến mức Cố Từ nhắm mắt dưỡng thần lần nữa, linh cơ Nhan Lộ Thanh khẽ động, lại nghĩ đến tầng trong ba lô mình dường như còn có đại bảo bối.

"Từ từ, tôi đột nhiên nhớ tới tôi hình như còn mang theo.."

Nhan Lộ Thanh từ trong ba lô bới bới bới, lật nửa ngày cùng đào được cái mình muốn, một khối dẹp dẹp quen thuộc--

"--bảo bảo giữ ấm." Nhan Lộ Thanh vui vẻ đến hỏng rồi "Thật đúng là mang theo!"

Tuy rằng quên dự tính ban đầu của nó là gì, nhưng Nhan Lộ Thanh lập tức mang bao bì mở ra, lấy hai mảnh từ bên trong, sau đó đi đến bên người Cố Từ ngồi xuống, "Anh dùng qua bảo bảo giữ ấm chưa?"

Cố Từ thong thả mà mở mắt ra, lông mi dường như đều mang theo kháng cự, vẻ mặt biểu tình "Tôi thấy cô mới là bảo bảo giữ ấm"

Nhưng hai người bọn họ đang cầu sinh nơi hoang dã nha! Kiên trì không đến lúc chú cảnh sát đến đã bị đông lạnh đến hỏng rồi, tồn tại mới là quan trọng nhất.

"Anh không cần có bộ dáng này nha, cái này thật sự là bảo bối."

"Đến, tôi dạy cho anh." Nhan Lộ Thanh hành động đặc biệt nhanh, nhân lúc Cố Từ không chú ý một phen kéo cánh tay phải anh qua, bởi vì động tác quá mức lưu loát, không chú ý tới anh trong nháy mắt cứng đờ. Cô đem người túm lên một chút, sau đó đặt bảo bảo giữ ấm giữa lưng anh, "Bảo bảo giữ ấm anh dán ở chỗ này, dán ở vị trí tâm lưng là ấm áp nhất.. Ơ? Sao sau lưng anh ướt vậy?"

Câu hỏi này là theo bản năng thốt ra miệng.

Giây tiếp theo, cô bỗng nhiên nhớ đến lúc trước mình ngửi thấy mùi máu, lúc hai người lăn xuống va chạm cuối cùng, nhanh chóng một bên vớt đèn pin một bên rọi vào--

Vừa rồi dính ướt trên lòng bàn tay cô, chính là máu.

Mà vách trong Cố Từ ngồi dựa lên cũng phủ một tầng đỏ khô.

Anh mặc một thân màu đen, nếu không phải rọi vào nơi đó, tại nơi hoàn cảnh tối tăm này chỉ có thể nhìn ra quần áo bị ma sát rách, vải dệt màu đen bị ướt một khối to đều không nhìn ra.

Nhìn một đoàn đỏ kia, Nhan Lộ Thanh lập tức nghĩ đến lúc một đường lăn xuống sườn núi kia --ý thức cô rất mơ hồ, bị người ôm hai mắt đều nhắm lại cái gì cũng không nhìn thấy, còn có tâm tư phun tào (chửi thầm). Quần áo cạ rách mấy chỗ, ngoại trừ mắt cá chân cũng không bị thương gì.

Kỳ thật, chỉ có mình cô bị thế thôi.

Trái tim Nhan Lộ Thanh mạc danh có loại bị siết chặt hít thở không thông.

Nhưng mà Cố Từ lại rất tùy ý mà tránh tay cô ra, ngữ khí thực đạm mà nói: "Bị trầy vài cái."

Tựa hồ là giải thích đặc biệt cho cô nghe.

"..."

Nhan Lộ Thanh cảm giác lo lắng còn chưa hết, nghe vậy khϊếp sợ mà nhìn anh, "Anh kêu cái này là bị trầy vài cái?"

Cố Từ thay đổi cách nói: "Nếu không phải cuối cùng đυ.ng phải cái cây này, xác thật bị trầy vài cái."

