Chương 8: Tay Cố Từ như cũ bóp mặt cô

Đây là lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh không đồng ý yêu cầu của Cố Từ, cũng không vội giúp anh, app nghe sách còn chưa download xong thì đã đem điện thoại trả lại trong tay anh..

Cô cảm thấy chính mình bị nội hàm thâm sâu chạm đến.

Vốn dĩ tình chiến hữu cách mạng càng ngày càng tăng và tấm lòng thương tiếc mà Nhan Lộ Thanh đơn phương tích góp đã bị "Biếи ŧɦái tâm lý học" của Cố Từ phá hủy một cách tàn nhẫn.

Nhan Lộ Thanh quyết định đơn phương tuyên bố tình hữu nghị của hai người tạm thời tan vỡ.

- - Nhưng "tạm thời" này chỉ kéo dài một ngày rưỡi, rồi nhanh chóng khôi phục lại từ tình huống Nhan Lộ Thanh chủ động chạy đến phòng của Cố Từ.

-

Sau khi người đàn ông tính tình tốt tiến vào biệt thự với thân phận vệ sĩ mới, lần đầu tiên đi tìm Nhan Lộ Thanh đã làm cô hoảng sợ.

Lúc đó, Nhan Lộ Thanh vừa mới gỡ băng gạc, vừa nghịch điện thoại trên giường với vẻ thích thú. Đôi khi cô nhìn những bong bóng màu đỏ tươi của tên ngốc Kim vô năng, đôi khi lục tìm trong ấn tượng chính mình những nhân vật trong cuốn sách, quan sát bong bóng của họ.

Ngoại trừ ngoại lệ là Cố Từ làm người ta khó chịu, bàn tay vàng này quả thật quá thú vị - bởi vì nó có chức năng tương tự như tóm tắt và phân loại cảm xúc, Nhan Lộ Thanh cho rằng nó còn tốt hơn thuật đọc tâm.

Vệ sĩ mới gõ cửa đi vào, Nhan Lộ Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, trong đầu lập tức nhớ đến lời Tiểu Hắc: "Vị đại ca này" Đả vương giả vinh quang "chưa bao giờ sinh khí" : "À, cậu là Bồ Tát sống kia."

Vệ sĩ mới: "?"

"Không có việc gì, tôi chỉ thuận miệng nói," Nhan Lộ Thanh xua xua tay, "Cậu đến tìm tôi làm gì? Có chuyện gì cứ nói cho Đại Hắc Tiểu Hắc là được rồi?".

Bồ Tác sống trong tay còn bưng vật gì đó, bước đến cạnh giường cô nói một tràng dài: "Nhan tiểu thư, tôi đã hỏi bác sĩ tư gia và bác sĩ tâm lý của cô, biết được khoảng thời gian trước cô có hiện tượng đột nhiên té xỉu, mấy ngày trước còn cùng người khác xảy ra xung đột đập vỡ đầu, vì lo cơ thể cô không chịu nổi những tác dụng phụ bác sĩ đã tạm dừng thuốc điều trị tâm thần của cô. Nhưng khi thấy qua phản ứng của hai vệ sĩ, tâm lý của cô dường như đã trở nên nghiêm trọng hơn.."

Bồ Tát sống ở đây nhắc lại một lần rằng Nhan Lộ Thanh đã bị Đại Hắc cáo trạng "Phân liệt một búa" cùng Tiểu Hắc cáo trạng "Mù màu một búa". Phải mất khoảng ba phút, cuối cùng tổng kết lại: "Tóm lại, bắt đầu từ hôm nay, cô nên tiếp tục uống thuốc đi."

Phản ứng đầu tiên của Nhan Lộ Thanh sau khi nghe điều này: Ngươi này làm sao có thể nói giống Đường Tăng như vậy.

Hơn nữa, giọng điệu của cậu ta cũng không nhanh không chậm, rất giống với phong cách của Đường Tăng nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng nghe lâu sẽ phát điên.

Phản ứng thứ hai -

Từ từ, thuốc tâm thần?

