Chương 10: Các ngươi không có lão bà của mình sao? Tại sao..

Nhan Lộ Thanh vô cùng kinh ngạc trước thế giới nội tâm của anh trai mình, không bao lâu, sau khi qua đèn xanh đèn đỏ thì đến khu biệt thự dân cư thưa thớt, chiếc xe thể thao chậm rãi dừng lại.

Nhan Lộ Thanh thấy được cái gọi là "Bổn gia" Nhan gia. Toàn bộ ngôi biệt thự đều một màu trắng, diện tích gấp hai hoặc ba lần diện tích biệt thự của cô. Sân biệt thự có núi giả, có suối giả, có hoa viên, còn có xích đu và nhiều thứ khác thích hợp cho các bé vui chơi trong sân vườn.

Nhan Phong Minh vừa để Nhan Lộ Thanh xuống, không nói một lời đi đỗ xe, Nhan Lộ Thanh tự mình đi tới cửa, nhìn thấy người nào đó ăn mặc giống quản gia hơi khom người về phía cô rồi dẫn cô vào cửa.

"Tiên sinh đang đợi cô ở thư phòng trên lầu." Người được gọi là tiên sinh chính là cha của nguyên chủ.

Nhan Lộ Thanh gật đầu: "Đã biết, cảm ơn."

Sau đó quản gia liền lùi lại, đi tới bên cạnh.

Nhan Lộ Thanh đứng tại chỗ không nhúc nhích. Quản gia nhìn cô, cô cũng nhìn quản gia.

"?" Người quản gia dùng ánh mắt gửi cho cô một dấu chấm hỏi.

"?" Nhan Lộ Thanh cũng dùng ánh mắt trả lại dấu chấm hỏi, "Thư phòng ở đâu? Phiền ngài dẫn đường?"

Quản gia: "..."

Tuy rằng quản gia không nói gì, nhưng Nhan Lộ Thanh ước chừng nếu thêm WeChat của người này, cô nhất định có thể nhìn thấy. "Đại tiểu thư có thể làm quỷ tốt như vậy, không hổ là bệnh tâm thần".

Nhìn mọi thứ xung quanh mình đều xa lạ, những khuôn mặt xa lạ, Nhan Lộ Thanh mạc danh sinh ra một cổ phiền muộn.

Vừa mới rời đi không bao lâu, cô liền nhớ những người trong biệt thự vô cùng.

Mặc dù quá mức thẳng thắn nhưng hầu hết thời gian đều đáng tin cậy Đại Hắc, mặc dù não thiếu nhiều hơn một đường gân nhưng chỉ nào đánh đấy Tiểu Hắc, ngay cả Ma Âm Quán Nhĩ Hắc Bồ Tát miễn cưỡng cũng nhớ một chút.

Còn có.. Cố Từ.

Chỉ cần có Cố Từ bên cạnh, dường như là có thể ngủ rất ngon, tuy rằng những gì trải qua cùng với diện mạo rất giống một cô công chúa nhưng tính tình lại thần bí công chúa Từ.

Nhan Lộ Thanh đi theo sau quản gia lên lầu, âm thầm sử dụng công phu nhớ lại những người ở trong biệt thự, rồi cũng tới cửa thư phòng.

Cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo mở ra một nửa, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy người đàn ông trung niên đang ngồi bên trong, đang dựa vào một người phụ nữ xinh đẹp, hình ảnh này có thể tóm tắt đơn giản là một gia chủ giàu có cùng người vợ xinh đẹp của mình.

Nhan Lộ Thanh vốn tưởng rằng với một gia đình như này, gia chủ hẳn là rất uy nghiêm mới đúng, nhưng vị gia chủ này vừa nhìn thấy Nhan Lộ Thanh lại lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười mỉm cười ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh người vợ xinh đẹp của mình, "Lần này, vì sao con lại đến đây? Anh trai nói với con?"

Giọng điệu khá là Tây.