"Kia.. anh nơi này chảy nhiều máu như vậy tại sao lại không nói cho tôi?"

Cố Từ chớp mắt một chút, "đồ trong túi cô tôi nghe xong, vật trong túi tôi tôi biết, nếu không có dược, nói có thể làm gì?"

Không thể làm gì.. nhưng là.

Chung quy là bản thân mình chống đỡ được đi.

Nhan Lộ Thanh là loại người nếu bản thân không thoải mái, tuyệt đối sẽ chủ động xin giúp đỡ với người mình tín nhiệm. Giống như vừa rồi cô phát hiện mắc cá chân mình không thích hợp, ngay lập tức nói cho Cố Từ.

Cô không biết sau khi Cố Từ trải qua bi kịch của cha mẹ, tính cách thay đổi, tính cảnh giác rất cao, hay là thiên tính là vậy.

Cùng thời gian cùng các bạn cũ ở bên nhau cũng là, nói một lúc quan hệ Nhan Lộ Thanh cùng hai tỷ muội song sinh tốt hơn so với anh nhiều, nhưng trước đó thậm chí cô không quen biết hai tỷ muội kia.

Nhan Lộ Thanh vẫn luôn cảm thấy người là động vật quần thể, hướng tới cuộc sống náo nhiệt, ở cùng một mảnh đất hoang vu rải lên hạt giống liền sẽ thành một mảnh hoa viên, nhưng Cố Từ không phải.

Anh quá đạm mạc.

Anh rõ ràng là có thể sống gấm hoa rực rỡ, lại muốn chủ động lựa chọn làm người cô độc.

Cho nên-- có phải hay không vì tính cách như vậy, anh được chú định không yêu bất cứ kẻ nào, mới có thể dẫn đến một cái kết cục như vậy ở trong sách?

Nhan Lộ Thanh không chú ý đến mình đã càng nghĩ càng xa, ánh mắt cũng nhiều lần biến hóa, ở chỗ nhỏ nơi có ánh trăng chiếu vào đáy mắt có vẻ có chút nước đọng lại, sóng nước rất là lóng lánh.

"Nga.." ngữ khí Cố Từ lại mang ý cười mà ở bên cạnh cô mở miệng, cố ý kéo dài làn điệu: "Thì ra nói ra, sẽ thu được nước mắt của Nhan tiểu thư."

Nhan Lộ Thanh tức khắc lấy lại tinh thần: ".. Ai khóc!"

Chỉ là nghĩ có chút xa, nghĩ đến kết cục kia cô cực kỳ tức giận, có điểm cảm khái.

Tư duy cô nhánh chóng trở lại hiện tại, chớp mắt vài cái đem hơi nước hóa không, sau đó phi thường nghiêm túc mà nhìn Cố Từ: "Ngay cả khi nói cũng vô dụng, cũng không thể không nói. Đừng nói hôm nay anh là bị tôi kéo xuống, ngay cả anh không phải vì tôi rơi xuống bị thương, tôi cũng muốn biết tình huống của anh."

"Vì?"

"Bởi vì chúng ta.."

Cố Từ đánh gãy cô, "Là bằng hữu?"

Nhan Lộ Thanh sửng sốt: ".. không sai, anh còn đáp lại trước. "

Nói xong cô liền lục nước trong túi mình, giấy vệ sinh sạch sẽ, cùng với toàn bộ dụng cụ có thể sử dụng được rửa sạch miệng vết thương.

Cố Từ ở phía sau cô cười thanh, cũng không biết là cái gì làm anh buồn cười, sau một lúc mới nói:

" Nhan tiểu thư, thật có tâm ý. "

-

Lúc trước thời điểm Nhan Lộ Thanh được Cố Từ cõng vào, bởi vì mắt cá chân thật sự quá đau, thế nên không chú ý bộ phận phía sau lưng áo khoác cùng áo thun bên trong Cố Từ đều bị cắt qua, đèn pin chiếu vào là có thể trực tiếp chiếu đến miệng vết thương.