Trị thân thể thì có thể, còn loại đồ vật này tuyệt đối không thể uống!

Nhan Lộ Thanh nội tâm phong phú, bề ngoài nhìn qua thì lơ là bình thường, cô giả bộ bình tĩnh mà ra lệnh: "Cậu đặt thuốc ở chỗ đó trước, lát sau tôi uống."

Bồ tát làm theo chỉ dẫn.

Nhưng sau khi đặt nó sang một bên, cậu ta vẫn không rời đi.

".. Cậu đứng trong phòng tôi làm gì?"

"Tôi nhìn cô uống xong rồi đi."

Nhan Lộ Thanh: "Có cậu tôi uống không vô."

Đối mặt với sự cự tuyệt của Hùng (gấu) hài tử (đứa trẻ), tâm trạng của Bồ tát không chút thay đổi, gương mặt tươi cười nói: "Là cha mẹ cô phái tôi đến, bọn họ rất lo lắng về tình trạng tâm lý của cô, vì vậy mong cô.."

Nhan Lộ Thanh trực tiếp ngắt lời: "Bọn họ lo lắng, vậy cậu làm cho bọn họ đến nhìn tôi uống"

Cuối cùng Bồ Tát không còn gì để nói rời đi. Nhan Lộ Thanh lập tức đứng dậy đem bọc gói thuốc sặc sỡ kia vọt vào nhà vệ sinh.

Mặc dù Baidu bắt đầu bị ung thư, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn cứ hoang mang về một điều -

Mấy ngày này cô không cảm thấy não bộ cùng tâm lý có bất cứ cái gì khác thường. Tuy rằng cô xuyên qua, nhìn thấy nhiều cảnh tượng khó tin nhưng cô không bao giờ nghi ngờ tính chân thực của tất cả mọi thứ.

Nhan Lộ Thanh biết rằng nhiệm vụ đầu tiên của cô là sống, sống một cách tỉnh táo, vì vậy cô không thể dùng những loại thuốc đó.

Nhưng..

Liệu cô có bị ảnh hưởng gì không nếu ở lâu trong cơ thể bị bệnh tâm thần?

-

Câu hỏi này không thể tìm kiếm câu trả lời trên mạng.

Hỏi Cố Từ, cô và Cố Từ đang chiến tranh lạnh, hỏi Tiểu Hắc Đại Hắc thì càng không thể - họ chỉ biết cáo trạng với bác sĩ tâm lý của cô.

Vì vậy, Nhan Lộ Thanh đã chạm vào một cái được cho là diễn đàn sinh động nhất ở Trung Quốc, chọn phần Bách khoa toàn thư về cuộc sống, vô cùng khẩn trương mà đăng một bài đăng với tư cách là một du khách--

Chủ đề: Lý đào, người bình thường A xuyên qua cơ thể của bệnh tâm thần B (Lưu ý: ALinh hồn của A bình thường), thì B lúc này có linh hồn A, chắc là không bị bệnh tâm thần, đúng không?

Lý đào là viết tắt của cuộc thảo luận hợp lý.

Sau khi gõ xong, Nhan Lộ Thanh trần đầy tự tin mà làm mới--

1L: ? Mong bệnh nhân tâm thần không cần lên mạng, xin cảm ơn.

2L: @Vviện trưởng viện tâm thần @B Trung tâm Kiểm soát Bệnh Tâm thần Thành phố

3L: Đừng nói với tôi bạn là A? Nếu bạn nghĩ mình là A, thì bạn có thể tìm kiếm định nghĩa về chứng vọng tưởng, phù hợp với bạn.

Nhan Lộ Thanh: "..."

Run lạnh, cô quá thất vọng với thế giới tàn nhẫn này.

Quả nhiên Internet là không đáng tin cậy.

Vẫn là hạ thấp cái đầu cao quý, đi tìm Cố Từ làm hòa.

* * *

Năm phút sau, Nhan Lộ Thanh đi xuống cầu thang qua hành lang dài và đứng ở cửa phòng của Cố Từ.

