Chương 13: Cô kéo Cố Từ cùng nhau lăn xuống núi..

Hôm nay nhiệt độ bên ngoài hạ xuống lợi hại, cho nên trong phòng bật điều hòa, độ ấm thích hợp. Gối cô đang nằm trên đầu còn có hương khí nhàn nhạt, không biết có phải từ trên người Cố Từ hay không, dù sao hiện tại đối với cô chỉ cần không phải là "Hương tùng lạnh thấu xương" đều phi thường dễ ngửi.

Nhan Lộ Thanh cảm thấy mặt mình nóng lên, càng ngày càng nóng.

Một nửa là vì phát sốt, nửa còn lại là vì Cố Từ chất vấn.

Cô vốn định phản bác, bởi vì cô rõ ràng là khen anh từ tận đáy lòng, nhưng lại đột nhiên phát hiện.. cho dù là những bình luận lúc trước khen những người nào đó, hay là khen nam nữ chủ, tần suất từ "đẹp" trong miệng mình nói ra xác thật là cao như thức ăn bán sỉ ngồi chợ.

Cái từ bán sỉ này, Cố Từ thế mà dùng khá tinh chuẩn.

Không hổ người đàn ông tên Từ.

Nhan Lộ Thanh chỉ có thể cực kì khô quắc mà giải thích với anh ".. Tuy rằng tôi khen nhiều người như vậy, nhưng cùng anh không giống nhau."

Nói ra rồi mới phát hiện, này cực kỳ giống như lời thoại kinh điển "Anh tuy rằng quen nhiều người, nhưng em không giống vậy." của tra nam.

Cố Từ hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, ý cười trên mặt anh càng sâu--- người này thông thường cười không phải vì vui vẻ gì. Theo Nhan Lộ Thanh quan sát, ngoại trừ tình huống đặc biệt, anh cười hoặc là bởi vì sắp muốn âm dương quái khí, hoặc là đang âm dương quái khí.

Như vậy lúc này, anh không nói chuyện, vậy chính là ở trong lòng âm dương quái khí.

Nhan Lộ Thanh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dùng ngữ khí đại hồng bào giả đáng thương: "Không phải tôi đã nói hiện tại đầu óc bị nóng từ ngữ thiếu thốn sao, anh thật sự muốn cùng một người bệnh sốt cao so đo một từ như vậy sao? "Cô dừng một chút, cường điệu:" --hơn nữa người bệnh này vẫn là thật lòng! "

Nói xong Nhan Lộ Thanh nỗ lực nháy mắt, mưu toan làm ra bộ đáng thương nước mắt lưng chừng, mỹ nhân bệnh cảm nhu nhược đáng thương--giống như bộ dáng công chúa Từ nằm ở trên giường bênh phi thường chọc người trìu mến.

Nề hà là bệnh này của cô là sốt cao, đôi mắt mẹ nó giống như sa mạc Sahara, cố gắng nặn nửa ngày cũng không nặn ra chút nước nào.

Cố Từ khom lưng lấy ly nước từ đầu tủ giường, đốt ngón tay thon dài trắng nón có tiết tấu mà gõ gõ trên cái ly. Anh rất có hứng thú mà nhìn cô, sau một lúc lâu mỉm cười nói:" Đừng nặn, giống trúng gió. "

"... "

Cố Từ nói tổn hại là tổn hại, trong miệng toàn là độc dược, nhưng độc xong vẫn xoay người đi lấy nước ấm chi cô, xong rồi còn dùng sức đỡ cô dậy, lời ít mà ý nhiều:" Uống nó đi ".

Ba chữ ngắn gọn này khiến cho Nhan Lộ Thanh cảm động không ngừng.

Cô một bên uống nước một bên nghĩ, tuy rằng trong nguyên thư chỉ định anh là nhân vật lão đại vai ác, nhưng Cố Từ nếu không phải bị nhiều kẻ ngu ngốc như vậy bức bách, anh sẽ tốt bao nhiêu đâu?

Chính là tốt giống như hiên tại vậy.

Thiếu niên thuần thiện lại cẩn thận a.

Nhan Lộ Thanh đem chén nước lên uống uống ra nước mắt chính mình.

* * *công chúa Từ, vĩnh viễn tích thần.

-

Hai giờ sau.

