Chương 12-2: Cô cùng Cố Từ cũng đã cùng giường cùng chăn

Khi Nhan Lộ Thanh đang chờ, lại nghe Cố Từ bên cạnh đột nhiên đặt câu hỏi: "Tề Nghiên Xuyên là người cô muốn dắt tơ hồng?"

"Ừm." Nhan Lộ Thanh dừng một chút "Thế nào, anh nhận thức?"

Cố Từ không trả lời.

Giống như là thuần túy tò mò, lại như là đang mong chờ cái gì đó, đột nhiên đạm cười nhìn về phía Nhan Lộ Thanh "Cô muốn dắt tơ hồng cậu ấy với ai?"

"Cái này lát nữa anh sẽ biết, tôi hiện tại nói anh cũng không biết." Dựa theo tuyến thời gian, Cố Từ cùng nam nữ chủ còn phải mấy năm nữa mới có thể nhận thức nhau.

Nhan Lộ Thanh thuận miệng đáp xong liền không chú ý vấn đề này nữa, bởi vì có một thiếu niên mặc đồ đen đang đi về phía bọn họ.

Cậu ta ngũ quan tuấn lãng, ở tuổi này có góc cạnh độc đáo, giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại, nhìn thấy mấy người họ liền không chút khách khí mà nói: "Tìm tôi có việc?"

"Tề Nghiên Xuyên đúng không? Cậu hảo, tôi là.."

Nhan Lộ Thanh đang muốn giới thiệu chính mình, chờ Tề Nghiên Xuyên đến gần, nhìn mặt nam chủ, lời cô muốn nói nháy mắt bị mắc kẹt trong bụng---

* * *Cứu mạng a!

Cánh hoa hồng của nữ chủ thì tính đi, xét cho cùng, hiệu ứng xung quanh thực sự rất đẹp.

Nhưng vì cái gì mà trên mặt trên người nam chủ này có hiệu ứng lá tùng 3D bay a!

Những lập thể lá tùng kia, như thể cậu ta có một đám lá kim xanh mọc khắp người?

Nhan Lộ Thanh thật sự muốn hỏi hắn một câu: Huynh đệ, cậu không trát (*) sao?

(*) : Bị đâm..

Tề Nghiên Xuyên thấy nữ sinh trước mặt chậm chạp không nói lời nào, vẻ mặt biểu tình dại ra, càng không kiên nhẫn: "Tìm tôi có việc sao?"

Mã tạp ba tạp ở trong đầu gõ nàng: "Maria! Này không phải thời điểm cô chửi thầm đâu! Sở dĩ cô thấy đồ vật trên mặt vai chính là bởi vì từ mà tác giả sử dụng có tần suất nhiều nhất để hình dung bọn họ! Không cần đại kinh tiểu quái!"

Nhan Lộ Thanh bừng tỉnh đại ngộ---

Nguyên thư đích thật thường xuyên dùng những từ "Cánh môi giống như hoa hồng" "Hương hoa hồng" "Da thịt giống như hoa hồng" để hình dung nữ chủ Khương Bạch Sơ.

Như vây nam chủ.. Tự nhiên là "Đứng thẳng tắp như cây tùng" "Nhàn nhạt vị tuyết tùng tươi mát" "Đĩnh bạt như tùng"..

Nhan Lộ Thanh mặc niệm ba lần "Thế giới to lớn việc lạ gì cũng có", mới miễn cưỡng tố chức ngôn ngữ với cây tùng hình người này: ".. Đồng học Khương Bạch sơ lớp bên cạnh cậu, cậu biết phải không?"

Trên mặt Tề Nghiên Xuyên lướt qua một tia biểu tình vi diệu

Mà Nhan Lộ Thanh không nhìn thấy, người đứng bên cạnh cô trên mặt cũng lướt qua một tia biểu tình vi diệu.

Nhan Lộ Thanh hiện tại không có tâm tình phân tích nam chủ này ti vi diệu vi diệu ở nơi nào, cô đi thẳng vào vấn đề: "Tôi nghe nói cậu là người phụ trách hoạt động đi chơi thu của hai lớp do giáo viên chỉ định nên mới tìm đến."

* * * đây là Mã tạp ba tạp nhắc nhở cô thân phận nam chủ trong nguyên thư.

