Chương 11: Đệch---hai người ở chung một chỗ?

Sau khi đăng xong bình luận này, phảng phất còn dư âm vô tận, Nhan Lộ Thanh vẫn luôn không dời đi, mà nhìn chằm chằm vào màn hình cho đến khi đoạn video ngắn được phát lại bốn lần rồi mới lưu luyến không rời mà chuyển sang video tiếp theo.

Thời điểm hai người xuất phát là sáng sớm, hiện tại thì ánh mặt trời đã xán lạn, Nhan Lộ Thanh như bị ánh nắng ngoài cửa sổ chói vào, người khẽ nhích vào trong, điện thoại cũng thay đổi góc độ đưa lưng về phía ánh mặt trời. Điều này làm cho Cố Từ thuận lợi xem hơn, chính là đưa tới mắt anh buộc anh phải xem.

Cố Từ liền như vậy xem cô lướt video từ góc độ này.

Mỗi một cái video cô xem cô đều bình luận, như thể là cô phải để lại một cái gì đó mới thoải mái.

Lướt đến loại video giả ân ái hàng ngày của đôi tình nhân như có gắn camera trên trán, Nhan Lộ Thanh bình luận nói: [Hai chữ hâm mộ đã được khắc trên bia mộ của tôi.]

Lại lướt đến một cô gái giống như cô gái tóc dài đầy filter vừa rồi, chẳng qua người này đang hát.

Điện thoại của Nhan Lộ Thanh bị tắt tiếng, nhạc còn chưa nghe đã nhận xét: [Xin lỗi, thấy mỹ nữ không thể không nói, mỹ nữ hát thật hay. [/ hoa hồng]

Lướt đến video nhảy bungee của người khác, cô gõ: [Nhảy bungee mà buộc dây như thế này có khả năng bị thương, tôi thường buộc nó vào cổ~]

Cố Từ: "..."

# Đây là làm gì

* * *

Nhan Lộ Thanh chờ khi bình luận đến cạn từ, ngẩng đầu lắc lắc cổ.

Cô quay đầu lại nhìn Cố Từ, phát hiện vành mũ của anh vẫn là ở trạng thái đè thấp, đại khái là chưa tỉnh, liền không mấy hứng thú mà xem lại Wechat của mình.

Mã tạp ba tạp ở Bên tai Nhan Lộ Than nhắc nhở bong bóng màu vàng lại thăng thêm vài cấp, hơn nữa kinh nghiệm còn không ngừng tăng vọt.

Hiện tại vì bình luận của cô nhận được quá nhiều tiếng cười, màu vàng đã vượt qua các màu khác không biết bao nhiêu, khi xem bong bóng của người khác thì màu vàng cũng toát ra rất nhiều.

Nhưng màu hồng hầu như không nhúc nhích..

Mã tạp ba tạp đã nói qua rằng màu hồng là thứ khó thay đổi nhất, bởi vì thuật toán của màu hồng khác với các cảm xúc khác. Nó bao gồm thích, yêu, kỳ vọng, mong đợi, khao khát và những cảm xúc khác ít trực quan và phức tạp hơn. Cảm xúc Nhan Lộ Thanh thu thập được đều sẽ không phân loại ở đây.

Bởi vì thuật toán phức tạp, cho nên chỉ có thể dựa vào việc có người khác phát sinh cảm xúc với cô mới thăng cấp. Mà trước mắt, Nhan Lộ Thanh dường như không có được những cảm xúc tương tự đó.

Đại não Nhan Lộ Thanh không ngừng suy nghĩ về việc này, đang định tùy tiện chọc chọc bong bóng của Đại Hắc và Tiểu Hắc tìm việc vui, nhưng khi cô trượt xuống, lại không cẩn thận chạm vào khung thoại với Cố Từ.

Cô phát hiện.. Lúc này, những bong bóng trong suốt có quy luật trên ảnh đại diện của Cố Từ, lại một lần nữa biến thành những bong bóng trắng, không trong suốt không có qui luật mà liên tiếp nổi lên.

Nhan Lộ Thanh đột nhiên thấy tò mò, nhấp vài lần--

"?"

