Chương 9: Lời đó giống như muốn tỏ tình với anh ấy vậy

Gần một tuần này, kể từ khi Nhan Lộ Thanh đặt câu hỏi "Người bình thường A chuyển sang bệnh tâm thần B", cô bắt đầu mỗi ngày đúng giờ đi đến phòng Cố Từ đưa tin. Có lẽ cô đại khái là nghĩ rằng mình ẩn giấu tốt, cho rằng bản thân mình thần không hay quỷ không biết, cô nghĩ rằng Cố Từ vẫn là một người có thị lực kém..

Nên sẽ không phát hiện cô dùng WC phòng anh để làm việc hủy thuốc kia.

Cố Từ cũng nghe qua rất nhiều lần, mấy vệ sĩ của cô hoài nghi rằng "Nhan tiểu thư" đột nhiên ngừng uống thuốc, nhưng chưa có biện pháp.

Cũng nghe qua nhiều lần cái người thanh niên tên Tiểu Hắc nói rằng, tuy rằng "Nhan tiểu thư" bị bệnh nhưng cô ấy thật sự tốt, lại bị Đại Hắc giáo huấn. Hiện tại, cô ấy xác thật rất tốt. Nhưng cậu không thể trông cậy vào việc cô ấy vẫn luôn tốt như vậy.

Tính tình thay đổi lớn có thể là diễn xuất, có thể là giả vờ.

Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu một bệnh nhân tâm thần nghiêm trọng không dùng thuốc?

Kết quả mỗi người mỗi khác, nhưng bất luận sẽ như thế nào đi chăng nữa thì Nhan Lộ Thanh cũng không thể như thế này được.

- - Sinh hoạt bình thường, làm việc và nghỉ ngơi, hành động, giống như người không có việc gì trêu đùa người khác. Nói đùa chính mình bị bệnh tâm thần, lời nói và hành động tuy rằng đôi lúc khác người nhưng không có biểu hiện bệnh lý.

Cô cực kỳ cảnh giác, mạnh mẽ đến mức không chạy vào phòng mình mà vào phòng anh hủy thuốc.

Rồi lại không hề phòng bị mà uống thuốc anh đưa.

Kể từ thời khắc này bắt đầu, Cố Từ không có biện pháp để dùng "diễn" để định nghĩa hành vi của người này được nữa.

* * *

Bởi vì vấn đề thể chất trước đây, Nhan Lộ Thanh chưa từng trải qua cảm giác say. Vì vậy, cô khá xa lạ với tất cả những cảm giác mà cô đang trải qua, cô cảm thấy bộ não của mình rất khó khăn để tập trung, thứ mạnh nhất và trực tiếp nhất chỉ là tiềm thức.

Mà trong tiềm thức, cô không cảm thấy hành vi của mình có bất luận vấn đề gì.

Cô cảm thấy mặt mình quá nóng, dán dán vào bàn tay của Cố Từ, cô rất thoải mái; cô cảm thấy bộ dáng anh ấy khi để sát mắt vào cô thật mẹ nó đẹp, không hổ là người cô yêu thích trong sách; cô còn nghĩ cặp kính này không nên là kính điều trị mà nên làm thành kính trang trí mắt và sau đó mời Cố Từ làm người đại ngôn, nhất định sẽ hot.

Suy nghĩ của cô nhảy loạn xạ, thậm chí còn cảm thấy.. những gì Cố Từ nói kia, khung cảnh kia, giống như một người cha đang dạy con gái mình một cách nghiêm túc, một người cha già.

Chỉ là hành động của anh đặc biệt không phải lão cha.

Rất có tính xâm lược, rất là, làm người khác mềm chân.

Nhan Lộ Thanh đặc biệt muốn cười bởi mạch não nhảy như nhảy giường sau khi say rượu của cô, nhưng mặt cô bị khóa chặt giữa các ngón tay anh, cười không nổi.

"Này, sao anh lại véo mặt tôi chặt như vậy.."

Có lẽ bởi vì Nhan Lộ Thanh nửa say nửa không say, những gì Nhan Lộ Thanh nói rõ ràng là rất bình thường, nhưng nghe lại như làm nũng.