Giơ tay gõ cửa ba lần, nhưng không có ai trả lời.

Cố Từ bây giờ nên dùng thuốc cho mắt mỗi ngày, tuyệt đối ở trong phòng cả ngày, tại sao lại không có tiếng động? Trừ khi anh ấy chưa muốn làm hòa -

Nhan Lộ Thanh đang nghĩ đến điều này, cánh cửa trước mặt đột nhiên từ bên trong mở ra.

Tóc trên trán của Cố Từ không được suôn mượt cho lắm, lộ ra vầng trán trơn bóng. Đôi mắt của anh ấy hơi đỏ, phong vị đẹp đến đặc biệt một phen. Sau khi quan sát cô vài giây, Cố Từ nghiêng người một chút: "Mời vào."

Mặc dù công chúa Từ không trả lời, nhưng anh đã tự mình xuống giường và mở cửa cho cô.

Nhan Lộ Thanh đã hoàn toàn tha thứ cho anh, tự nhủ trong lòng rằng vì lời nói âm dương mà hành vi đơn phương chiến tranh lạnh với Cố Từ đã kết thúc.

Mặc dù chiến tranh lạnh đã ngày rưỡi nay, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn để Tiểu Hắc Đại Hắc báo cáo tình hình mới nhất của Cố Từ, hiện tại, cô ở trong phòng của Cố Từ, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình bôi thuốc cho mắt của anh ấy..

Cố Từ da trắng, trên mặt lộ ra một chút màu sắc sẽ phá lệ rõ ràng. Ngâm thuốc bằng một dụng cụ đặc biệt, sau dùng một dụng cụ đắp thuốc vào trong mắt. Sau khi lấy ra, vùng da quanh mắt của anh trở nên đỏ bừng và có không ít tơ máu trong mắt.

Dù nhìn thế nào cũng cảm thấy rằng hẳn là rất đau đớn, nhưng biểu tình và cử chỉ cua anh đều như không có gì cả, không có một điểm "đau đớn".

Vẫn vân đạm phong khinh như vậy.

Nhan Lộ Thanh đột nhiên nhớ ra vừa rồi cô đã phát hiện ra điều gì đó khi cô bị vệ sĩ mới tìm đến cửa.

Cô dường như là khi cảm thấy có điều gì đó không ổn thì trước hết sẽ nhanh chóng cầu cứu Cố Từ, sau đó mới là Đại Hắc Tiểu Hắc.

Cô lúc ấy rất kỳ lạ, từ lúc xuyên qua đến giờ, Cố Từ dường như cũng không có làm những hành động gì bảo vệ cô. Vai trò bảo vệ rõ ràng là Tiểu Hắc và Đại Hắc trung thành và tận tâm. Tại sao cái tên Cố Từ lại xuất hiện đầu tiên trong đầu cô?

Dường như khí chất đặc biệt như có thể điều khiển hết mọi thứ này khiến người ta rất muốn dựa dẫm.

Này, đây chẳng lẹ là mị lực của công chúa đang chạy trốn sao?

Tiếp theo, Nhan Lộ Thanh nhìn Cố Từ hoàn thành một loạt trị liệu dưới sự giúp đỡ của các hộ sĩ, rồi đeo lên mắt kính đặc biệt - mắt kính đặc biệt này do bác sĩ Lưu làm, vừa lúc có tác dụng.

Nguyên lí của mắt kính vẫn như cũ mã hóa với Nhan Lộ Thanh, cô chỉ biết rằng mắt kính có công dụng trị liệu này hóa ra có gọng vàng, tròng kính mỏng, có đường cắt ở các góc khá đẹp mắt.

Sau khi Cố Từ đặt nó lên sống mũi, toàn bộ khí chất đã trải qua một sự thay đổi vi diệu, có một cảm giác lạnh lùng khó tả, lại thêm một chút phong độ tri thức.