"?"

"?"

* * *

Nhan Lộ Thanh: ? Như nào lại có nhiều dấu hỏi?

* * * Anh ấy không phải đang ngủ à?

Đây là ở trong mộng bị cái đồ vật gì mê hoặc rồi?

Lần trước cô làm như vậy, anh ấy cũng chỉ đưa ra một dấu chấm hỏi, thế nên có thể làm Cố từ liên tiếp đưa ra nhiều dấu hỏi như thế, chuyện này xem ra bị mê hoặc không nhẹ nha.

-

Trước khi đến điệp diệp sơn, Nhan Lộ Thanh trên xe thoáng qua trí nhớ nguyên chủ mà nỗ lực tìm lại dấu vết về bạn học cao trung của ả.

Nhan Lộ Thanh rất phản cảm việc tìm kiếm những hình ảnh từ ký ức của nguyên chủ, trừ khi tất yếu thì sẽ không tìm.

Lý do thứ nhất là cảm giác thật quỷ dị, như có nước vào não, lý do thứ hai là tư duy của nguyên chủ cũng rất quỷ dị, xem ký ức của ả như là đang xem phim tài liệu thay đổi tâm lý.

Nhưng dù sao thì những người này cũng là bạn học của nguyên chủ, Nhan Lộ Thanh cũng không biết quan hệ cụ thể giữa ả và họ, để tránh trường hợp lát nữa chạm mặt sẽ xuất hiện xấu hổ, nên nhớ lại một chút.

Lần này nhớ lại thế nhưng tốt, cô phát hiện nguyên chủ thật sự rất cô đơn, không có một người bạn. Học một học kỳ không chủ động giao tiếp, hơn nữa còn biểu hiện quái gở, bệnh tật liên miên không kiểm soát được, nghỉ học một thời gian lại đột nhiên trở lại trường học, mọi người cơ bản coi ả coi là người trong suốt..

Điều duy nhất mà ả chủ động làm là thêm lớp này vào trò chuyện nhóm -bởi vì Cố Từ ở trong nhóm.

Chỉ có một thông điệp duy nhất từ trí nhớ: Ả và bạn học của ả như những người xa lạ.

May mắn là mấy ngày nay Nhan Lộ Thanh vẫn luôn quan sát bong bóng của tất cả mọi người trong nhóm trò chuyện, cũng coi như là nắm chắt trong lòng.

Lần này có hơn mười người tham gia cái gọi là "Hoạt động bạn học ôn chuyện". Khi bọn họ đến nơi, nhóm người kia đã đến sớm hơn, đứng dưới bóng cây cách khu vực đậu xe không xa, đang trò chuyện nhiệt tình sau mấy tháng không gặp.

Nhan Lộ Thanh và Cố Từ một trước một sau ra xuống xe, cuộc trò chuyện của mọi người đột ngột dừng lại.

Trong ánh nhìn chăm chú đang trơn mắt há mồm của bọn họ, hai người vẫn lấy loại tốc độ ổn định đi về hướng đó. Dư quang Nhan Lộ Thanh là thân hình Cố Từ mặc một bộ đồ thể thao màu đen . Đôi chân của anh ấy dài đến khó tin, tỷ lệ cơ thể làm người kinh ngạc cảm thán.

Cô chưa kịp than xong, thì nghe thấy Cố Từ đột nhiên hỏi: "Mấy bạn học này, cô còn nhớ rõ sao?"

"..."

Nhan Lộ Thanh đột nhiên cảm thấy mình trước mặt anh ấy giống như không hề có bí mật nào đáng nói.

Nhưng nếu lúc này cô trả lời không nhớ rõ, thì cô không có khả năng giải thích hành động một hai phải kéo Cố Từ đi "giải sầu".

".. Khẳng định là nhớ một ít." Nhan Lộ Thanh giả vờ thoải mái "Dù sao thì cũng là bạn học đã lâu, cùng người quen ra ngoài không phải náo nhiệt hơn ở nhà sao." khi nói chuyện, cả hai cùng đi dưới bóng râm của một cái cây.

