Chương 14-2: Chúng ta không thể ngủ cùng nhau sao?

Vào trong gốc cây, trong nháy mắt ấm hơn bên ngoài rất nhiều, ít nhất là không có những trận gió không ngừng quét đến.

Hai người dựa theo Cố Từ phân công, vội vàng mở điện thoại bắt đầu gửi tin tức ra bên ngoài.

Bởi vì hoạt động leo núi, mười hai người bạn học thành lập một cái nhóm nhỏ riêng, Nhan Lộ Thanh vừa mở Wechat liền phát hiện bên trong có rất nhiều tin nhắn @ cô cùng Cố Từ, cô đang trả lời tin đầu.

【 thánh mẫu đang lẫn trốn 】: Ở chỗ cách siêu thị 500m tôi cùng Cố Từ không cẩn thận rơi xuống núi, hiện tại Cố Từ đang báo nguy. Hơn nữa vết thương của hai chúng tôi đều nhẹ, các ngươi đừng quá lo lắng.

Gửi xong cô nhìn về phía Cố Từ: "Tôi đã gửi tin tức trong nhóm."

"Cô gửi ra ngoài?" Cố Từ buông điện thoại bên tai xuống "Vùng này không có sóng."

"..."

Nhan Lộ Thanh lại dùng điện thoại chính mình báo nguy, kết quả cùng Cố Từ giống nhau, không có sóng.

Vậy vì cái gì vừa rồi cô có thể đọc được wechat rong nhóm? Hơn nữa tin nhắn wechat của cô còn có thể gửi đi?

Nhan Lộ Thanh lại lần nữa nửa mở tin nhóm.

Bên trái Cái tin vừa rồi mình gửi đi thình lình có một cái dấu chấm than đỏ--cô cũng thất bại.

Không có khả năng.

Cố Từ nhìn đến dấu chấm than của cô, lập tức chống hốc cây trong vách đứng lên đi ra ngoài: "Tôi đi ra ngoài phát tín hiệu."

Nhan Lộ Thanh gật đầu nói tốt. Chờ tiếng bước chân Cố Từ xa dần, Nhan Lộ Thanh lập tức thử thử ở trong đầu kêu mã tạp ba tạp từ buổi tối liền bắt đầu không ngoi đầu lên, không có chút đáp lại nào.

Vừa rồi Nhan Lộ Thanh nhìn đến dấu chấm than nháy mắt liên tưởng đến lí do hai người ở chỗ này--là hệ thống đang phạt cô.

Tại sao hệ thống muốn phạt--có khả năng là bởi vì nam nữ chủ lại xảy ra chuyện rồi.

Nhan Lộ Thanh dựa lưng vào vách trong cây, lại thử mở khung thoại Tiểu Hắc, đều không ngoại lệ, vẫn là dấu chấm than đỏ.

Cô có chút cạn lời mở khung thoại Khương Bạch Sơ.

Lúc trước tiểu hài tử này nháo một chút, cô bị trừng phạt phát sốt, lần này đại khái là to chuyện, cho nên cô bị ném đến loại địa phương này, còn liên lụy Cố Từ.

Quả nhiên đỉnh đầu cô nương này toát ra một đống bong bóng đỏ tươi, nhìn đều là phẫn nộ vô cùng.

Nhan Lộ Thanh không xem liền biết, này tuyệt đối là nàng đang sinh khí với nam chủ Tề Nguyên Xuyên.

Chẳng lẽ mãi cho đến khi lửa của nam nữ chủ dập tắt lần hai, cô với Cố Từ mới có thể phát tin tức cầu cứu ra bên ngoài sao?

Mẹ nó! Đem nhốt ở đây thì làm bà mai như nào? Thả ra mới có thể làm nha! Hệ thống này có phải hay không có cái bệnh nặng gì?

Lúc này, Cố Từ cũng một lần nữa đi vào, nói: "Bên ngoài cũng không có."

Sắc mặt anh không quá giống vừa rồi, thanh âm tựa hồ càng lãnh đạm.

Nhưng là ánh đèn pin quá tối, Nhan Lộ Thanh hoài nghi là chính mình hoa mắt, cô nói: "Tôi cũng không gửi được.."

Cố Từ "ừm" một tiếng.

Anh lại mở miệng lần nữa không có cảm giác lạnh nhạt như vừa rồi, ngồi vào chỗ đối diện cô, giọng điệu nhàn nhạt, như là an ủi nói: "Chúng ta vẫn không quay về, bọn họ nhất định sẽ báo nguy, không chậm hơn chúng ta bao lâu đâu."

Nhan Lộ Thanh cũng là nghĩ như vậy.

Nhưng là..