Nhan Lộ Thanh ngồi đó, cân nhắc một chút mới nói nói: "Anh ấy chỉ yêu cầu tôi giải thích cho mấy người về Cố Từ." Sau đó, trong đầu cô lại hiện nên lời chửi thầm của vị đại ca kia, sợ rằng người cha này cũng giàu trí tưởng tượng như con mình, Vì vậy cô trực tiếp ngã bài "Cố Từ đúng là đang ở với tôi."

Sau đó, Nhan Lộ Thanh đem chuyện cô mang người về từ nơi Kim Khởi An, Cố Từ lúc ấy có bao nhiêu thảm, thêm mắm thêm muối, nói qua một lần. Mắt thấy khuôn mặt vui vẻ của người đàn ông đen lại, sắc mặt của người vợ xinh đẹp cũng rất kém, Nhan Lộ Thanh lại tiếp tục ca tụng những gì hắn ta đã làm với Cố Từ.

".. Nói tóm lại, nếu là vì lo lắng cho Cố Từ, các người có thể yên tâm, quan hệ hiện tại của tôi cùng anh ấy là bạn tốt."

Sắc mặt của cha Nhan lúc này mới hòa hoãn, cười cười: "Điều này, vừa rồi anh cả con về đến nhà, ta và mẹ con đã hỏi qua chuyện người kia rồi."

Nhan Lộ Thanh nháy mắt hiểu ra.

Thảo nào anh cả lạnh mặt như thế mà bố mẹ lại ôn hòa như vậy.

Cha Nhan lại nói: "Lần này ta gọi con đến, là bởi vì ta vẫn luôn đang điều tra chuyện của cha mẹ Cố Từ đã trải qua. Tạm thời ta không thể liên lạc với Cố Từ, vì sợ cậu ta bị liên lụy, cho nên.."

Ông ấy tựa hồ vẫn muốn nói tiếp, người vợ ôn nhu của ông đột nhiên nhẹ giọng ngắt lời ông: "Hai đứa nhỏ các con không cần biết quá nhiều, con chỉ cần hiểu rằng bây giờ cậu ta không thể về nhà cậu ta được- ít nhất thì hai đến ba tháng mới được an toàn."

Nhan Lộ Thanh đã hiểu.

Thứ nhất, cha mẹ của nguyên chủ giống như những gì nguyên tác viết, bọn họ quả thực là bạn tốt với cha mẹ của Cố Từ.

Thứ hai, Cố Từ bây giờ ở chỗ cô ngược lại còn an toàn hơn.

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, hai vợ chông dường như đồng thời lâm vào trầm mặc, sự tập trung loáng thoáng chuyển sang người cô.

Kỳ thật từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Nhan Lộ Thanh có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt mang theo quan sát và thăm dò của hai người đối với cô - đây hẳn là loại ánh mắt mà Nhan Lộ Thanh cảm nhận nhiều nhất từ lúc xuyên qua đến nay.

Bọn họ là lo lắng cho cô con gái này nên một bên nói chuyện một bên quan sát biểu hiện cử chỉ và trạng thái tinh thần của cô.

Mẹ Nhan nhìn cô bằng đôi mắt xinh đẹp, tràn đầy lo lắng: "Đúng, Thanh Thanh, ta nghe người ta nói.. Gần đây con không uống thuốc đúng giờ? Con cho dù cáu kỉnh với người khác cũng không được lấy bệnh ra đùa giỡn.".

Nghe thấy từ "Thanh Thanh" này, Nhan Lộ Thanh giật mình trong chốc lát.

Cô chưa từng gặp qua người nhà chân chính có quan hệ huyết thống nào cả, từ khi bắt đầu có kí ức thì cô ở cô nhi viện, những người thân cận nhất là viện trưởng và vợ của viện trưởng.