Một cô gái dễ thương với cái đầu trẻ thơ, khuôn mặt ửng hồng đầu tiên bước đến trước mặt Nhan Lộ Thanh.

"Cái kia.. cô là Nhan Lộ Thanh?" Đôi mắt to của cô gái hiện lên vẻ ngạc nhiên, "Trời ạ, đã lâu không gặp, hóa ra cô lại trở nên xinh đẹp như vậy! Vừa rồi chúng ta đều rất ngốc, nếu không phải lúc trước cô nói cô sẽ tới, hơn nữa bên cạnh còn có Cố đại giáo thảo, chúng tôi hoàn toàn không nhận ra!"

"..."

Cô gái kích động nói xong lại vỗ đầu chính mình, "ai nha, xém nữa thì quên nói, cô khẳng định không biết chúng tôi là ai. Nhưng hiện tại nhận thức cũng không muộn! Xin chào, tôi là Hạ Vũ Thiên, người trông giống tôi kia là chị gái sinh đôi của tôi Hạ Tuyết Thiên."

Hạ Tuyết Thiên có tính cách tương tự với em gái mình, nhiệt tình chào đón Nhan Lộ Thanh: "Mỹ nữ mau đến. Chúng tôi giới thiệu mọi người cho cô nhận thức."

Phía trên.

Tình cảnh suy diễn sinh động kịch: "Làm quen với mọi người"

Sos

- -cứu mạng--!

Khi Nhan Lộ Thanh đang xấu hổ tê dại đầu, thì nghe thấy một tiếng cười rất nhẹ từ vị trí mà Cố Từ đứng khuất phía sau cô.

Âm đuôi đó không hay, những lời nói ra cũng không hay.

"Ừm rất quen."

Nói câu một kích chí mạng này xong, Cố Từ liền bị mấy nam sinh bên cạnh bao quây.

* * *

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Nhan Lộ Thanh cảm thấy linh hồn mình như bị cắt làm đôi, một nửa vì câu nói không suy nghĩ "người quen" kia mà hối hận vạn phần, nửa còn lại là vì đi theo hai chị em sinh đôi với cái tên rất độc đáo để gặp gỡ mọi người..

Lần này đến, tỷ lệ nam nữ vô cùng đồng đều, 6 nam 6 nữ. Ngoài chị em vũ tuyết hoa, trong nhóm nữ sinh còn có một cô gái tên là Ân Ninh An, một cô gái trang điểm rất dụng tâm, từ sợi tóc đều có thể nhìn ra là tỉ mỉ uốn.

Nhan Lộ Thanh phá lệ chú ý tới nàng, bởi vì theo nàng quan sát trước khi tới, vị này là người sỡ hữu bong bóng có nội dung liên quan đến Cố Từ nhiều nhất..

Sau khi Cố Từ gửi tin nhắn nói rằng mình sẽ đến, bong bóng của Ân Ninh An liên tục bật ra màu vàng và màu hồng, không phải là "Cuối cùng thì cũng được gặp Cố Từ" thì cũng "Trời ạ" hoặc "A a a" những loại này hò hét. Thậm chí cả ngày hôm qua, Ân Ninh An dường như tự chọn quần áo hành lý cho chính mình. Bong bóng của nàng đều kiểu là" Cố Từ sẽ thích cái này sao?" "Cố Từ có vẻ không thích những thứ lộng lẫy như vậy.."

Nhìn thấy Nhan Lộ Thanh cảm khái một phen.

Còn lại hai cô gái bên cạnh Âm Ninh An, hơi hơi dựa phía sau nàng, một trái một phải ở bên cạnh nàng. Vị trí này như có như không đem Ân Ninh An đột nhiên trở thành vai chính, rõ ràng là chị em tùy tùng của nàng.

Chỉ có Nhan Lộ Thanh là được yêu cầu để mọi người nhận thức. Dù sao thì sự nổi tiếng của Cố Từ thời còn đi học cũng khá kinh người, tuy rằng có mấy tháng mất liên lạc, nhưng không biết bị lấy cớ bâng quơ gì mà nhẹ nhàng cho qua, mọi người thật nhanh liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.