Cùng Cố Từ nói không sai biệt lắm, đại khái ban đầu xác thật là bị trầy, nhưng rốt cuộc đây là trong núi, nhánh cây chạc cây đều có chút gai ngược, vốn dĩ những thứ cây đó chỉ có thể dính trên miệng vết thương, lại bởi vì cái va chạm cuối cùng kia mà đâm vào.

Nhan Lộ Thanh trong túi có giấy vệ sinh có nước, trước lau đơn giản chung quanh miệng vết thương cho anh, sau đó đem tay chính mình cũng tận lực lau khô, sau đó..

Sau đó đối với những thứ cây đâm vào này không thể nào xuống tay được.

Đợi trong chốc lát, mặt Cố Từ hơi hơi nghiêng qua" Không rút đừng rọi vào. "

Nhan Lộ Thanh đời này đời trước cũng chưa từng trải qua loại sự tình này, hít sâu một hơi, duỗi tay về cái thứ cây thứ nhất.

Thời điểm rút ra, cô cho răng Cố Từ sẽ có cơ bắp căng chặt, run rẩy rất nhỏ, sẽ có âm thanh kêu rên từ từ một loạt làm biểu hiện của cô khẩn trương lên.

Nhưng cái gì đều không có.

Nhan Lộ Thanh dường như đang xử lý vết thương cho người giả.

" Kỳ thật, vừa rồi khi anh sửa tay trái tôi liền muốn hỏi.. "Nhan Lộ Thanh thiệt tình thật lòng mà cảm thấy nghi hoặc" Cố Từ, đều sẽ không đau sao? "

Anh không nói không đau, cũng không nói đau.

Một mãnh yên tĩnh, anh nói:" Đau đớn đều là chịu đựng. "

Nhan Lộ Thanh còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ của những lời này, một trận điện lưu thanh cực kỳ đột ngột mà vang lên ở bên tai--

Không bao lâu sau, cô nghe được thiếu ngự âm quen thuộc đã liên hệ với mình một hồi lâu kia.

" Maria--! A, vội chết tôi! Vừa rồi thời điểm ngoài ý muốn, tôi không biết tại sao bị cưỡng chế offline "ngữ tốc mã tạp ba tạp thực nhanh," hơn nữa tôi phát hiện thời điểm cô ở cùng Cố Từ tôi sẽ rất khó liên hệ với cô, tôi vừa rồi vẫn luôn thử như thế nào cũng không được, hiện tại thay đổi cái-- "

Nhan Lộ Thanh nhanh chóng ở trong đầu đánh gãy nó: Bàn tay bàn của tôi sự dụng với Cố Từ đều bị che chắn, ngươi bị anh ấy ngăn chặn tôi một chút cũng không kỳ quái. Được rồi, nếu người đến rồi đừng nói lời vô nghĩa, nói chính sự, tôi cùng Cố Từ như thế nào mới có thể đi ra ngoài?"

Một bên hỏi, một bên đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía sau lưng Cố Từ như cũ, động tác cẩn thận mà rút vật đâm vào.

"Maria, tôi cảm thấy hệ thống lần này là bị trục trặc, cô đã sửa chữa cơ hội nhận thức của bọn họ, ngoại trừ bọn họ bên ngoài đột nhiên trở mặt thành thù thì không nên có cái trừng phạt như vậy.. trừ phi là lại thay đổi cái gì.."

Nhan Lộ Thanh có chút sốt ruột: "Ngươi trước đem hai ta đi ra ngoài đi! Đi ra ngoài lại nói này đó! Wechat của tôi phía trước chỉ có thể nhận không thể gửi, điện thoại không thể báo nguy, này rốt cuộc là cái quỷ gì?"

Mã tạp ba tạp cách năm giây lại đáp: "Bạn học cô nhất định đã sớm giúp các người báo nguy, nhưng là.. tôi cảm thấy địa phương này đại khái khả năng cao là tìm người không thấy."

Nhan Lộ Thanh dừng lại động tác trên tay.

Ý niệm cô dò hỏi: ".. Ngươi nói cái gì?"