Nhũ danh của Nhan Lộ Thanh là "Khinh Khinh" (nghĩa là nhẹ nhàng). Nghe nói là vì khi còn nhỏ cô lớn lên mũm mỉm, lại là đứa trẻ nặng nhất trong những đứa trẻ cùng tuổi của mình nên trưởng khoa trêu ghẹo đặt cho cô một biệt danh đồng âm hy vọng cô không tăng cân nữa, nên gọi là "khinh".

Mặc dù cô biết hai từ này không giống nhau, nhưng vào giờ khắc này, cô vẫn có chút hoài niệm không thể giải thích được.

".. Ai nói với ngài là tôi không uống thuốc? Tôi không uống, thì những thứ thuốc đó ai uống thay tôi?" Nhan Lộ Thanh cười, trấn an người mẹ đang thận cẩn thận bày tỏ sự quan tâm. "Hơn nữa, chẳng lẽ trạng thái hiện tại của tôi không tốt so với trước kia sao?"

Mẹ Nhan quan sát lâu như vậy, nhìn ra trạng thái của cô quả thật tốt, cơ hồ không còn cảm giác u ám nặng nề trước đây nữa. Ánh mắt linh động, người cũng dễ nhìn hơn rất nhiều.

Vì vậy, bà không nói lại gì nữa, vỗ vỗ tay Nhan Lộ Thanh nói: "Vậy thì con phải nhớ đúng hẹn đến gặp bác sĩ."

.. Thời gian kế tiếp, cha Nhan mẹ Nhan vẫn luôn dùng biểu tình muốn nói lại thôi, kiềm nén lời muốn nói Nhìn Nhan Lộ Thanh, cau mày quan tâm, như sợ kí©h thí©ɧ cái gì đến cô, nói chuyện vẫn luôn chỉ nói nửa câu, làm Nhan Lộ Thanh mệt tâm không chịu được.

Chịu dày vò khi ngồi ở thư phòng lâu như thế, cuối cùng cũng chờ đến giờ ăn trưa. Trước khi ngồi vào bàn ăn, mẹ Nhan nói với Nhan Lộ Thanh: "Anh hai của con ra ngoài rồi, hôm nay ba người chúng ta ăn cơm đi." (***Bên Trung anh hai (nhị ca) khác anh cả (đại ca) nhé***)

Cô ngoài mặt bình tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ: "À há. Ta còn có anh hai."

Nhan Lộ Thanh tối hôm qua vừa uống rượu, cảm giác thèm ăn ở mức tương đối khá. Hơn nữa, đối mặt với ba người trên bàn ăn không nói một lời nhưng trên mặt viết đầy "Ta có lời muốn nói", cảm giác thèm ăn lại tăng.

Cô đặt đũa xuống sau khi ăn no chừng năm phần, rồi dùng ngón tay gõ gõ vào thành cốc, âm thanh nhỏ đã thu hút sự chú ý của những người trong bàn.

Nhan Lộ Thanh nói: "Ta đột nhiên có một tâm nguyện nhỏ, không biết hôm nay có thể thành hiện thực hay không."

Anh cả vẻ mặt vô ngữ lạnh như băng, mẹ Nhan ánh mắt khẽ biến đổi, vẫn là Nhan cha hỏi: "Tâm nguyện gì?"

Nhan Lộ Thanh: "Chúng ta.. xây dựng một nhóm gia đình?" --

Nếu không, đối phó với phó bản gia đình này, cô mẹ nó quá mệt mỏi.

* * *

Nhan Lộ Thanh ăn cơm xong liền rời khỏi Nhan gia, theo yêu cầu của cha Nhan và mẹ Nhan, đưa cô về không phải là tài xế mà là Nhan Phong Minh, mặc dù kệ vẻ mặt của anh ta là "Tôi không muốn".

Nhan Lộ Thanh không quan tâm anh ta có muốn hay không, cũng không nghĩ phí tâm phí lực nói chuyện với anh ta, ngồi trong xe, rồi bắt đầu xem bong bong trên ảnh đại diện của cha mẹ Nhan.