Đám con trai bên kia cô không có dụng tâm nhớ lại, chào hỏi xong liền xong việc, chỉ có hai người cô có ấn tượng tương đối sâu, một tên là Bùi Trạch một tên là Đào Tình Châu - bởi vì hai người quả thật hận không thể dán lên người Cố Từ.

Nhan Lộ Thanh nghĩ nói các ngươi cứ dứt khoát một dán phía trước một dán phía sau Cố Từ như thuốc dán là được.

Nhân duyên với nữ sinh đúng là tốt, chính là bộ dáng sinh ra là để cướp đi đào hoa của mọi người.

Vì vậy, theo tiền đề này, nhân duyên của Cố Từ với nam sinh còn có thể tốt như vậy cũng thật là thần kỳ.

"Khách sạn chúng ta đặt ở phía trước không xa, chúng ta đừng ở chỗ này nói chuyện phiếm nữa," giọng Ân Ninh An rất mềm, mặt nàng hướng đến chỗ nam sinh bên kia kiến nghị nói "Chùng ta trước đem cất hành lý, như thế nào?".

Thuốc dán số một của Cố Từ, Bùi Trạch: "Có thể. Nữ sinh các cô cũng đi thay đổi quần áo đi, kế hoạch hôm nay của chúng ta là leo núi, ba người.." Hắn nhìn Ân Ninh An cùng hai chị em nhỏ, lắc đầu, "Váy và giày cao gót, làm sao mà các cô leo lên được?"

Chị em nhỏ của Ân Ninh An có lẽ có quan hệ không tồi với Bùi Trạch. Vừa cười vừa làm bộ muốn đi đánh hắn. Bùi Trạch vừa tránh vừa nói. "Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi, tôi hiện tại là người đã có vợ".

Nam sinh bên kia "chặt" lại hắn nói với nữ sinh bên này: "Bùi Trạch gần đây bức điên rồi. Nói chuyện luyến ái ba câu đều không rời vợ của hắn".

Thuốc dán số 1 tức khắc căng mặt: "Là vợ tôi theo đuổi tôi - vợ, tôi, theo đuổi, tôi! Đừng nói lão tử giống như liếʍ cẩu (1) được không!"

Mọi người tức khắc ồn ào cười to, Nhan Lộ Thanh cũng nhịn không được.

Loại cảm giác những người thiếu niên bên nhau quả nhiên có ma lực thần kì, ớ mùa lá rụng khắp mặt đất, sinh cơ tươi sống như cũ bừng bừng.

Nhan Lộ Thanh trước tiên cười, theo bản năng mà tìm ánh mắt của Cố Từ trong đám nam sinh.

- -Sự tồn tại của anh ở nơi nào đều là rất dễ dàng nhìn được, ý cười trên mặc lúc này không có khoa trương như mọi người, chỉ là nhàn nhạt treo ở bên môi cùng khóe khóe mắt.

Khi Nhan Lộ Thanh nhìn thấy đôi mắt hơi cong sau cặp kính đó, lại vừa lúc đυ.ng phải tầm mắt Cố Từ trong không trung.

-

Chuyến đi này dự định sẽ diễn ra trong 4, 5 ngày nên mọi người mang theo quần áo để thay. Hành lý nữ sinh thường nhiều hơn nam sinh. Khi mọi người chuẩn bị khởi hành về khách sạn cũng là lúc nam sinh tiến đến giúp các nữ sinh xách hành lý.

Cũng chính vào lúc này, Nhan Lộ Thanh mới nhận ra hành lý của mình thế nhưng đã được cầm trên tay Cố Từ khi xuống xe.. cho đến tận bây giờ.

Cho nên phân đoạn thời gian này chỉ có hai người bọn họ đứng đó không di chuyển-Nhan Lộ Thanh là không có hành lý, mà Cố Từ cũng không định giúp người khác mang hành lý.

Nhan Lộ Thanh thực sự không thể để hai tay trống trơn, thời điểm cô chủ động giúp Hoa tỷ muội xách đồ, Hạ Vũ Thiên mắt sắc phát hiện điểm này: "Trời ạ, hình như tôi còn nhớ rõ Cố đại giáo thảo là tính cách đại thiếu gia.."