Kế tiếp, Nhan Lộ Thanh đem sự tình Khương Bạch Sơ uyển chuyển mà thuật lại một lần, cường điệu nói Khương Bạch Sơ sợ tới mức không nhẹ, con gái phi thường cần người bên cạnh nhưng khẳng định sẽ không chủ động đem loại sự tình này nói ra, vân vân một loạt ngôn ngữ dẫn đường.

Sau khi nghe được Khương Bạch Sơ trải qua những gì, Tề Nghiên Xuyên rõ ràng sửng sốt một chút.

Quả nhiên--- liền tính là không có cơ hội, nam nữ chủ vẫn là có ràng buộc không tầm thường.

Nhan Lộ Thanh thấy biểu tình này của cậu ta liền nhìn ra, kế tiếp hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.

Cuối cùng thời điểm Nhan Lộ Thanh chuẩn bị từ biệt, Tề Nghiên Xuyên sờ sờ cằm, mặt đầy nghi hoặc hỏi vấn đề cơ hồ giống với Khương Bạch Sơ: "Thời điểm cô nói chuyện vì sao như là nhìn chằm chằm vào mặt tôi?"

Ánh mắt nữ sinh trước mặt thật sự quá mức trực tiếp vô pháp bỏ qua.

Đương nhiên là bởi vì cậu mẹ nó là một thân cây tùng xanh mơn mởn a.

Nhan Lộ Thanh chửi thầm xong, cũng giả cười giống như cùng với Khương Bạch Sơ lấy cớ qua loa có lệ qua đi: "Nhìn cậu là bởi vì cậu lớn lên đẹp."

Nam chủ cũng không thể hiểu được mà quét mắt liếc nhìn nhóm người một cái, cuối cùng không nói một lời mà quay đầu rời đi.

Không phải hướng đi về phía đám nam sinh kia, không phải hướng tiếp tục làm việc, khả năng cao là cậu ta đi tìm Khương Bạch Sơ.

Nhan Lộ Thanh nhìn cây tùng đần dần đi xa, tương đối cảm khái mà thở dài, không chú ý tới biểu tình của người bên cạnh, cô túm lấy tay áo của Cố Từ một chút.

"Cố Từ, về sau tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không dùng cây tùng hình dung anh."

-

Nhan Lộ Thanh tự nhận là hoàn thành nhiệm vụ, vốn dĩ tâm tình sung sướиɠ mà trở về phòng khách sạn. Cũng không biết là ngày mưa nhiệt độ hạ thấp cô cảm thấy lạnh, hay là thân thể này có bệnh tái phát, cũng hoặc là cái gọi là trừng phạt nhanh như vậy liền đến, buổi chiều cô chịu một trận lạnh, một trận nóng bệnh tình lần thứ hai đánh úp lại.

Hơn nữa, vừa mới vào cửa phóng trước mắt tối sầm, nếu không phải Cố Từ kịp thời kéo cô một phen, cô phỏng chừng sẽ chính mình đương trường biểu diễn đập đầu xuống đất.

Nhan Lộ Thanh lúc trước nghĩ muốn cưng chiều Cố Từ, đem phòng ngủ gần cửa phòng nhường cho anh ở, còn hiện tại là Cố Từ đem cô vào phòng ngủ nằm xong--- cô buổi chiểu nằm ở trên giường Cố Từ ngủ vài tiếng đồng hồ, còn đắp chăn, không đâu không đuôi mà nghĩ: Bỏ bốn lên năm, cô cùng Cố Từ cũng là cái quan hệ chung giường chung chăn.

Cố Từ gọi điện thoại kêu người khách sạn đem thuốc cùng nhiệt kế lên, trước đó còn nhớ rõ đắp một cái khăn lông lạnh lên trán cô. Anh cho dù là ở thời điểm chiếu cố người khác cũng cóvẻ phi thường có trật tự, thành thạo, nhưng lại khá chu đáo.

Thừa dịp Cố Từ đi thay khăn lông, Nhan Lộ Thanh mở di động ra nhìn xuống Wechat.

Cô không thêm Wechat Tề Nghiên Xuyên, một phần là bởi vì cô cảm thấy thiếu niên mặt lạnh kia sẽ không đồng ý, một nguyên nhân khác là--- rốt cuộc cô đã thêm nữ chủ Khương Bạch Sơ, hai người trải qua cái gì không phải là có thể nhìn được sao?