Nhan Lộ Thanh cuối cùng cũng có thể xác nhận, bệnh này chính là hệ thống làm ra.

- -Bệnh của cô quả thật là có thể nói là tiến chuyển như gió, giống như đùa, 39 độ 5 gần hai giờ nói hạ xuống liền hạ xuống.

Cố Từ đứng ở mép giường nhìn nhiệt kế biểu hiện nhiệt độ bình thường, lại nhàn nhạt giương mắt nhìn cô. Biểu tình vân đạm phong khinh kia, trong ánh mắt lại ẩn giấu rất nhiều cảm xúc.

Nhan Lộ Thanh không có chột dạ như vậy.

Rốt cuộc là trận sốt này rút lại, hay là những nhân tố nguyên nhân, cô vô pháp nói cho Cố Từ.

".. A, thật thần kỳ, sốt nhanh như vậy liền hết nha. "Nhan Lộ Thanh nhìn anh, khô cằn mà khen," Anh quả thật là bác sĩ trời sinh sao, a ha ha, ha ha.. "

" Nào có. "Cố Từ cười đẹp đến ôn như, khen còn tự nhiên hơn cả cô:" Rõ ràng là Nhan tiểu thư thân thể tốt, thiên phú dị bẩm. "

Nhan Lộ Thanh:"... "

Thần mẹ nó thiên phú dị bẩm.

Cô muốn tạm thời thu hồi từ thuần thiện để hình dung Cố Từ, chỉ giữ lại từ cẩn thận.

Cái phòng ngủ này Cố Từ cam chịu để lại cho cô, lúc sau kiểm tra qua Nhan Lộ Thanh thật sự là sốt cao rút lui Cố Từ liền trở về một cái phòng ngủ khác.

Nhan Lộ Thanh xuống giường đi tắm rửa, sau khi ra thần thanh khí sảng, phát hiện di động ở trên giường vang lên hai tiếng, cô lấy qua nhìn, là tin nhắn Khương Bạch Sơ gửi tới.

【 Khương Bạch Sơ 】: Tỷ tỷ ngủ ngon ~

【 Khương Bạch Sơ 】: [đầu miêu miêu đáng yêu. Jpg]

Nhan Lộ Thanh tâm tình phức tạp.

Cô thích mỹ nữ đúng là không sai, nhưng nếu cái mỹ nữ này thật sự không đem hảo cảm đối với cô chuyển dời trên người nam chủ, cô khó mà giữ cái mạng nhỏ này nha.

Nhan Lộ Thanh trả lời lại Khương Bạch Sơ một cái biểu tượng cảm xúc ôm. Cùng lúc đó, cô phát hiện phía trên ảnh đại diện Khương Bạch Sơ bắt đầu nổi bong bóng, liền tùy tay mở.

Bong bóng màu vàng:" Tỷ tỷ xinh đẹp nói ngủ ngon cùng mình nha! "

Bong bóng hồng nhạt:" Con người Tề Nghiên Xuyên kỳ thật cũng không tệ lắm.. "

Nhan Lộ Thanh: !

Thế mà lại là màu hồng nhạt thuộc về nam chủ! Đệch, nam chủ cuối cùng cũng đứng lên rồi!

Nhan Lộ Thanh đang vui vẻ, lại phát hiện phía dưới văn tự bong bóng màu hồng nhạt kia, đột nhiên lại toát ra hai tấm hình ảnh.

Hình ảnh?

Cô kinh nghi mở chỗ đó--

Cảnh trên tấm thứ nhất, là ở dưới một ánh đèn mờ nhạt, Khương Bạch Sơ ngồi dựa tường, tay che lại đầu gối, nâng mặt đối diện với Tề Nghiên Xuyên đang đứng thẳng.

Cảnh trên tấm thứ hai, là.. là Tề Nghiên Xuyên ôm công chúa Khương Bạch Sơ!

Chẳng trách sốt cao của cô đột nhiên lui!

Chỉ cần quan hệ vợ chồng son hòa hoãn, thân thể của cô liền sẽ không thành vấn đề.

Ảnh chụp hai người vẫn còn mang theo hiệu ứng 3D lóe mắt như cũ, một người cả người lá tùng, cây tùng hình người ôm một mỹ nữ cả người có cánh hoa hồng vờn quanh. Tuy rằng khá là kỳ quái, nhưng Nhan Lộ Thanh cũng không cảm thấy cay đôi mắt.