Hạ Tuyết Thiên nháy mắt đã hiểu em gái muốn nói cái gì, tiếp tục: "Đúng vậy, trước nay đều là ban nam sinh chúng ta đưa nước cho cầu anh ấy đánh trận bóng rổ gì đó địa biểu cho lớp. Trừ bỏ giáo sư, chưa ai nhìn thấy anh ấy lấy đồ vật của người khác đâu!"

Nhan Lộ Thanh vô pháp giải thích quan hệ hai người có chút phức tạp, vội vàng chuyển đề tài "Đúng rồi, tại sao hành lý hai người họ nhiều vậy? Nam sinh hỗ trợ xong vẫn còn nhiều vậy sao?"

Cô là đề cập đến hai tỷ muội tùy ùng của Ân Ninh An. Hai cô gái trên tay mỗi người xách một cái túi xách, trông rất vất vả.

Hạ Vũ Thiên nói: "Haizz, tôi thấy lúc họ đến không mang theo quá nhiều đồ, hẳn đa số đều là của Âm Ninh An." Nàng cười với Nhan Lộ Thanh, "Dù sao thì Âm Ninh An cũng là đại tiểu thư, phú bà, trước kia trong ban chúng ta có không ít người tranh nhau đối tốt nàng đâu, đó là điều bình thường."

Nhan Lộ Thanh gật đầu tỏ ý hiểu.

Vốn dĩ mọi thứ diễn ra thuận thuận lợi lợi như kế hoạch, nhưng không ai ngờ rằng, trời mưa gió bất thường---

Càng gần khách sạn, mây đen bay đến càng nhiều. Cuối cùng, ngay khi mọi người bước vào sảnh khách sạn, vốn là trời sáng sủa liền thay đổi, lao xoa những giọt mưa từ trên trời rơi xuống.

Trong khi mọi người vẫn còn đang choáng váng và thất vọng, Ân Ninh An nhìn lên không trung đột nhiên nói: "Thật là trùng hợp, có lẽ vì bên trong chúng ta có một "Vũ Thiên" đi vừa đến là đúng lúc trời mưa.", Nói xong nàng còn thè lưỡi, "Tôi chỉ đùa chút thôi."

"..."

Này đùa có buồn cười sao?

Nhan Lộ Thanh có chút không hiểu được.

Ngoại trừ Ân Ninh An và tiểu tỷ muội của nàng, thì không ai cười. Một số nam sinh đang kiểm tra xem hôm nay mưa đến như thế nào và khi nào trời có thể tạnh.

Nhưng thật ra Đào Tình Châu, thuốc dán số 2 của Cố Từ nói ra một câu: Tên tôi còn có chữ "Tình" đâu, cô nhìn bầu trời này không phải là không có thế luôn tình (nắng) sao? Nó không liên quan gì đến Hạ Vũ Thiên. "

" Xin lỗi, xin lỗi, tôi thực sự chỉ đùa chút thôi. "Ân An Ninh thè lưỡi," Chúng ta mau đi vào phòng đi. "

* * *

Mười phút sau.

" Đệch - hai người ở cùng một phòng? "Thuốc dán số 1 không dám tin mà nhìn chằm chằm Cố Từ cùng Nhan Lộ Thanh.

"... "

Bởi vì là sau khi gia nhập, lúc Nhan Lộ Thanh đặt phòng, trong khách sạn này chỉ còn lại một phòng. Mà phòng này có diện tích lớn nhất, gấp ba lần cái khác, bên trong có hai phòng ngủ, cô hỏi qua Cố Từ liền đặt phòng này.

Nhìn thấy ánh mắt kinh dị của mọi người, mà Cố Từ không có ý định giải thích gì cả, Nhan Lộ Thanh đành phải giải thích từ đầu đến cuối một lần.

Kế hoạch leo núi trong ngày đầu tiên, tốt, sau đó là các hoạt động tự do.