"Chính là nói, hệ thống trừng phạt giống như là sẽ không vì ngoại lực mà dễ dàng gii trừ--giống như lúc trước cô sốt cao, uống thuốc không có tác dụng quá lớn, chỉ có thể □□ (*), mà nguồn gốc không có vấn đề trừng phạt sẽ tự động biến mát."

(*) : Nguyên văn là vậy.

"..."

Hình như là vậy.

Nhan Lộ Thanh đang muốn chửi ầm lên, mã tạp ba tạp lại nói: "Nhưng mà! Nhưng mà tất cả trừng phạt đều có thời hạn đấy! Một cấp bậc sáu giờ, sáu giờ đến bốn mươi tám giờ là cấp tám, tới tời điểm này tự động giải trừ."

Nói cách khác nhiều nhất là hai ngày bọn họ mới có thể bị tìm được.

Nhan Lộ Thanh dừng một chút, hỏi nó: "Tóm lại ngươi hiện tại không có biện pháp cứu tôi, đúng không?"

Giọng nữ () nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi Maria, tôi không có quyền hạn. Lần này bị cưỡng chế mạnh mẽ.. Cố Từ tại sao có ảnh hưởng đối với tôi, tôi cũng không rõ lắm."

Nhan Lộ Thanh nói: "Không cần xin lỗi."

"Bất quá, nếu cứu không được, vậy người có thể cung cấp vật thật cho tôi không?" Nhan Lộ Thanh nhìn phía sau lưng Cố Từ, "chẳng hạn như.. thuốc trị ngoại thương cùng băng vải gì đó."

* * *

Cảm giác được Nhan Lộ Thanh trầm mặc thật lâu, tay cũng không có động tác.

Cố Từ quay đầu lại liếc nhìn cô một cái: "Cô làm sao vậy?"

Nhan Lộ Thanh mới vừa mới sờ vào những vật nhiều hơn trong balo mình liền ngừng động tác trong tay.

"Nói như nào nhỉ.." Nhan Lộ Thanh khẩn trương mà chớp chớp mắt, nhìn lên tầm mắt Cố Từ, "Tôi vừa mới.. phát hiện bảo bối trong túi của mình."

"..."

Cố Từ trầm mặc ba giây, mặt vô biểu tình: "Là cái gì?"

Sau đó anh liền thấy cái gọi là balo chứa đầy đồ ăn kia của Nhan Lộ Thanh, lại bị cô móc ra.. povidone, cồn, một vài thuốc bột trị thương chuyên dụng, một hộp công cụ xử lý ngoại thương nhỏ, cùng với.. một cuộn băng vải.

"..."

Ánh mắt Cố Từ lại từ di chuyển từ balo đến trên người Nhan Lộ Thanh.

Nhan Lộ Thanh căng da đầu pha trò; "anh xem cái balo này của tôi, có phải rất giống với túi Doraemon không?"

Cố Từ gật đầu: "Đúng vậy."

"A, tôi cũng là lục lội tầng trong balo ra.. haha.. anh không nghĩ tới tôi cẩn thận như vậy đi.. haha.."

Cô càng nói, Cố Từ liền càng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia không có hoài nghi, không có tính công kích, chính là lại có thể mang đến áp lực nào đó.

Dù sao bị Cố Từ nhìn như vậy, cô không nói được nữa.

Đây là cái ánh mắt gì đâu?

Là khi cô sốt cao 39 độ 5 nói lui liền lui, Cố Từ nhìn về phía ánh mắt của cô. Sâu không lường được, không rõ ý vị.

Hiện tại, đối mặt với "thần tích", ánh mắt này lại một lần nữa xuất hiện.

Nhưng thời điểm Cố Từ nhìn thấy cô kỳ quái còn thiếu sao?

Anh cho tới nay có lắm miệng hỏi qua một câu sao?

Cái dối trá này sẽ bung ra sao?

Ba câu hỏi này cô hỏi chính mình.