"Anh đột nhiên ngồi lại đây làm gì?" cô có loại dự cảm không tốt.

Đèn pin Cố Từ trực tiếp chiếu đến mắt cá chân phải cô, ý tứ thập phần rõ ràng: "Tôi đi ra ngoài dạo một vòng, không thể xác định khoảng cách từ đây lên trên rốt cuộc là bao nhiêu, cho nên cô không có khả năng đi lên."

Xác thật.

Hiện tại so với ban đầu, mắt cá chân đã đau đến có chút chịu không nổi.

".. chính là tôi sợ hãi." Nhan Lộ Thanh cắn chặt răng, "Nếu không như vầy, Cố Từ, anh nói chuyện cùng tôi, hoặc kể chuyện xưa cho tôi, sau đó nhân lúc tôi không chú ý đem nó bẻ lại, được không?"

Cố Từ không phản ứng.

Nhan Lộ Thanh không ngừng cố gắng, nháy mắt với anh vài cái, "Tôi thật sự rất sợ đau."

Cố Từ nhìn đôi mắt của cô gái.

Đôi mắt hạnh như có một vũng nước, sấn đến con ngươi trong chỗ tối tăm càng hiện vẻ long lanh trong suốt. Biểu tình cô có thể rõ ràng nhìn ra là cố ý giả đáng thương, nhưng cũng không làm người phản cảm.

Chỉ là, anh còn nhớ rõ cảnh thân thể xứng với khuôn mặt kẻ điên này dùng dao nhỏ ở trên người mình vẽ lên, dùng kim tiêm phát rồ mà đâm trên người mình.

Mà hiện tại, cũng là thân thể này.

Lại dường như dùng một đôi mắt hoàn toàn khác mà nhìn chằm chằm anh nói: Cố Từ, tôi thật sự sợ đau.

Nhan Lộ Thanh nhìn mặt anh vô biểu tình mà nhìn chằm chằm chính mình, dường như giây tiếp theo liền cự tuyệt, nhưng mà anh đột nhiên cực kỳ nhanh chóng chớp mắt một chút, rồi sau đó là bộ dáng quen thuộc, ý cười làm người kinh diễm lần nữa xuất hiện trên mặt anh.

"Có thể." Cố Từ nói "Em muốn nghe cái gì?"

"Liền.. chuyện kể bình thường trước khi đi ngủ là được." Nhan Lộ Thanh nói.

Chủ yếu là giọng Cố Từ dễ nghe, nhưng anh bình thường ít nói, Nhan Lộ Thanh cảm thấy mình cứ nghe âm thanh dễ nghe này khẳng định lực chú ý ít nhiều bị dời đi, đối với chuyện xưa cũng không có yêu cầu gì.

"Tốt."

Cố Từ trước mở ba lô, lấy ra hộp mắt kính Nhan Lộ Thanh mang cho anh cách đây không lâu đeo lên.

Rồi sau đó ở bên người cô rủ mắt, đèn pin chiếu tới chiếu lui, chắc là kiểm tra mắt cá chân của cô, Nhan Lộ Thanh khẩn trương thậm chí không dám nhìn đến.

Thanh âm Cố Từ trong gốc cây chậm rãi vang lên, bầu không khí an tĩnh, thanh âm nói chuyện này thanh lãnh dễ nghe thật là có cảm giác kể chuyện trước khi ngủ.

"Trước kia có người, hắn thích đắp chăn ngủ, che đến cổ, chỉ lộ ra một cái đầu."

"Ồ, được nha." Nhan Lộ Thanh cảm thấy mở đầu này rất tầm thường, nhưng là vì khích lệ du͙© vọиɠ kể chuyện xưa của Cố Từ, còn phi thường cổ vũ, "chăn che đến cổ, tôi chính là ngủ như vậy! Sau đó đâu? Người này có chuyện gì?"

Nhan Lộ Thanh nhìn lông mi Cố Từ thỉnh thoảng động một chút, nghe được anh tiếp tục dùng giọng không nhanh không chậm nói: "Sau đó có một ngày, người này đang ngủ, đầu của hắn bị quỷ ăn."

?

"?"

Này mẹ nó, là chuyện kể trước khi ngủ?

Nhan Lộ Thanh ngây người tại chỗ--nhưng mà trong nháy mắt cô đầu đầy chấm hỏi kia, mắt cá chân đột nhiên truyền đến đau nhức, cô lần thứ hai nghe được âm thanh phục vị làm người nhe răng kia.

Cố Từ buông tay ra, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tốt"

Nhan Lộ Thanh ngay cả tiếng còn chưa kêu xong, mọi thứ đã kết thúc.