Buổi sáng mọi người đến sảnh khách sạn trò chuyện cùng nhau, bọn họ chủ yếu nói về những việc thú vị đã trải qua, lời nói Nhan Lộ Thanh chen không loạt vào, nhưng thật ra càng thích hai chị em Hạ Vũ Thiên Hạ Tuyết Thiên.

Mà Cố Từ thế nhưng không nói mấy câu tham gia vào.

Ân Ninh An thường xuyên âm thầm nhắc nhở anh, thuốc dán số 1 số 2 cũng cũng ra sức mà nhắc nhở anh, nhưng cũng chỉ làm anh cười nói ra một câu," Hình như quên mất rồi. "Dẫn đến một mảnh hư thanh (than thở).

Buổi trưa ăn xong, mấy người trở về phòng thu dọn hành lý.

Phòng lớn gấp ba này chủ yếu là phòng khách lớn, diện tích hai phòng ngủ cùng giường không lớn lắm.

Vừa rồi mười mấy người giờ biến thành hai người, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

" Cố Từ, "Nhan Lộ Thanh dẫn đầu phá vỡ sự im lặng," Anh chọn trước đi. "

Cô cảm thấy mình đương nhiên phải để cho Công chúa Từ chọn trước, rốt cuộc anh là tâm bất cam tình bất nguyện, bị cô cứng rắn kéo ra ngoài.

Như thể biết cô đang nghĩ gì, Cố Từ nhìn cô, khóe mắt chứa ý cười," Được rồi, cảm ơn Nhan tiểu thư. "

Nhan tiểu thư:"... "

Lại là loại tươi đẹp cá nhân đặc thù này.

Cười nói ấm áp, làm người như tắm mình trong gió xuân âm dương quái khí.

Cố Từ nói cảm ơn xong, chọn phòng hơi cách xa cửa, dành cái phòng gần cửa cho Nhan Lộ Thanh. Cả hai người đều dậy từ sáng sớm tinh mơ, từng người đi ngủ trưa.

Buổi chiều khi mặt trời lần thứ hai trở lại, Cố Từ vẫn chưa thức dậy.

Anh ấy không đóng cửa, cho nên Nhan Lộ Thanh có thể trực tiếp đứng trong phòng khách, từ cửa phòng ngủ nhìn thấy bóng dáng anh ấy đang nằm trên giường.

Này rốt cuộc là có bao nhiêu ngủ không ngon? Nửa đường trên xe ngủ lâu như vậy thế nhưng vẫn là ngủ không đủ.

Nhan Lộ Thanh tay chân nhẹ nhàng mà ra cửa, đầu tiên là liên hệ với Đại Hắc Tiểu Hắc - hai người nói rằng họ không yên tâm cho sự an toàn của bọn họ, phải đi theo.

Nơi ở của Đại Tiểu Hắc chỉ cách khách sạn của cô và Cố Từ hai trăm mét. Sau khi hội tụ xong, Nhan Lộ Thanh cảm thấy mình không có việc gì làm nên muốn đi dạo quanh đây, dù sao thì Điệp Diệp sơn cũng là một trong những điểm thu hút khách du lịch nhất ở thành phố này, nếu có cái gì thú vị còn có thể mang về cho Cố Từ chơi chơi.

Kết quả ba người mới vừa dạo phố xong, rẽ vào một góc đường, Nhan Lộ Thanh liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên áo đen đang lén lút đi sau một cô gái trẻ với bộ dạng dị thường.

".. Giữa thanh thiên bạch nhật, liền có đàn ông thô bỉ theo dõi muội muội xinh đẹp, không biết xấu hổ. "

Nhan Lộ Thanh vừa mắng vừa thả nhẹ bước chân, ra hiệu cho Đại Tiểu Hắc cùng nhau đuổi theo người đàn ông thô bỉ kia.

Lúc này, hầu hết mọi người vừa mới thức giấc ngủ trưa, những người đi leo núi vẫn chưa về, những con ngõ ở đây đều nhỏ hẹp, trên đường liếc mắt một cái chỉ có mấy người bọn họ.

Nhan Lộ Thanh đến gần phát hiện thiếu nữ tựa hồ là mặc đồng phục học sinh.