Cô cảm thấy mình là một thiên tài - việc xây dựng một nhóm gia đình thực sự rất tiện lợi, không cần là bạn tốt cũng có thể nhìn thất bong bóng.

Chẳng qua.. những cái bong bong đó không phải là xanh lam thì cũng là màu xám.

Bố Nhan xám xịt: "Sao hôm nay nó cư xử bình thường như vậy? Hoàn toàn trái ngược với những gì bác sĩ tâm lý của nó nói.. Tôi phải gọi điện thoại lại."

Nhan Lộ Thanh: ?

Nhan mẹ xanh lam: "Thanh Thanh làm sao mới có thể đi học?"

Nhan Lộ Thanh, người vừa mới thi đỗ đại học: ? Không cần thiết.

Anh cả màu đỏ: "Cha mẹ ngốc, dễ lừa gạt như vậy sao?"

Anh cả đỏ x2: "Tôi không tin cô ta cùng Cố Từ không phát sinh cái gì."

Nhan Lộ Thanh: "..."

Những cái bong bóng này chọc vào nhiều lần sẽ bắt đầu lặp lại những nội dung giống nhau, sau những thí nghiệm trước đó của Nhan Lộ Thanh trong biệt thự của mình, mỗi lần xem ba bốn lần, thì đều phải chờ một thời gian mới có thể làm mới nội dung thật của bong bóng.

Chờ sau khi bắt đầu lặp lại, Nhan Lộ Thanh không nhìn vào điện thoại nữa.

Nói lời từ biệt với Nhan Phong Minh, cuối cùng cũng trở về biệt thự của mình. Nhan Lộ Thanh bước nhanh đến cổng, liếc mắt liền thấy được hai cái Hắc thần cửa quen thuộc chờ ở cửa.

Mới nửa ngày không gặp, cô nhìn hai người ngoạn ý này thế mà có chút hài lòng hơn so với lúc rời đi ban ngày.

Nhưng mà hai người ngoạn ý này cũng không mang đến một tin tức vui gì cho cô cả -

Nhan Lộ Thanh về đến nhà đổi giày xong, cô nghe thấy giọng thành thục ổn trọng của Đại Hắc ở bên người mình nói: "Nhan tiểu thư.. Cô xem, chiều hôm nay có có muốn đi gặp bác sĩ Khúc một chút không?"

"?" Cô không dám tin mà quay đầu lại, "Cậu nói cái gì?"

Hai anh em nhìn nhau, sau đó Tiểu Hắc một bên lắp bắp nói: "Bởi vì chúng tôi đã lật tung phòng của cô, cũng, cũng thực sự không nhìn thấy bất kỳ người máy nào."

-

Nhan Lộ Thanh khóa trái cửa phòng, ngồi trên sàn nhà trong phòng mình, nhìn cái nhân tạo thiểu năng trí tuệ thường ngày sẽ kêu cô là "Maria".

Từ lúc cô về phòng, nó vẫn luôn không ngừng phát ra tiếng điện - sự tình quỷ dị như thế, Nhan Lộ Thanh một chút cũng không sợ hãi.

Cô nghĩ nghĩ, có lẽ là đến nay không có bất luận sự kiện gì có thể so với việc cô xuyên qua thành một người bệnh tâm thần quỷ dị hơn.

Cẩn thận hồi tưởng lại một chút, người máy này đúng là chưa từng tồn tại trong miệng của mọi người trong biệt thự.

Phòng của cô có bác sĩ tiếng vào, có Đại Hắc, Tiểu Hắc, Hắc Bồ Tát tiến vào, có dì đưa cơm tiến vào, nhưng mọi người dường như coi người máy này như không khí.

Nhan Lộ Thanh vẫn luôn cho rằng bọn họ đã quen với nó, cho nên cô không bao giờ thể hiện phản ứng đặc biệt với người máy, ngay cả khi lấy danh hiệu không có thiết lập trước cô cũng không cảm thấy có gì khác thường.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đại khái là cái này xuất hiên từ lúc cô xuyên qua.