Bởi vì đầy đầu cô đều suy nghĩ: Gia, bàn tay vàng thế nhưng bắt đầu mang hình ảnh!

Này thật đúng là, hạt giống Ếch thần kỳ ăn được góc giòn thần kỳ và vào ngôi nhà thần kỳ kỳ diệu (*).

(*) câu nói chủ yếu mô tả những gì người khác nói và làm rất tuyệt vời.

Cùng lúc đó, bên tai lại vang lên thanh âm của mã tạp ba tạp:" Chúc mừng Maria nha ~ bàn tay vàng tăng cấp đến trình độ nhất định sẽ tiến hóa đó. "

Nhan Lộ Thanh mặt khϊếp sợ nhìn Wechat đỏ rực -- thật không uổng công cô không quản ngày đêm rảnh một chút liền đi bình luận dạo, công năng tiến hóa này dùng cũng tốt quá đi.

Nói cách khác là về sau không chỉ có những văn tự giải thích mà còn có văn hay tranh đẹp?

Kia vậy sau này sẽ lại là cái gì nữa đâu?

Hơn nữa.. bàn tay vàng tiến hóa, vậy cô có thể nhìn nội tâm Cố Từ sao? Có thể có thể có thể có thể sao?

Nghĩ đến đây, tâm tình Nhan Lộ Thanh tức khắc kích động đi đến khung thoại Cố Từ.

Nhưng năm giây sau, cô phát hiện nơi đó của Cố Từ không có bất cứ cái gì khác với trước kia: Thời điểm cô không đi trêu chọc anh làm lòng anh có dao động, bong bong vẫn trong suốt, nội dung vẫn là cái này tiếp theo cái kia một dấu chấm câu.

Có thể đọc được văn tự của người khác, còn Cố Từ chỉ có thể đọc được 4 loại chấm câu.

Hiện tại hình ảnh của vai chính cô đều có thể đọc được, vậy mà với Cố Từ chỉ có thể đọc dấu chấm câu.

Thật · bug người-- công chúa Từ.

* * *

Bệnh sốt của Nhan Lộ Thanh không có còn tái phát, an an ổn ổn ngủ qua một đêm.

Ngày đầu tiên bởi vì thời tiết không có khả năng ra ngoài, mọi người đều nghẹn hỏng rồi, sáng hôm sau, thuốc dán số 2 dính Cố Từ cùng mọi người đề nghị muốn đóng quân ở trên núi một đêm.

Bọn họ là nói như vầy:" Chúng ta thật vất vả mới tụ ở bên nhau, mỗi phân mỗi giây đều không thể lãng phí. Hơn nữa đi núi một chuyến mà không làm cái lều trại ở, căn bản không viên mãn. "

Mọi người cũng chưa có ý kiến gì, huống chi bọn họ đều mượn xong túi ngủ lều trại, lần này chẳng qua là tiền trảm hậu tấu.

Một đường lên núi, chung quanh có quá nhiều vật nhỏ cổ quái hiếm lạ, Nhan Lộ Thanh bị chị em Hạ Vũ Thiên Hạ Tuyết Thiên mang theo trái mua phải dạo, thực nhanh hao hết thể lực, trong lúc đó trước mắt Nhan Lộ Thanh đột nhiên biến thành màu đen mấy lần--chẳng qua lúc ấy cô vốn dĩ ở trong trạng thái mệt mỏi cực độ, liền không để trong lòng.

Bởi vì vấn đề một bộ phận người thiếu rèn luyện thể lực, các nam sinh thì hiếu kì chờ mong hoạt động leo núi, còn các nữ sinh thì nhìn thấy quầy hàng đẹp là không rời đi nổi, chờ đại bộ phận người lên núi đem liều trại dựng xong, màn đêm đã buông xuống.

Mọi người chờ trời tốt một hồi rồi nói chuyện ban đêm, từ từ chơi trò nói thật hay mạo hiểm, trước đó, mọi người quyết định đến siêu thị gần nhất mua đồ ăn vặt và bia.