" Đệch, em gái xinh đẹp kia vẫn còn là học sinh cao trung! "

Cô đang cảm khái, đột nhiên - người đàn ông thô bỉ lao về phía cô gái cả trăm mét!

Nhan Lộ Thanh bị hoảng sợ, lúc phản ứng lại, cũng lập tức chạy theo. Người đàn ông thô bỉ nắm lấy cổ tay cô gái, mắt thấy định đem người vặn đi, Nhan Lộ Thanh kéo cái thân thể rách nát chạy không mau, điên cuồng đánh Tiểu Hắc:" Mau đuổi theo mau đuổi theo ngăn hắn lại, đừng để hắn cướp sắc! "

Sau đó không thể hiểu được mà trên đất bằng té ngã một cái.

Đại Hắc vội hỏi:" Cô không có việc gì chứ? "

" Không có việc gì không có việc gì, mặc quần dài, mau mau mau chúng ta mau qua đi! "

Té ngã không có thể trở ngại bước chân của cô, Nhan Lộ Thanh vỗ vỗ đầu gối đứng lên, lập tức dùng tốc độ nhanh hơn đến chỗ ngoặt, thì nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Hắc đang chế trụ một người đàn ông thô bỉ bằng một tay.

Nhìn thấy Nhan Lộ Thanh, tiểu hắc báo cáo:" Nhan tiểu thư, có muốn gọi cảnh sát không? "

" Gọi, nhất định phải gọi! "

Nhan Lộ Thanh nói xong, quay đầu tìm thiếu nữ kia, nàng đang ôm tay tựa vào tường, thoạt nhìn đặc biệt bất lực.

Điều đầu tiên Nhan Lộ Thanh nhìn thấy là ánh mặt hoảng loạn và sợ hãi của cô gái, cô không chú ý đến những người khác, trực tiếp đi lên ôm ôm bả vai nàng," Em có sao không? Hắn ta có làm em bị thương không? "

Liền vì một câu như thế, cô gái liền dựa vào cô mà khóc.

Vào lúc này, không ai để ý, hai người ôm người đi ngang qua một chàng trai cao gầy bằng tuổi cô gái, ánh mắt có sự mê mang không thể giải thích được.

Nhan Lộ Thanh không chịu nổi nhất là thấy mỹ nữ khóc.

Vừa rồi nhìn đến mặt thiếu nữ, tuy rằng không thấy rõ, nhưng nhìn hình dáng tuyệt đối là cái mỹ nhân.

Nơi này là khu du lịch, sau khi Đại Hắc gọi điện cho cảnh sát thì đã đem người đến nơi quản lí gần nhất, còn tiểu hắc lưu thì ở lại đây.

Nhan Lộ Thanh từ vai đem thiếu nữ kéo lên, khi đang chuẩn bị lau nước mắt cho nàng, cả người giống như hóa đá trước gió, cứng đờ lại.

Cô cứng đờ thật sự quá rõ ràng khiến thiếu nữ nghi hoặc, tiểu hắc cũng nghi hoặc.

Nhan Lộ Thanh chớp chớp mắt.

Lại chớp chớp mắt.

Không sai. Cô không nhìn lầm.

Cô gái này xác thật rất xinh đẹp, dù chỉ mười mấy tuổi cũng có thể nhìn ra là mỹ nhân, nhưng là --

Trên khuôn mặt và quanh thân của nàng, đều có hiệu ứng 3d còn có chứa vầng hào quang.. cánh hoa hồng.

Một cú sốc IQ trực tiếp và phản khoa học như vậy, làm Nhan Lộ Thanh sợ ngây người.