Giọng thiếu nữ dính mùi rượu trở nên rất mềm, và khi nói chuyện hơi thở cô của cũng tràn ra làn da giữa các ngón tay của Cố Từ. Thật ra nhiệt độ này nhiều nhất chỉ là hơn bình thường một chút, nhưng không hiểu tại sao lại làm nóng người.

Cố Từ ngón tay nới lỏng.

Nhan Lộ Thanh nhân cơ hội hoạt động bộ cơ bắp phía dưới, ở trong tay anh bày ra một khuôn mặt như hoa tươi cười, "Cố Từ anh biết không, anh vừa rồi đặc biệt giống ba ba đang giáo huấn con gái không thể tùy tiện tin tưởng người xấu, phốc ha ha ha ha.."

"Hỏi lại cô một lần." Cố Từ hoàn toàn không có phản ứng cô với sự thích thú của cô, cũng đã không còn mang theo cảm xúc như khi nói chuyện vừa rồi, thật lãnh đạm mà nhìn cô, "Ai đưa thuốc cô đều dám uống, có phải hay không?"

"Đương nhiên không!" Nhan Lộ Thanh đáp nhanh, "Đại Hắc Tiểu Hắc Hắc Bồ Tát đưa thuốc, tất cả tôi đều không uống."

Hắc Bồ Tát là là biệt danh mới cô đặt cho người vệ sĩ mới kia.

Cố Từ buông lỏng tay ra, giải phóng khuôn mặt Nhan Lộ Thanh. Anh vô biểu tình gật gật đầu: "Vậy thì vừa rồi là như thế nào."

Nhan Lộ Thanh buồn bực: ".. Vừa rồi ba người bọn họ không đưa tôi thuốc, tôi không phải uống thuốc anh đưa sao?"

"..."

Cố Từ ấn vào đầu cô, như là đang nhìn chằm chằm vào một kẻ ngốc.

Nhan Lộ Thanh rốt cuộc phản ứng lại: "Ồ -- anh là muốn hỏi, tại sao tôi lại uống thuốc mà anh đưa?" cô hỏi xong lại ngữ điệu lập tức nhẹ nhàng mà trả lời, "Đương nhiên là bởi vì tôi tin tưởng anh nha."

"..."

Tin tưởng.

Loại người này, sẽ đem từ tin tưởng này từ nói dễ dàng như thế.

Nhan Lộ Thanh tuy rằng đầu óc không tính đặc biệt thanh tỉnh, nhưng cô cảm thấy cô đọc ra ánh mắt Cố Từ -- chúng ta có thân không?

Xác thật không thân, cũng xác thật tin tưởng.

Thấy anh vẫn luôn không nói chuyện, Nhan Lộ Thanh lại bắt đầu đùa: "Như thế nào, anh rối rắm vào cái này làm gì.. Chẳng lẽ vừa rồi anh chuẩn bị muốn độc chết tôi?"

Cố Từ vẫn là nhàn nhạt mà nhìn cô, bình tĩnh đến dường như người vừa rồi đè cô xuống muốn cô nôn thuốc ra người không phải anh.

Anh kéo kéo khóe môi, cười như không cười, "Vậy cô cảm thấy, tại sao tôi lại để cô nhổ ra?"

Nhan Lộ Thanh không có trả lời câu hỏi này.

Cô nói mấy điều hoàn toàn không quan hệ với sự tình hiện tại: "Tôi có thể không phải là một người thông minh và sắc sảo, nhưng từ lúc tôi hiểu chuyện, nhìn người chưa có nhìn nhầm."

Cố Từ hơi nhướng mày, "Cho nên?"

"Cho nên, anh muốn cá cược với tôi không."

"Cá cược cái gì?"

Ngẫm lại thời điểm ngày đầu tiên xuyên qua, Nhan Lộ Thanh liền đối xử với anh thật tốt vẫn luôn thật cẩn thận và sợ hãi trong lòng. Chưa được bao lâu, thế nhưng cô lại mang theo khıêυ khí©h mà nói chuyện cùng Cố Từ.