Trên đường đi siêu thị, Nhan Lộ Thanh trong khi cười nói tìm đúng cơ hội trong đám người đang ồn ào nhốn nháo, tránh đi tầm mắt ái muội của các bạn học, túm Cố Từ mang anh đi tới phía sau cùng đội ngũ.

Cố Từ cũng không có phản kháng, biểu tình lười biếng đi theo phía sau cô.

Sau khi hai người tìm được địa phương bí ẩn đứng yên, Cố Từ nhìn Nhan Lộ Thanh buông tay áo anh ra, đột nhiên đem ba lô đeo trước người, kéo khóa kéo ra--

Cô từ ba lô chính mình móc ra hai cái bình nhỏ, một tay một cái mà giới thiệu nói:" Cái này là thuốc đắp mắt hôm nay của anh, cái này là thuốc nhỏ mắt mỗi này của anh. "Tiếp theo cô lại lấy ra một hộp mắt kính" Đây là tôi làm bác sĩ Lưu gửi trực tiếp cho Đại Hắc, ngày mai anh bắt đầu đổi mắt kính thứ tư. "Cô lại lục lục" sau đó tôi còn hỏi bác sĩ thuốc dạ dày, giữa trưa hôm nay ăn trong quán ăn kia không biết anh có phát sinh gì không.. "

Đào xong tất cả đưa cho anh, Nhan Lộ Thanh đem ba lô kéo lên, nháy mắt ngẩng đầu vừa lúc đυ.ng phải tầm mắt Cố Từ.

Vừa lúc có anh trăng chạm vào chung quanh đôi mắt anh, ánh mắt kia có vẻ trong trẻo sâu thẳm.

Nhan Lộ Thanh có chút hoài nghi:".. Anh vừa rồi có nghe rõ tôi nói cái gì không? "

Cố Từ không có trả lời rõ ràng.

Anh đầu tiên là nhìn trong tay chính mình bị nhét đầy đồ vật, lại nhấc lên lông mi thật dài nhìn cô, khóe môi hơi hơi gợi lên một vòng cung" Cô khi nào thì mang thứ này. "

Nhan Lộ Thanh bị anh cười đến có chút mất tự nhiên, dời tầm mắt đi một chút nói:" Đương nhiên là ngày chúng ta đi đó. "Cô bĩu môi" Liền biết.. anh quả nhiên không nhớ rõ mang theo. "

Những lời này được gió đêm đánh chuyển, cuối cùng bay đến bên tai Cố Từ, mang theo nho nhỏ điểm oán trách, nhưng âm cuối loại có loại thiếu nữ hờn dỗi độc đáo làm cho người không sinh ra phản cảm.

Cố Từ thật lâu không nói chuyện, Nhan Lộ Thanh trong lòng buồn bực, liền quay lại nhìn anh.

* * *Sau đó phát hiện anh thế nhưng vẫn đang còn nhìn chằm chằm mình.

Không biết có phải ánh trăng rơi trên người anh quá đẹp hay không, giá trị mỹ mạo của Cố Từ đêm nay cơ hồ đạt tới đỉnh cao kể từ khi Nhan Lộ Thanh gặp anh tới nay. Ngoại trừ ngũ quan bề ngoài, trên người anh còn loại khí chất độc đáo--bộ dáng hiện tại này thật giống như là được ngưng tụ trong linh tú thiên địa, còn mang theo điểm mâu thuẫn, giống như nước xuân trong hồ mềm mại, lại phảng phất như sương tuyết núi cao lạnh lẽo.

Đặc biệt là đôi mắt đen nhánh như mực, cười như không cười, anh rõ ràng cái gì cũng chưa nói, chỉ là đơn thuần nhìn người lại giống như có thể nhϊếp nhân tâm.

Nhan Lộ Thanh lại lần nữa rời mắt, lần này cả mặt đều xoay đi.

Ban đêm đơn độc ở chung quả nhiên sẽ làm người miên man suy nghĩ, đặc biệt là ở cùng một đại mỹ nhân, loại suy nghĩ miên man này sẽ không biết tăng thêm bao nhiêu.

" Ai, chúng ta đứng ngốc ở đây làm gì. "Nhan Lộ Thanh kéo ba lô xong, dẫn đầu đẩy anh một chút," Đi đi. "

* * *

Hai người tụt lại phía sau lâu rồi, nhưng bọn họ đại khái biết được phương hướng siêu thị, một đường trầm mặc mà cùng hướng về một nơi.