Cô trong nháy mắt này là thật sự quên mất vết xe đổ, lại theo bản năng mà chọc chọc tiểu hắc, dùng giọng cực nhỏ cảm khái với cậu ta:".. Đại thảo nguyên, cậu có nhìn thấy một chùm cánh hoa trên mặt cô gái không? "

Tiểu hắc trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, sau đó quay đầu lại trong im lặng và gọi bác sĩ Khúc:" Bác sĩ Khúc, không tốt rồi, Nhan tiểu thư lại xuất hiện ảo giác mới, cảm thấy có hoa trên khuôn mặt người khác. "

Nhan Lộ Thanh:"... "

Quá thảo quá thảo quá thảo. (thảo trong thảo mã nê tiếng lóng bên trung=ahihi)

" Chị.. "Thiếu nữ đột nhiên mở miệng, nhìn Nhan Lộ Thanh, trịnh trọng cúi đầu chào cô," Cảm ơn chị! "

Mà Nhan Lộ Thanh trong mắt chỉ có những cánh hoa hồng theo cái cúi đầu của cô gái mà thay đổi vị trí.

Thiếu nữ ngẩng đầu lên, lại nói:" Em là học sinh cao trung đến đây đi chơi cùng lớp, em tên là Khương Bạch Sơ, em thật sự không biết cảm ơn chị như thế nào.. Chị ơi? Chị đang nghe sao? "

Nhan Lộ Thanh nhìn môi cô gái lúc đóng lúc mở, liền nhịn không được xem những bông hoa dường như lưu động.

Chờ đã, nàng nói nàng tên gì?

Khương Bạch Sơ?

Khương Bạch Sơ?

Tên này, Nhan Lộ Thanh không có khả năng nhớ lầm.

Cô ngẩng đầu nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt.

- -Đây là nữ chính của nguyên tác, Khương Bạch Sơ.

Chẳng trách.

Chẳng trách Nhan Lộ Thanh vừa nghe đến điệp diệp sơn liền cảm thấy quen tai, chẳng trách trên khuôn mặt thiếu có một bông hồng quý đặc biệt như vậy - bởi vì cô ấy là nữ chính!

Khương Bạch Sơ nhìn người trước mặt ánh mặt từ ngạc nhiên chuyển sang nóng ran, lại trở nên có chút ngượng ngùng:" Cái đó.. chị ơi, trên mặt em có cái gì chưa lau sạch sao? Chị giống như cứ nhìn chằm chằm vào.. "."

Quả thực là có.

Nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn lắc đầu, nắm tay cô ấy thành khẩn mà nói: "Không, chị là thấy em lớn lên quá đẹp, mới không nhịn được mà cứ nhìn."

Nữ chủ Khương Bạch Sơ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

"Wow-Maria, tôi mới đợi một lúc, tại sao màu hồng nhạt của cô bỗng tăng mạnh, thăng vài cấp! Có người đột nhiên thích cô với giá trị rất cao! Trong mấy giờ này có người theo đuổi sao?" Giọng Mã tạp ba tạp vang lên trong tai của mình.

Nhưng giọng thiếu niên dễ nghe hưng phấn không bao lâu, lại đột nhiên đổi vì kinh nghi: "Chờ đã, không đúng! Không không thích hợp--"

"Xảy ra chuyện gì?" Nhan Lộ Thanh đáp lại 3 chữ.

"Có phải cô sửa lại cái gì trong cốt truyện không?"

".. Tôi không phải cứu người sao? Tôi sửa lại cốt truyện chỗ nào!"

"Không đúng, chính là cứu người xảy ra vấn đề! Đây là cuộc sơ ngộ của Khương Bạch Sơ và nam chính, cô ấy hẳn là được nam chính cứu, không phải cô cứu--cô làm như thế nam chính liền thành người qua đường!" Mã tạp ba tạp không biết đi làm cái gì, qua năm giây mới nói tiếp, "Tôi tìm được rồi, tôi tìm được rồi! Ngay vừa rồi, nam chính đã ngơ ngác đi ngang qua cô!"

Nhan Lộ Thanh: "..."

Xem ra, quả nhiên, Khương Bạch Sơ được nam chính cứu ở đây.

Đây là phần mở đầu của toàn bộ cuốn sách, mở đầu cho câu chuyện tình yêu của họ, motip cẩu huyết cũ rích anh hùng cứu mỹ nhân, rồi nảy mầm trong lòng ở tuổi 16.

Xong rồi.

Sai lầm đã nảy sinh.

Cô đã đoạt suất diễn của nam chủ.