"Quên đi." Nhan Lộ Thanh cân nhắc một chút, dứt khoát mà mở công cụ cùng dược chuẩn bị bôi lên lưng anh, bất chấp tất cả nói: "Đừng hỏi, hỏi nhiều chính là lạp a thanh (*). "

"..."

-

Dưới sự trợ giúp của lạp a thanh, sau lưng mỗ công chúa tạm thời an toàn.

Đã là nữa đêm 12h, Nhan Lộ Thanh cảm thấy tinh thần vừa rồi của bản thân đều là tình huống xúc động đột phát nổi lên, thân thể của cô đã buồn ngủ đến không được, nhưng lại trở ngược lại vấn đề túi ngủ ai ngủ.

Nhan Lộ Thanh cảm thấy hai người thật sự là đổi thân phận cho nhau, cô như là một kỵ sĩ tận tình khuyên bảo, còn Cố Từ chính là công chúa tự phụ mạnh mẽ bảo vệ kỵ sĩ, mà cô là đang khuyên công chúa nói: Nàng mau tiến vào ngủ đi.

"Cứ cho là có thể chờ bọn họ tìm đến đây, cũng khẳng định là ưu tiên người bệnh nghỉ ngơi trước--hơn nữ trời lạnh như vậy, xúm lại sưởi ấm không phải thật bình thường sao?" nói xong Nhan Lộ Thanh thêm một cái bổ sung, "khụ, xúm lại chỉ là phép so sánh, không phải thật sự xúm lại."

Công chúa Từ không nói lời nào, Nhan Lộ Thanh cũng bắt đầu chơi xấu.

"Anh không vào tôi cũng không vào, đây là lãng phí." Nhan Lộ Thanh thoạt nhìn phi thường thoải mái chỉ vào túi ngủ: "Anh vào, tôi vào."

- -you jump, i jump.

* * *

Hai phút sau, Nhan Lộ Thanh cuối cũng cũng an ổn nằm xuống túi ngủ--đối diện cô chính là Cố Từ.

Cuối cùng dưới tình huống khẩn cấp, điều kiện hữu hạn, họ họ cũng coi như là ý trên mặt chữ ngủ cùng nhau.

Đại khái là bởi vì hai người đều gầy, mặt đối mặt nằm nghiêng như thế, giữa túi ngủ thế nhưng còn không ít chỗ trống.

Nhan Lộ Thanh hiện tại đang ở trạng thái một người một gối đầu dính vào gối, nhưng suy xét đến công chúa từ hẳn là không vui, cũng không chừng là chưa từng ngủ cùng người khác giới, cô lại cố chống đỡ nói với Cố Từ: "Anh yên tâm, tôi ngủ rất thành thật."

"Đừng lo lắng, vạn nhất nơi dã ngoại này có nguy hiểm gì tôi cũng sẽ tỉnh."

"Anh sẽ không cho là tôi có lòng lớn đi."

- -đút ba viên thuốc an thần.

Cũng qua ba phút sau.

Bên tai Cố Từ liền vang lên tiếng đều đều, rõ ràng là tiếng hít thở đã đi vào giấc ngủ.

"..."

Đêm nay qua đi, anh không còn sinh ra loại cảm giác vô ngữ nào nữa.

Cố Từ nửa chống lên, duỗi tay qua túi ngủ lấy balo bên cạnh, tìm được bảo bảo sưởi ấm mà Nhan Lộ Thanh muốn dán cho anh, cái gọi là "bảo bối".

Anh mở bao bì, lại xé tầng giấy dán kia, chờ nó bắt đầu nóng lên, bàn tay hướng về phía sau lưng Nhan Lộ Thanh--

Nhan Lộ Thanh nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy trên lưng chính mình nhiều thêm một cái đồ vật ấm áp, thoải mái vô cùng, cô mơ mơ màng màng mà mở miệng: "Ừm.. làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Cố Từ thu hồi tay, thanh âm trong đêm khuya có vẻ ôn nhu, "Em không phải nói, dán thứ này ấm áp?"

* * *

#motdoivouu