Cô mở khung thoại Khương Bạch Sơ, nhìn đỉnh đầu nữ sinh toát ra bong bóng màu đỏ cùng màu hồng nhạt.

? Màu đỏ cùng màu hồng nhạt?

Nhan Lộ Thanh trước click mở màu đỏ---

Khương Bạch Sơ: "Tề Nghiên Xuyên có bệnh sao? Không thể hiểu được đem mình từ tiệc tối kéo đi lại hỏi cái gì đều không nói, không cảm thấy hắn kéo thật mạnh sao?"

Nhan Lộ Thanh: ?

Này mặc kệ nói như thế nào, còn có bong bóng màu hồng nhạt đâu, ít nhất là một loại cảm xúc cảm động chờ mong gì a, có màu hồng nhạt hẳn là phương hướng phát triển tốt.. Đi?

Nghĩ như vậy, cô lại mở màu hồng nhạt---

Khương Bạch Sơ: "Tỷ tỷ xinh đẹp buổi chiểu đang làm gì đâu? Chị ấy thật đáng yêu, mình rất muốn tìm chị ấy nói chuyện phiếm a.."

Nhan Lộ Thanh: ?

Đệch mợ, cho nên hai người bọn họ không có dựa theo cốt truyện mà phát triển, chẳng lẽ đây là nguyên nhân cô phát sốt?

Nhan Lộ Thanh đang muốn tiếp tục chọc vào bong bóng của nàng (Khương Bạch Sơ) xem, di động đột nhiên bị rút ra.

"Thành thật nằm."

Cố Từ nói xong, lại thay khăn lông trên trán cho cô. Bởi vì tay tẩm qua nước hạnh, cả người anh đưa lại đây đều mang theo hơi thở lạnh lạnh.

Nhan Lộ Thanh hướng đến cái tay mạo khí lạnh của anh cọ cọ, ngoan ngoãn gật đầu: "Ồ."

Trước mặc kệ hai người kia, dưỡng bệnh quan trọng hơn --- nếu như bệnh này được dưỡng tốt.

Nhan Lộ Thanh nóng đến khó chịu, hơn nữa vừa xem xong nam chủ kia một thân cây tùng xanh mơn mởn, cây tùng vô tội, nam chủ vô tội, nhưng cây tùng lớn lên trên người nam chủ còn biến thành 3D đặt hiệu đó chính là tội lớn ngập trời.

Nhắm mắt một cái đầu óc đều là cây tùng hình người, cô cảm thấy đầu óc chính mình đều bị ô nhiễm, vì thế lại mở mắt ra, ánh mắt nhìn theo Cố Từ--- cô cần thiết nhìn Cố Từ thật nhiều để tẩy rửa đôi mắt.

Nhan Lộ Thanh hưởng thụ Cố Từ chiếu cố, thưởng thức mỹ nhan Cố Từ, sau một lúc lâu, thở hắt ra: "A.. Hiện tại đầu óc tôi không tốt lắm, không nhớ nổi tình thích hợp để hình dung, nhưng nói một cách ngắn gọn---"

Không giống như có lệ như đối với nam chủ, cô trịnh trọng khích lệ anh: "Cố Từ, anh lớn lên thật sự đẹp."

Lý do thoái thác giống nhau như đúc.

《 mai · khai · tam · độ 》. [? Không rõ nghĩa là gì]

Vốn dĩ đang đem nhiệt kế bỏ vào lỗ tai cô Cô Từ đột nhiên dừng động tác lại hai giây.

Thẳng đến khi nhiệt kế phát ra âm thanh nhắc nhở "Tích".

Nhan Lộ Thanh nhìn Cố Từ nhìn lướt qua con số trên nhiệt kế, rồi sau đó ngón tay tùy ý vung, nhiệt kế liền bị vứt đến bên cạnh tủ đầu giường, phát ra "Bang" một âm thanh vang lên.

"Đẹp mắt.." Anh lặp lại hai chữ này một lần nữa, bỗng nhiên cong mắt cười.

Cố Từ tròng mắt thâm thúy đen nhánh, ý cười khóe miệng lưu luyến, như là đang nói chuyện cười ái muội gì đó, anh gằn từng chữ mà kêu tên cô: "Nhan Lộ Thanh, đẹp trong miệng em là buôn sỉ sao?"