Này có phải hay không cũng coi như là "Động thổ trên đầu thái tuế"?

"Tôi dùng Đại Hắc Tiểu Hắc đánh cược với anh." Nhan Lộ Thanh nhìn "Thái Tuế" ở ánh đèn khuôn mặt càng thêm kinh diễm, nhìn đôi mắt anh ngày càng khôi phục, "Liền đánh cược.. Anh vừa rồi đem thuốc lại đây cho tôi uống, lại làm tôi nhổ ra, là loại thuốc uống hay không uống đều đối tôi không có ảnh hưởng gì."

Lời này rơi xuống đất, trong góc phòng tắm này lâm vào trầm mặc lâu dài.

Không biết là bị những lời ở nửa đoạn trước của cô làm cho cạn lời, qua chừng nửa phút sau, trên mặt Cố Từ rốt cuộc cũng có chút biểu tình -- những sắc bén như có như không đều tan biến và dịu đi, tựa như tuyết hậu nguôi giận.

Anh lại trở về dáng vẻ thường ngày.

Cố Từ một bên khẽ cười một bên mở cửa bên cạnh, lời nói cũng là dùng loại ôn hòa âm dương quái khí mà anh thật am hiểu: "Hai người kia, cô vẫn nên là chính mình giữ tốt đi."

Anh không có đáp lại là đánh cược hay không đánh cược, hơn nữa kế tiếp Nhan Lộ Thanh trêu chọc anh như thế nào, Cố Từ đều không dao động.

Anh một tay nắm tay cô, mang cô lên lầu, cũng coi như là "Đưa" cô tới cửa phòng.

Thời điểm Cố Từ xoay người rời đi, Nhan Lộ Thanh đột nhiên nhịn không được gọi anh lại.

"Cố Từ."

Anh dừng lại bước chân, nghiêng lại nhìn cô.

Nhan Lộ Thanh tay vịn bên cạnh khung cửa, trên mặt cũng đã không có ý cười.

"Có thể anh không tin, có thể sẽ cảm thấy kỳ quái, nhưng là.." cô hít một hơi thật sâu, lại dường như trầm mặc lúc lâu lại lần nữa thở ra nói, "Nhưng tôi vẫn muốn nói."

Nhan Lộ Thanh mắt ẩm ướt, lúc nghiêm túc nhìn người, anh luôn có cảm giác tựa như xuyên thấu qua đôi mắt này, có thể nhìn ra một linh hồn cực kì nhanh nhẹn không bị đè nén dưới thân thể này.

Cố Từ nhìn cô đang rất nghiêm túc mà nhìn mình, gằn từng chữ một mà nói: "Nếu tôi ngay cả anh mà cũng không thể tin tương tưởng được, thì cuộc sống hiện tại của tôi thật sự vô nghĩa."

Nói xong cô lại cười cười.

"Cố Từ, ngủ ngon."

-

Sáng sớm hôm sau

Nhan Lộ Thanh tỉnh dậy bởi một giọng nữ máy móc như gọi hồn.

"Maria, Maria, Maria dậy đi.. Maria, dữ liệu cho thấy rằng qua nửa giờ nữa cô liền bỏ lỡ thời gian tốt nhất để ăn sau khi say rượu, và xác suất 90% bệnh dạ dày của cô hôm nay tái phát.."

Nhan Lộ Thanh phiền đến muốn chết, lập tức ngồi dậy đối với người máy nói: "Nếu không phải lấy cái danh hiệu Maria này nhắc nhở tôi thiện lương, ngươi hiện tại chính là một khối sắt vụn, biết không?"

Tuy rằng nó phiền, nhưng những gì nó nói xác thật không sai. Nhan Lộ Thanh hiện tại không chỉ đầu đau, mà dạ dày cũng khó chịu.

Trước kia thân thể khỏe mạnh làm sao có thể chịu tội sau khi uống như vậy? Một bên oán giận, một bên Nhan Lộ Thanh đỡ đầu xuống giường, sau khi rửa mặt xong, nhanh chóng gọi người đem vào cháo dưỡng dạ dày cùng canh giải rượu.