Đau thì đúng là đau, nhưng nháy mắt qua đi, mọi đau đớn đến từ mắt cá chân đều dần dần hòa hoãn.

Cố Từ nói: "Hoạt động một chút thử xem."

Cô hậu tri hậu giác mà ôm lấy đùi phải của mình, xoay chuyển, sau đó hướng anh kêu một tiếng: "Cố Từ."

"Ừm."

"Cảm ơn."

Anh giương mắt: "Cảm ơn cái gì?"

"Chân tôi.. còn có," Nhan Lộ Thanh dừng một chút, "Anh cùng tôi cùng nhau lăn xuống."

Nếu không có anh, lại không thể liên hệ bên ngoài, Nhan Lộ Thanh chính mình cũng có thể đem chính mình hù chết.

Chính là có anh ở đây, cô thậm chí một tia nguy cơ cũng không sinh ra.

Mà Cố Từ không trả lời cảm tạ của cô, anh cuối cùng giật giật mắt cá chân cô xác nhận không có việc gì, liền từ bên người cô đứng dậy rời đi, đến đối diện ngồi, kéo ba lô ra anh bắt đâu tìm đồ vật.

Trong nháy mắt anh đi qua kia, mang theo một trận gió nhỏ.

Nhan Lộ Thanh lại lần nữa ngửi được mùi dầu gội giống mình trên người anh, cùng với.. mùi máu.

Là bởi vì vết thương nhỏ trên mặt anh sao?

Cái miệng vết thương nho nhỏ kia sẽ có mùi máu rõ ràng như vậy sao?

Đang miên man suy nghĩ, Cố Từ đột nhiên hỏi cô: "Trong ba lô cô có mang theo những gì?"

Nhan Lộ Thanh vừa bị anh hỏi, suy nghĩ bị đánh gãy, trả lời nói: "Thuốc cùng mắt kính của anh, cục sạc dự phòng, hot dog, bánh mì, rau câu, khoai lát, nước, cơm thịt trưa, thịt bò.."

Cô nói xong, hốc cây lâm vào trầm mặc thật lâu.

"..."

Nhan Lộ Thanh dựa vào sánh đèn pin nhìn đến mặt Cố Từ tuy rằng mặt vô biểu tình, lại dường như có bốn chữ "không hổ là người" thật to có thể đọc được.

Cố Từ hỏi: "Túi ngủ cô đâu?"

Âm thanh Nhan Lộ Thanh giảm nhỏ: "Bởi vì không có chỗ, cho nên để ở chỗ Hạ Vũ Thiên.."

Trên mặt Cố Từ.. trên mặt Cố Từ lần này thật sự không có biểu tình.

Nhan Lộ Thanh cảm thấy vạn phần xấu hổ.

Điểm chết người là, cô mang theo một bao đầy đồ ăn, thật phù hợp với việc cô nặng đem ân nhân cứu mạng kéo xuống sườn núi.

Nhìn nhau nửa ngày, Nhan Lộ Thanh nhìn Cố Từ đem mắt kính thả về ba lô, lấy ra túi ngủ ném cho cô: "Em ngủ của tôi."

Cô chần chờ một chút: "Nhưng chúng ta không phải.."

"Không xác định bao lâu bọn hộ sẽ tìm được nơi này, trước nghỉ ngơi bảo tồn thể lực." Cố Từ nói xong cả người liền dựa vào vách cây nhắm mắt dưỡng thần--anh hôm nay dường như luôn thích dựa lưng, chân dài một thẳng một gấp, dáng như vậy nhìn còn rất đẹp trai.

Nhan Lộ Thanh bò một ngày, vừa rồi lại trải qua một phen kinh tâm động phách, nói không mệt không khốn là không có khả năng, chỉ là hoàng cảnh lạ lẫm nên cố chống đỡ.

Nhưng là cô ôm túi ngủ của anh, bóp bóp, hình như không phải túi đơn.

Nhan Lộ Thanh đem túi ngủ lấy ra, bày trên mặt đất chờ nó tự nhiên bơm phồng xỏa tung, thấy thế nào cũng là túi đôi.

"Cố Từ."

"Ừm."

"Kỳ thật, anh xem cái túi này lớn như vậy," Nhan Lộ Thanh thuận miệng hỏi, "chúng ta không thể ngủ cùng nhau sao?"

Vốn dĩ đang nhắm mắt dưỡng thần Có Từ bỗng chốt mở mắt ra, một đường thẳng tắp mà nhìn qua cô.

* * *

Khi nào hoàn cảnh lãng mạng mình sẽ chuyển xưng hô sang anh-em cho hay chứ không phải xưng hô lộn xộn nhé.

#motdoivouu

-