Vậy chỉ có một khả năng-

"Sửa chữa xong, khởi động lại!"

Sau khigiọng nữ máy móc nói xong câu đó, Nhan Lộ Thanh nhìn người máy thu nhỏ thu nhỏ lại ở trước mặt mình, cuối cùng biến thành một vật thể có hình dạng như camera treo trong không trung.

Nhan Lộ Thanh: . Đúng là sống lâu rồi thì trường hợp gì cùng có thể nhìn thấy.

Cô nhìn vào camera đối diện với mình, một giọng nữ tự nhiên hơn so với giọng máy móc rất nhiều lần truyền đến tai cô:

"Xin chào Maria, người xuyên sách, tôi là hệ thống 10902 mà cô gắn bó trong thời gian xuyên sách này. Hiện đã kích hoạt. Có cần đổi tên không?"

"Có." Nhan Lộ Thanh nhìn nó, nói, "Ngươi kêu là mã tạp ba tạp."

Mã tạp ba tạp vui vẻ tiếp nhận cái tên này, sau đó nói: "Hãy chọn giọng nói cô thích: Giọng Loli, giọng ngự tỷ, giọng thiếu nữ, giọng thiếu nam."

"Giọng thiếu nam." Sau khi Nhan Lộ Thanh chọn xong, đột nhiên nghĩ đến bàn tay vàng kia của mình: "Cho nên.. WeChat của tôi màu đỏ là do ngươi làm?"

"Là hệ thống tặng, không sai!" mã tạp ba tạp đã biến giọng thành giọng thiếu nam, có vẻ rất hưng phấn khi nói về điều này. "Ký chủ Maria thật sự phi thường may mắn, bởi vì bàn tay vàng này là hiếm thấy nhưng để thăng cấp--"

Nghe đến đây, Nhan Lộ Thanh tinh thần tức khắc tỉnh táo "thăng cấp như thế nào?"

Âm thanh mã tạp ba tạp đột ngột tạm dừng một chút: "À, tôi kiểm tra mới phát hiện, kỳ thật, nó đã được thăng cấp hai lần.."

Nhan Lộ Thanh sửng sốt: "Hả? Khi nào?"

"Bởi vì Kể từ khi cô xuyên qua, những người xung quanh cô đã cảm thấy rất nhiều.. kinh hoàng? Sợ hãi? Cùng với buồn bã, vân vân, Tất nhiên, cũng có phẫn nộ, chỉ là họ không trực tiếp bày tỏ ra ngoài với cô."

"Có người sinh ra cảm xúc với cô thì cô sẽ thăng cấp cảm xúc tương ứng đó." Mã ba tạp ba nói, "Cho nên cô chắc là phát hiện ra bong bong màu xám cùng màu lam màu đỏ rõ ràng hơn nhiều các loại màu sắc khác. Điều này không phải vì bọn họ không có Cảm xúc tích cực mà là chưa được thăng cấp nên tôi không đọc được."

Nhan Lộ Thanh: "..."

Mẹ nó, công Tiểu Hắc không thể thiếu được, hai cảm xúc kinh hoàng sợ hãi này một mình cậu ta chiếm đến một nữa.

Chẳng trách cô cơ bản không đọc được bất kỳ suy nghĩ tích cực nào, màu vàng cùng màu hồng nhạt ít ỏi không có mấy.

"Vậy là những nội dung lặp lại, cũng là do chưa thăng cấp?"

"Không sai."

"Muốn cho người khác sinh ra cảm xúc với tôi.." Nhan Lộ Thanh mặc niệm những lời này mấy lần.

"Đúng vậy! Ví dụ như nếu cô đi làm việc thiện trở thành một tình nguyện viên, cô sẽ thu được rất nhiều cảm xúc tích cực.." mã tạp ba tạp thao thao thao bất tuyệt mà giảng giải.