Chung quanh có rất nhiều cây, lá cây va chạm vào nhau, ngẫu nhiên phát ra thanh âm xào xạt.

Thời điểm Nhan Lộ Thanh trầm mặt không chế không để suy nghĩ trong đầu nhảy lên, cô nghĩ, kêu Cố Từ là công chúa Từ thật là kêu đúng rồi, anh hội tụ thật nhiều kịch bản đồng thoại (thiếu nhi), cảnh tượng diễn ra hiện tại cô tự xưng là 《 Xứ sở thần tiên 》.

Thời điểm đi qua đường cua trung gian nhỏ, Nhan Lộ Thanh đột nhiên không rõ ngọn nguồn mà đầu choáng váng một chút.

Cô cuối cùng cũng ý thước được cái gì --

Hôm nay đã là lần thứ mấy như này?

Tựa hồ nhìn cô có điểm kỳ quái, Cố Từ ở bên cạnh cô nhắc nhở một câu:" Đường này có một cái sườn núi, chú ý nhìn đường. "

Nhan Lộ Thanh gật gật đầu," Được. "

Cô trong lòng yên lăng tự nói: Nhất định.. nhất định có chỗ nào không đúng.

Cho nên cầm đèn pin, chuẩn bị thật cẩn thận mà quan sát đường phía trước.

Không đợi đi được hai bước, chân trái đột nhiên đạp vào hư không--

Đồng tử Nhan Lộ Thanh đột nhiên co rút lại.

Khốc! Lại là hệ thống!

Nơi đó rõ ràng là thực địa, cô đi mỗi bước đều nhìn kĩ dưới chân! Này mẹ nó.. này mẹ nó tuyệt đối lại là hai tiểu hài tử nam nữ chủ kia hỏng rồi mà trừng phạt cô!

Không phải trước đó còn ngọt ngọt ngào ngào sao! Như thế nào đột nhiên hỏng nghiêm trọng như vậy?

Tiểu hài tử các người đối với đối tượng (ny) có thể hay không tâm tính ổn định một chút a!

Trong lòng điên cuồng phun tào, nhưng tất cả thật sự đến quá bất ngờ, thời điểm Nhan Lộ Thanh bị cảm giác không trọng lực đánh úp chỉ kịp ngắn ngủ mà kêu"... "

Thanh âm kia rất rất nhỏ, nhỏ đến nỗi cô cho rằng ngoại trừ chính mình thì sẽ không ai nghe được.

Nhưng giây tiếp theo, tay cô đột nhiên bị người bắt lấy.

".. Cố Từ! "Nhan Lộ Thanh trừng lớn mắt, cô có cảm thấy cô đem tiếng" Cố Từ "này kêu thành cảm giác" Bố ".

" Nhan Lộ Thanh, tôi nói nơi này có sườn núi (dốc) rồi, em!"

Cố Từ túm một bàn tay cô, nói một nửa đột nhiên dừng lại, mày chậm rãi nhăn lại.

- -Anh cũng ý thức được có chỗ kì quái.

Chân Cố Từ mượn lực trên một cây cổ thụ bên cạnh, cánh tay cũng đang không ngừng đem cô kéo lên, nhưng mặc kệ là có tăng lực như thế nào, Nhan Lộ Thanh không chỉ là không có mảy may hướng lên trên một chút nào, ngược lại càng ngày càng đi xuống.

Giằng co như vậy, kết quả đơn giản chính là cô kéo Cố Từ cùng nhau lăn xuống.

Nhan Lộ Thanh rất rõ mình nặng bao nhiêu, mà Cố Từ không biết, nhưng nhìn cũng có thể nhìn ra, lực rơi của cô không có lớn như vậy---lực kéo cô đi xuống là không thể giải thích được, thuộc về một lực lượng nào đó bên trong hệ thống của thế giới này.

Cảm nhận được điểm này, Nhan Lộ Thanh lập tức buông tay mình muốn buông tay Cố Từ ra.

- -lại không nghĩ rằng bàn tay thon dài kia chỉ trong nháy mắt nắm ngược trở về, vững vàng, chặt chẽ mà bắt được cô.

* * *

Dành cho những bạn chưa biết, nam chính trọng sinh nhé.