Cô một bên uống một bên xuất thần, những chuyện trải qua vào tối hôm qua hiện lên trước mặt cô từng cảnh từng cảnh một.

Cảnh cuối trước cửa phòng, cô chính mình nói với Cố Từ những lời vô nghĩa, cô rốt cuộc nhịn không nổi, trực tiếp đem cái muỗng ném vào trong bát--

*.

Vì sao phụ nữ uống say lại đa sầu đa cảm như vậy?

Tại sao! Lời đó giống như muốn tỏ tình với anh ấy vậy a a a a a a!

Nhan Lộ Thanh xấu hổ muốn chết.

Không cần Cố Từ đào sâu vào lời nói, cô đã cho chính mình dùng ngón chân moi ra được tượng binh mã trong lăng Tần Thủy Hoàng cộng thêm lâu đài Babi mộng ảo. (***ngoài lề: Nguyên văn là vậy ý đại khái là Nhan Lộ Thanh cảm thấy lời mình nói giống như tỏ tình với Cố Từ).

Cô quả thực không dám nghĩ sau khi nghe những lời này Cố Từ sẽ phản ứng như thế nào.

Trong khoảng trống mà Nhan Lộ Thanh lăn qua lộn lại ở trên giường, đột nhiên nghe thấy âm thanh đứt quãng truyền đến từ người máy.

Cô hoảng sợ, nhưng khi cô nhìn đến, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Nhan Lộ Thanh đang định kêu Đại Hắc lại đây nhìn xem, cửa phòng bị gõ nhẹ ba cái, chính là Đại Hắc tiến vào.

Bước chân cậu ta có chút gấp, đi đến mép giường cô nói: "Nhan tiểu thư, xe của Nhan Phong Minh Minh tiên sinh đang đậu trong sân, anh ấy nói muốn đưa cô về nhà ăn cơm." Dừng một chút, có lẽ là nhớ tới cô tình trạng hiện tại của cô, Đại Hắc thêm một câu, "Nhan Phong Minh là anh cả của cô, con trưởng Nhan gia."

Nhan Phong Minh?

Tên này không có xuất hiện trong nguyên thư. (nguyên thư: Sách gốc)

Cô xuyên qua tới nay đã lâu rồi, rốt cuộc cũng có một người nhà đến liên hệ với cô, có thể bị vạn người ngại đến nước này cũng thật là không dễ dàng.

Nhan Lộ Thanh cảm khái một phen, xuống giường bắt đầu thay quần áo.

Nếu người đã ở bên ngoài chờ, khẳng định không có cách nào từ chối, huống hồ --

Cô vừa lúc không biết nên đối mặt Cố Từ như thế nào, vị đại ca này thật đúng là mưa đúng lúc.

Vừa ra đến trước cửa, Nhan Lộ Thanh nhớ tới biểu hiện của người máy giống như có trục trặc, nên quay đầu lại dặn dò với hai vị thần cửa Tiểu Đại Hắc: "Đúng rồi, người máy trong phòng tôi hình như có vấn đề, có tiếng điện, hai ngươi tìm người đến nhìn xem."

Sau đó xoay người đi về hướng chiếc xe thể thao màu trắng đang đậu trong sân.

Ở phía sau cô Đại Hắc Tiểu Hắc đồng thời sửng sốt.

Mắt thấy chiếc xe thể thao màu trắng đã đi xa, Tiểu Hắc ngữ khí run rẩy hỏi: "Anh, Nhan.. trong phòng Nhan tiểu thư.. khi, khi nào lại có người máy?"

Ngữ khí Đại Hắc so với Tiểu Hắc cứng rắn hơn một chút, nhưng cũng chỉ có một chút: ".. Đừng nghĩ nhiều, có thể là món đồ chơi gì đó."

Nói rồi không thể không móc ra di động, quay sang số của bác sĩ tâm lý.