Nghe ý tứ của nó là muốn cô ra ngoài để nâng cấp, tìm người, làm việc, thu hoạch cảm xúc.

Nhưng cô rất muốns thăng cấp là sự thật, cũng không nghĩ sẽ hành động cũng là sự thật.

Nhan Lộ Thanh suy tư một lát, đột nhiên nói: "Kia nếu tôi đăng một cái gì đó lên mạng, mọi người phát sinh cảm xúc với bài đăng của tôi, có được tính không?"

"..."

Mã tạp ba tạp im lặng ước chừng năm giây chần chờ. "Trên lý thuyết thì hình như tính.. chỉ là trước đây chưa ai làm điều này, tôi khuyên cô vẫn nên.."

"Kia không phải thử rồi sẽ biết?"

Nhan Lộ Thanh lập tức download phần mềm video ngắn nổi tiếng, sửa tên lại giống với của Wechat id "Thánh mẫu đang lẫn trốn". Bắt đầu nếm thử sinh động ở khu bình luận video của các video hot.

Lướt đến mỹ nữ phù hợp với thẫm mỹ của mình-

Thánh mẫu đang lẫn trốn: [Bản thân các người không có vợ sao? Tại sao lại xem vợ của tôi.]

Lướt đến cái video thật hot khí phách bình luận -

Thánh mẫu đang lẫn trốn: [Hiệu sách không có tác phẩm của ngươi ta liền phá nó. Ta làm có đúng không? ]

Lướt đến phần tiếp theo của một anime nổi tiếng máu chó --

Thánh mẫu đang lẫn trốn:

Ngoài việc tích cực hoạt động trong khu bình luận này, cô còn đứng đầu trong việc bình luận dỗi giang tinh.

Dưới video người chủ cho mèo ăn tôm hùm Boston, có người bình luận: "Đối với một con mèo như thế, bố mẹ ngươi có thể ăn một con tôm hùm ngon như thế sao?",

Làm Nhan Lộ Thanh cười, trả lời ngay tại chỗ: [Ngươi đừng có gõ bàn phím ở chỗ này, nhàm chán không có việc gì làm thì mau chạy nhanh đi tìm cái lao (tù) ngồi đi]

Thời gian một buổi trưa, 99+ thích, 99+ bình luận, chuông điện thoại vang lên không ngừng, tất cả đều là "hahahahahahaha", phi thường thuận lợi mà thăng cấp màu vàng-không chỉ là một cấp.

Mã tạp ba tạp: "..."

Nhìn choáng váng.

Từ trước đến nay, những người ký chủ ngẫu nhiên có được bàn tay vàng này đều hứng thú bừng bừng mà ra ngoài tìm nhiệm vụ thăng cấp. Người này thế mà làm ổ ở nhà rồi phát bình luận trên Internet.

* * * Mấu chốt là cô ấy thành công, đó là điều khó chịu nhất.

Nhan Lộ Thanh thản nhiên bình luận thêm vài câu, sau đó đặt điện thoại sang một bên để nó tự đổ chuông, sau đó có điểm nghi ngờ hỏi: "Vậy, tại sao ngươi lúc nhiều ngày trước không có chút động tĩnh lại đột nhiên tự kích hoạt mình?"

Mã tạp ba tạp hồi phục tinh thần lại nói: "Bởi vì Maria không có kích hoạt điều kiện."

Nhan Lộ Thanh sửng sốt một chút: "Tôi vừa mới xuyên qua thì ngươi liền ở đây. Xuyên qua không phải điều kiện, vậy cái gì mới là điều kiện?

" Khi có ảnh hưởng làm lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện hoặc là đe dọa đến tính mạng của người xuyên sách, hệ thống mới có thể bị kích hoạt. "

"? "Nhan Lộ Thanh nghi hoặc," Bây giờ tôi thuộc về loại nào? "

" Loại đầu tiên. "Mã tạp ba tạp trực tiếp chiếu một đoạn văn bản trước mặt cô.

