Chương 16-1: Trong lòng còn ôm công chúa Từ..

Nhan Lộ Thanh ngủ một giấc thật sảng khoái.

Thứ nhất là một chút cũng không lạnh, hơn nữa cô ngủ đến hậu kỳ còn mơ mộng đẹp, trong mộng cô vừa ngủ trong lòng ngực còn ôm một nàng công chúa, tuy rằng trong mộng không rõ mặt, nhưng trực giác nói cho cô công chúa kia vô cùng đẹp.

Chẳng qua đáng tiếc chính là cuối cùng công chúa chạy, cô ở trong mộng không biết ôm một tảng đá lớn từ đâu ra tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau lúc Nhan Lộ Thanh tỉnh lại, sắc trời đã sáng, ánh mặt trời từ cửa vào hốc cây chiếu vào, chiếu vào trên thân người thật ấm áp.

Cô mơ mơ màng màng mà xoa xoa đôi mắt, phát hiện túi ngủ chỉ có mình mình, mà trong lòng ngực mình.. còn ôm ba lô chính mình.

"?"

Nhan Lộ Thanh tay buông balo ra, tương đối mộng bức mà ngồi dậy, lập tức thấy được người vốn dĩ nên ở trong túi ngủ Cố Từ.

Anh đang ngồi đối diện cô, dựa thân vào vách cây xem di động. Cố Từ cũng không phải là đối diện trực tiếp với cô, nhìn từ góc độ này một nửa mặt anh đều ở dưới vầng ánh sáng, một nửa trong tối, mỗi chỗ trên mặt đều như là được máy móc tính toán tinh vi qua.

Nhan Lộ Thanh nhìn một lát, thầm nghĩ, cái cô công chúa ôm trong mộng tối qua không biết có cái tư sắc này hay không.

Cô thanh thanh giọng cùng anh chào hỏi: "Cố Từ, sớm ha." sau đó thuận tiện hỏi, "Anh là tỉnh khi nào?"

Nghe thanh âm cô, Cố Từ vốn dĩ mí mắt đang gục xuống chậm rãi nhấc lên, tầm mắt từ trên di động dịch chuyển, chuyển qua mặt cô.

Không biết có quan hệ gì đến bị thương hay không, môi anh thật nhạt màu, nhưng không phải là cái loại trắng bệch lần đầu gặp mặt làm người ta sợ hãi, mà mang theo điểm hồng nhạt. Nhan Lộ Thanh liền nhìn môi anh lúc đóng lúc mở, nói: "Cô là nên hỏi, tôi ngủ khi nào."

Nhan Lộ Thanh sửng sốt: ".. ơ?"

Cố Từ lại lần nữa nhìn về phía di động, ngón tay quẹt quẹt hai cái trên màn hình, theo sau là một cái tay khác cống trên mặt đất, đứng đậy đi đến bên người cô.

Nhan Lộ Thanh nhìn anh trước mặt mình đưa điện thoại qua, nghe được anh nói: Tự mình xem. "

Cô nhận lấy.

Đó là một cái video.

Đó là một cái.. video cô không câu nệ tiểu tiết, người nhìn đều muốn tìm cái lao ngồi.

Từ tia sáng bên trên, khi đó trời tờ mờ sáng, video này là Cố Từ quay, tự nhiên đây cũng là góc nhìn của Cố Từ.

Nhan Lộ Thanh liền từ góc nhìn cảu anh nhìn chính mình nhắm hai mắt, liều mạng hướng lên người anh mà ôm, víu, sáp, cọ.. anh càng tránh cô càng dính chặt, nháy mắt vài cái, bản thân đang nhắm hai mắt oán giận trước màn hình, xấu thì thật ra không xấu, nhưng là thật ngu, Nhan Lộ Thanh xem đến quả thực hít thở không thông.

Cuối video, là Cố Từ rời khỏi túi ngủ, đem ba lo nhét vào trong l*иg ngực cô, cô rốt cuộc mới dùng lại.

"... "

Cứu mạng.

Công chúa bị làm bẩn, công chúa bị phi lễ.

Cứu mạng cứu mạng cứu cứu ta cứu cứu ta..

Thời điểm Nhan Lộ Thanh xấu hổ đến cực điểm không biết làm thế nào cho phải, thanh âm Cố Từ mang theo ý cười từ trên đỉnh đầu cô truyền đến," Cô tối hôm qua nói tôi yên tâm, cô ngủ rất thành thật. "

"... "

" Nhan tiểu thư, xem xong có cái cảm tưởng gì? "

Nhan Lộ Thanh vừa nhấc đầu, vừa lúc Cố Từ ngồi xổm xuống trước mặt cô. Hai người cơ hồ là trạng thái nhìn thẳng, cô đầu tiên là chú ý đến biểu cảm Cố Từ trước.

" Cảm tưởng chính là.. "Nhan Lộ Thanh trầm ngâm trong chốc lát, nói:" Ngưu. Bức (*). "

(*) : Một biểu tượng được dùng online để tỏ ý khen ngợi điều gì đó là hay, là thú vị.

Ngữ khí Cố Từ có chút hoang đường:" Cái gì? "

" Ý tôi là! "Nhan Lộ Thanh nháy mắt mặt biến sắc, chớp mắt vài cái, đối với người trước mắt giả đáng thương một trận," Cố Từ, tối hôm qua tôi làm ra loại trò cười cho thiên hạ này anh cũng chưa trực tiếp tiếp ném tôi xuống chạy lấy người, nhân phẩm của anh thật quá là ngưu. Bức.. "

"... "

Nhan Lộ Thanh nhìn biểu tình Cố Từ lại thay đổi, đôi mắt nội thu ngoại dương kia dần dần mị lên, hiện ra hình dạng hẹp dài.