-

Nhan Lộ Thanh không biết một lời vô tình của mình làm cho hai đứa nhỏ ở nhà hoảng sợ, hiện tại trong mắt đều hiện lên vẻ nghi hoặc.

Anh cả Nhan Phong Minh này là một người rất ít nói.

Lúc mới lên xe, cô gọi anh ấy một tiếng anh cả, Nhan Phong Minh Minh đáp "ừ", sau đó im lặng lái xe.

Chờ Nhan Lộ Thanh lại thử thăm dò hỏi tại sao lại đột nhiên tới đón chính mình về nhà ăn cơm, Nhan Phong Minh bất ngờ trả lời: "Ba mẹ bảo tôi tới."

Không biết nên nói là cao lãnh, hay là tình cảm anh em xấu.

Dọc đường đi, Nhan Lộ Thanh lại tùy tiện tìm đề tài đối thoại cùng anh ta, chẳng hạn như dò hỏi vì sao vệ sĩ mới kia từ Nhan gia lại đến biệt thự của cô, hoặc như là chia sẻ rằng chính mình mới tuyển một vệ sĩ nhỏ với giá trị vũ lực siêu cao --đây là sự lý giải của cô về cách trò chuyện của nguyên chủ với người nhà.

Nhưng Nhan Phong Minh đột nhiên thay đổi đề tài hỏi cô: "Nghe Ngu Tích nói, Cố Từ đang ở chỗ cô?"

Nhan Lộ Thanh sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Vâng."

Nguyên chủ ở trong sách gạt mọi người, là bởi vì ả biếи ŧɦái, ả muốn đem Cố Từ nhốt lại.

Còn Nhan Lộ Thanh thì không, cô không cần phải gạt họ.

Nhan Phong Minh có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu trả lời dứt khoát của cô. Anh quay đầu nhìn cô một cái, trước khi nhìn thẳng lại phía trước, giọng điệu cuối cùng cũng có chút thay đổi, như là đang kìm nén tức giận: "Tốt, đợi lát nữa chính cô cùng ba mẹ giải thích."

Nhan Lộ Thanh: "..."

Người đàn ông này tôi không thể nhìn thấu.

Đèn giao thông ở thành phố này khá dài, gặp đèn đỏ 300 giây, xe thể thao chậm rãi dừng lại, Nhan Lộ Thanh cuối cùng tìm được rồi cơ hội.

Cô lấy di động ra, động tác thuần thục mà mở ra mã QR chính mình..

"Anh, em phát hiện em chưa có WeChat của anh."

Vì vậy cô thêm vào Nhan Phong Minh.

Nhan Lộ Thanh nhanh chóng đi vào khung thoại hai người, nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Nhan Phong Minh, năm giây sau, cô nhìn thấy ảnh đại diện của anh ta nổi lên cuồn cuộn không ngừng một lượng lớn bong bóng xanh.

Hảo gia hỏa, có rất nhiều bong bóng nha!

Quả nhiên những người bề ngoài lãnh đạm không có nghĩa là nội tâm của họ không có suy nghĩ, WeChat này thêm là đúng rồi.

Nhan Lộ Thanh bắt đầu chạm vào những cái bong bóng màu xanh lam đó, cô muốn xem giờ này khắc vị đại ca trong lòng đang buồn về cái gì --

"Hôm nay nàng quá khác thường."

"Khi Nhan Lộ Thanh vui vẻ như thế, hẳn là không có chuyện tốt."

"Cô ấy đã làm cái gì?"

"Chẳng lẽ cô ấy.. Đã đem Cố Từ **?"

Nhan Lộ Thanh: ?

Nhan Lộ Thanh: ? Anh trầm mặc như thế chính là suy nghĩ cái này?

* * *

Ngoài lề: Tiếng trung xưng hô tương tự I và You nên nếu mọi người đọc thấy không thuận thì cứ chuyển sang ta và người nhé.

Chương 10 và 11 có khoảng 5000 chữ nên một tuần mình chỉ đăng một chương mong mọi người thông cảm. Cảm ơn đã ủng hộ.

Sao Boss Còn Chưa Chạy – Nhà nhỏ của Nâu