Ý nghĩa đại khái là: Độ lệch cốt truyện ở đây chính là chỉ hoạt động của nhân vật trong khoảng thời gian và phạm vi nào - cốt truyện gốc ở đâu, thì nhân vật phải ở nơi đó. Các chi tiết này có thể thay đổi so với cốt truyện ban đầu, nhưng địa điểm và thời gian không thể bị lệch khỏi quỹ đạo.

Nhan Lộ Thanh xem xong, nghĩ nghĩ nói:" Ý của ngươi là, ngươi xuất hiện ở đây bởi vì tôi hiện tại không thể ngốc ở đây? "

" Không sai, từ ngày mốt, cô sẽ bắt đầu đi theo cốt truyện! "Mã tạp ba tạp dùng ngữ khí nhộn nhạo nói xong, như thể đột nhiên nhớ tới cái gì đó bỏ thêm một câu," - Nga, đúng rồi, cô còn phải mang theo Cố Từ đi cùng nhau. "

-

Hai ngày sau, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ mùng 1 tháng Mười.

Nhan Lộ Thanh và Cố Từ cùng nhau ngồi lên xe, hành lý đơn giản do a di hỗ trợ chuẩn bị được để trong thùng xe, còn Đại Hắc và Tiểu Hắc thì ngồi trên một chiếc xe khác.

Tài xế ở phía trước hỏi:" Nhan tiểu thư, có thể xuất phát chưa? "

" Cố Từ, đồ chúng ta đã mang đủ? "

Cố Từ không mặt không nhạt nhìn cô mới cái," Ừ ".

Nhan Lộ Thanh gật đầu với tài xế:" Xuất phát! "

Hai ngày trước, biết mình phải theo cốt truyện rời nhà. Nhan Lộ Thanh vốn dĩ không muốn đồng ý, nhưng Mã ba tạp ba nói nếu lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện, hậu quả thông thường sẽ là kết quả thứ hai- -đe dọa tính mạng của người xuyên sách còn bao gồm tất cả những người trong biệt thự.

Nhan Lộ Thanh ngay lập tức yêu cầu lớn nhỏ Hắc thu thập hành lý, cho mọi người trong biệt thự một kỳ nghỉ, hơn nữa còn thuyết phục Cố Từ để anh ấy đi cùng mình.

Cái mà hệ thống gọi là cốt truyện, là chỉ hoạt động của bạn học cao trung của Nhan Lộ Thanh và Cố Từ tổ chức trong kỳ nghỉ 1 tháng 10 này - đi leo núi điệp dịêp sơn quanh thành phố chơi thu.

Người tổ chức gửi tin nhắn trong nhóm WeChat @all. Nhan Lộ Thanh nhận được, Cố Từ khẳng định cũng nhận được.

Dựa theo tính cách hai người, đều sẽ không tham gia loại hoạt động này, nhưng Nhan Lộ Thanh đã tìm Cố Từ, tỏ vẻ hai người nên cùng nhau tham gia -

Cố Từ nửa dựa vào khung cửa, lười nhác mà nhìn cô.." Cho tôi một lý do. "

"... "

Nhan Lộ Thanh nghẹn nửa này," Tôi muốn nhân cơ hội này, để anh đi ra ngoài giải sầu. "

Cố Từn hìn cô, hơi híp đôi đẹp lại, cười như không cười," Nơi nào của tôi khiến cô cảm thấy rằng cần giải sầu? "

Nhan Lộ Thanh cẩn thận sửa miệng," Vậy anh bồi tôi giải sầu một chút? "

Ý cười khuếch tán ở đáy mắt cố Từ:" Mỗi ngày ở nhà đều nói mình là trạch nữ cá muối hạnh phúc nhất, Nhan tiểu thư, cô so với tôi càng không cần giải sầu. "

Công chúa Từ quá độc miệng, Nhan Lộ Thanh hoàn toàn không có biện pháp, đành phải tung chiêu sát thủ -cái đêm say rượu cô phi thường không muốn đối mặt.