Dựa vào trình độ độc miệng này của công chúa Từ, dựa vào anh kêu là" word "lượng từ ngữ phong phú, nếu thật sự muốn mở miệng tổn hại cô, trường hợp này sẽ thảm đến nông nổi nào Nhan Lộ Thanh quả thật không dám tưởng tượng.

Cho nên cô trước trợt quỵ.

Nhan Lộ Thanh dùng tay trái nâng tay phải, tay phải như một chữ" gia "(耶) lộn ngược, tỏ vẻ một tiểu nhân đang đứng (小人), sau đó giây tiếp theo--

Tay cô gập lại, tiểu nhân ở trong lòng bàn tay cô dốc sức quỳ xuống, hướng về phía Cố Từ.

Hành động này tựa hồ lấy được lòng Cố Từ rồi, từ lúc Nhan Lộ Thanh tỉnh lại đến bây giờ, lần đầu tiên khóe miệng anh cong lên" Cô đang làm gì "

Nhan Lộ Thanh quơ quơ ngón tay bày ra người nhỏ, nhỏ giọng nói:" Tự cấp anh nhận lỗi. "

-

Cố Từ liền như vậy đem chuyện này cho qua.

Ngay từ đầu Nhan Lộ Thanh không quá dám tin công chúa Từ dễ dỗ như vậy, nhưng cô thực nhanh lại nghĩ đến, đây đã không phải lần đầu tiên cô khiêu chiến điểm mấu chốt của công chúa Từ, nhưng anh lại không có lần nào thật sự sinh khí với cô.

- -ngoại trừ lần đó ở biệt thự cô nuốt thuốc anh đưa lại bị anh đẩy nhổ ra, cô cảm thấy Cố Từ dường như không có sinh khí.

Nhan Lộ Thanh phát hiện trên quần áo phía sau lưng mình có dán bảo bảo giữ ấm, chẳng qua cô nhớ như thế nào cũng không nhớ rõ mình là khi nào dán, bảo bảo giữ ấm đã lạnh thấu, thời điểm cô rời giường thuận tiện rơi xuống dưới.

Nước cùng thức ăn trông balo hiện tại đã phát huy công dụng, sau khi hai người giải quyết xong nhu cầu ăn uống, Nhan Lộ Thanh nhìn về phía sau lưng Cố Từ:" Anh bên này thế nào rồi? Muốn thay thuốc không? "

" Không cần. "

" Vậy anh tối hôm qua ngủ không ngon.. "nhắc đến tối hôm qua, Nhan Lộ Thanh chợt chột dạ âm thanh đều nhỏ lại, đề nghị nói," nếu không anh hiện tại ngủ một giấc? Hiện tại tôi đặc biệt có tinh thần, lần này tôi khẳng định không ngủ. "

Điều này cuối cùng Cố Từ cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái," Tôi trước đi ra ngoài một chuyến. "

" Đi ra ngoài? Làm gì? "

" Ngày hôm qua, chúng ta cơ hồ là từ trên núi lăn xuống theo một hướng, khoảng cách lại xa, lục soát đến bây giờ cũng nên tìm được chúng ta. "Cố Từ khó có khi nói nhiều chữ," Tối hôm qua tôi có chú ý qua thanh âm bên ngoài, không có bất cứ ai tìm đến, cho nên hiện tại đi ra ngoài nhìn xem. "

Nghe được thanh âm Cố Từ, anh thật ra không có bất cứ cảm giác sốt ruột gì đối với loại tình huống này, chỉ đơn thuần là giải thích cho cô một chút.

Nhắc đến tối hôm qua Nhan Lộ Thanh liền xấu hổ.

Cô rốt cuộc là vì cái gì mà dưới tình huống như vậy mà ngủ như chết.. bản thân cô cũng thực khó hiểu.

" Anh là từ.. khi quay video liền tỉnh sao? "

Cố Từ ừ một tiếng," Bằng không đâu. "

" Vậy anh tỉnh lâu như vậy, tại sao.. "

Tại sao chờ cô tỉnh mới đi?

Nhan Lộ Thanh hỏi ra không được, nhưng người nào đó năng lực lý giải quá mạnh, đã hiểu. Anh cười cười nói:" Đương nhiên bởi vì cô không có tỉnh, tôi không nghĩ kiếm nước mắt của cô a. "

"... "

" Cố Từ, tối hôm qua tôi thật sự không khóc! "Nhan Lộ Thanh cuối cùng cũng một lần cường điệu xong, liền từ túi ngủ bò lên," Tôi cùng anh cùng nhau đi ra ngoài. "

" Hôm qua mắt cá chân cô vừa trật khớp trở lại vị trí cũ, không cần đi đường quá nhiều. "Cố Từ đứng ở miệng hốc cây, sau lưng là ánh sáng, nhìn ánh mắt của cô có điểm bất đắc dĩ," Cô cũng nói, nếu buổi sáng tôi cũng chưa chạy, kia hiện tại cũng không chạy. "

".. Tôi không phải là sợ anh chạy. "Nhan Lộ Thanh đi đến trước mặt anh, hoạt động cổ chân một chút," Anh xem chân tôi cũng không thành vấn đề nha, hơn nữa.. tôi chính là không nghĩ bản thân ngốc. "

"... "

Trầm mặc một lát, Cố Từ đột nhiên khẽ cười thanh, dùng ngữ khí như một ca ca của một tiểu hài tử nói:" Được, đi."

* * *

-

#motdoivouu