" Cố Từ.. Kỳ thật hôm qua sau khi tôi tỉnh rượu, mặc dù không có tìm anh nói cái gì, nhưng chính xác là hầu hết những đoạn vụn vặt, tôi đều nhớ rõ. "

Cô dùng ngữ khí cực Trà xanh này nói xong câu đó, nhìn thấy ngón tay Cố Từ hơi hơi giật.

Nhan Lộ Thanh không ngừng cố gắng, lại dùng giọng rất cứng rắn nói:" Có thể anh không tin, nhưng tôi thực sự đối với đêm đó có ấn tượng rất sâu. Nằm mơ còn mơ thấy có người véo mặt mình.. "

Và Sau đó..

Và sau đó, Cố Từ liền ngồi bên cạnh cô, cả hai đã trên đường đến điệp diệp sơn.

Mặc dù chuyến đi này bị mã tạp ba tạp định nghĩa là đi vì cốt truyện, nhưng tâm trạng của Nhan Lộ Thanh hoàn toàn là đi du lịch - hơn nữa là cùng người cô thích nhất trong sách đi du lịch cùng nhau!

Quả thật không nên quá hạnh phúc.

" Anh có phải ngủ không đủ không? "Nhan Lộ Thanh tinh thần phấn khởi, trái với Cố Từ bộ dáng cao lãnh gục mí mắt xuống, màu lam dưới làn da mắt trắng của anh lộ ra hơi rõ," Anh ngủ một lát đi, khi nào đến tôi sẽ gọi anh.. "

Hai người bọn họ hôm nay đều mặc quần áo thể thao, Cố Từ còn đội mũ lưỡi trai, nghe vậy liền ấn mũ che mặt, tựa lưng vào ghế ngồi không có động tĩnh.

Nhan Lộ Thanh nhìn lướt qua Cố Từ chỉ lộ ra đường cong sườn mặt, thưởng thức vẻ đẹp của Công chúa đang lẩn trốn trong chốc lát, rồi thuần thục mà mở ra một phần mềm nào đó.

Thăng cấp thứ này quá là nghiện.

Cố Từ ngủ, cô liền yên tâm mà bắt đầu sự nghiệp thăng cấp của mình.

* * *

Chất lượng giấc ngủ của Cố Từ vẫn luôn không tốt.

Trong hoàn cảnh xe đang di chuyển như vậy, anh thậm chí khó mà chợp mắt được, vẫn luôn là chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần.

Cho đến khi anh ở bên trong mở mắt ra lơ đãng nhìn thấy vẻ mặt của người bên cạnh.

Cô gái đang nhìn vào màn hình điện thoại, đôi mắt ửng hồng, vốn dĩ đôi mắt hạnh xinh đẹp như cười lên cong thành trăng non, không biết là nhìn thấy gì, vui vẻ trong mắt cô đều không che được.

Cố Từ hơi ngồi dậy, tùy ý liếc nhìn màn hình điện thoại của cô.

Anh đã lại thay cặp kính khác, đến giờ vẫn không nhìn được những vật ở xa quá, nhưng những vật trong vòng hai ba mét thì khá rõ.

Trên màn hình điện thoại di động của Nhan Lộ Thanh là giao diện của phần mềm video ngắn, trong video là một người phụ nữ tóc dài, trang điểm đậm, không biết có bao nhiêu lớp, đang vén tóc.

Anh nhìn Nhan Lộ Thanh ngón cái nhanh chóng song kích trên màn hình, bấm like, sau đó hai tay nhanh chóng bay lượn trên bàn phím.

Nhan Lộ Thanh đang gõ: Hảo gia hỏa! Tôi trực tiếp chào, vợ ơi.

Cố Từ:"..."

* * *