"Tôi muốn hỏi anh một vấn đề." Nhan Lộ Thanh ngồi bên cạnh anh, nói, "Đó là bài đăng mà tôi vô tình thấy được khi truy cập diễn đàn." Sau đó, cô lặp lại bài đăng của mình với Cố Từ, "Cố Từ Trong trường hợp này, anh có nghĩ A bị bệnh tâm thần không?"

Tầm mắt Cố Từ dừng lại trên người cô vài giây, hỏi lại "A có cảm thấy chính mình bị bệnh không?"

Nhan Lộ Thanh sửng sốt, "Cái gì?"

"Giả thiết ở đây là A xuyên qua trở thành bệnh tâm thần B và hỏi A có bệnh tâm thần không" Cố Từ kiên nhẫn mà lặp lại một lần, xuyên qua mắt kính, đối diện cô "Rất đơn giản, trọng điểm ở chỗ, A có cảm thấy chính mình bị bệnh tâm thần không? "

Nhan Lộ Thanh:".. Không có "

Cố Từ nhìn cô," Vậy thì A không phải. "

"... "

Đại sư, tôi đã ngộ ra.

Khối u vừa mới sinh ra trong lòng Nhan Lộ Thanh đã biến mất trong tích tắc.

Tuy rằng nàng biết mình chỉ là đang suy nghĩ lung tung, mấy ngày sau có thể quên mất, không có khả năng nghi thần nghi quỷ mà thật sự cảm thấy chính mình sẽ có bệnh, nhưng cô vẫn như cũ muốn nói:

Công chúa Từ, vĩnh viễn tích thần.

-

Tình trạng khôi phục mắt của Cố Từ trong mấy ngày tiếp theo thật tôt, khi mang kính có thể đạt đến 40% thị lực bình thường, gần tương đương với một người bị cận thị nặng tăng thêm độ loạn thị có thể nhìn thấy thế giới.

Cuối tuần này là sinh nhật của Tiểu Hắc, lúc đầu Cố Từ chỉ có thể truyền dịch hoặc ăn thức ăn lỏng, cuối cùng đến sinh nhật của Tiểu Hắc hôm nay, bác sĩ nói anh ấy có thể bắt đầu ăn uống bình thường.

" Tôi vừa hỏi bác sĩ Hứa, cô ấy nói anh hiện tại ngoại trừ đồ ăn quá dầu mỡ thì còn lại đều có thể ăn một chút. "Nhan Lộ Thanh từ trên lầu bước xuống, có chút hưng phấn mà lặp lại với Cố Từ" Anh muốn ăn gì không? Có thể nhờ dì làm bếp đi làm. "

Cố Từ dường như không có hứng thú quá lớn với việc ăn uống. Anh dựa lưng vào sofa và lười biếng mà nói," Đều có thể. "

Tiểu Hắc, người đứng bên cạnh họ, lớn tiếng và liên tục nhấn mạnh:" Nhan tiểu thư, là sinh nhật của tôi. "

Nhan Lộ Thanh tiếp nhận câu chuyện:" Đúng vậy, cậu không nghĩ tới chứ gì? Tôi thế nhưng lại cho cậu ăn sinh nhật. "

"... "

Nói xong Tiểu Hắc liền im lặng, Nhan Lộ Thanh nhìn nhìn WeChat, quả nhiên, Tiểu Hắc đầu đầy là Bong Bóng Xanh:

" Cô Nhan thật quá bất công, quá bất công quá bất công quá bất công.. "

" Sao cô ấy không hỏi tôi? Tôi muốn ăn Gà Cung Bảo, Tôm hùm đất xào cay, Đậu phụ Ma Bà, Đầu sư tử om.. "

Nhan Lộ Thanh như vậy nhìn Tiểu Hắc ở trong lòng oán niệm hai mươi mấy món ăn, cô chọn mười món cho nhà bếp đi làm-buổi tối Tiểu Hắc nhìn thấy đồ ăn bày trên bàn, mắt đều thẳng.

Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Hắc, cũng là kỷ niệm đầu tiên trong hành trình mười ngày xuyên qua của Nhan Lộ Thanh, đương nhiên phải có rượu.

Nhan Lộ Thanh là một người phi thường thích uống rượu, khi còn khỏe mạnh, bạn học quen biết cùng nhau ăn cơm đều biết cô ngàn li không say, nhưng xác thật cô chưa bao giờ say qua..

Mà căn biệt thự này có một tầm hầm rượu, chứa vô số loại rượu ngon, lại bị làm như vật trang trí. Nhan Lộ Thanh biết được liền cảm thấy đau lưng, nhanh chóng sai sử Đại Hắc khui mấy bình rượu ngon.

Tiểu Hắc là người đầu tiên say rượu, không biết là do lâu quá hay sao mà không bao lâu bàn đầy người đều say đến thất thất bát bát.

Nhan Lộ Thanh và Cố Từ là người có thân thể kém nhất và kém nhì ở nơi này, được bác sĩ ra lệnh cưỡng chế không được uống rượu, nhưng cô thừa dịp mọi người đều say, vụиɠ ŧяộʍ uống vài ngụm.

Vài ngụm không đã ghiền, lại uống thêm vài ngụm..

Cố Từ chịu đựng ầm ỉ cả đêm, khi anh muốn đứng dậy để đi tắm, người bên cạnh đột nhiên dán người lại đây, một đoàn xúc cảm nóng nóng.

Anh cúi đầu xuống, thấy Nhan Lộ Thanh dán nửa khuôn mặt lên cánh tay anh, không thấy rõ biểu cảm, chỉ nghe thấy cô nói:" A-quá thoải mái, mát mẻ quá. "

Cố Từ đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, cuối cũng vẫn là trở tay đem cô từ trên ghế xách lên.

" Cô đã uống bao nhiêu? "

Nhan Lộ Thanh dùng ngón trỏ cùng ngón út khua tay múa chân:" Tôi chỉ uống một chút thôi. "

Cố Từ cười nhạt.

Ừm, mười vạn một chút.

- Ý thức Nhan Lộ Thanh khi tỉnh táo khi thì mơ hồ, cô cảm thấy được Cố Từ mang mình về phía toilet, mở vòi nước, đem tay cô bỏ vào trong bồn nước.

Ý tứ là làm cho cô thanh tỉnh.

Nhan Lộ Thanh cũng nghĩ đến, nhưng hiện tại cô thật sự có chút khó chịu.

" Chết tiệt, đầu tôi đau quá.. "Nhan Lộ Thanh rửa mặt, thanh tỉnh không ít, cô xoa xoa huyệt thái dương," Cố Từ, anh có thể giúp tôi lấy vài viên thuốc giải rượu được không? "

Anh trầm mặc vài giây, quay người đi ra ngoài, rất mau đã trở lại.

Dưới ánh đèn, Nhan Lộ Thanh thấy Cố Từ duỗi tay ra, trên lòng bàn tay có vài viên thuốc.

Nếu là người khác, Nhan Lộ Thanh nhất định sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy.

Nhưng sau khi Cố Từ mang đến, cô thậm chí còn không nhìn thấy màu sắc, cũng không hỏi Cố Từ tìm thuốc giải rượu ở đâu, càng không hoài nghi tại sao anh tìm thấy nhanh như vậy, cô đã lấy nuốt vào trong miệng.

Ai ngờ, mới vừa chạm vào lưỡi, cằm cô đột nhiên bị kẹp chặt - Cố Từ dùng một tay nắm lấy mặt cô và dùng tay kia ấn lưng cô xuống.

" Nhổ ra đi. "

Nhan Lộ Thanh đầu óc ngốc lăng, thuốc chưa vào miệng, cô vừa cúi đầu liền rớt vào bồn rửa tay và biến mất theo dòng nước.

Nhưng tay Cố Từ vẫn như cũ mà bóp cằm cô.

Ngón tay anh thật lạnh, thật dừng sức, khuôn mặt cô nóng như thiêu đốt vì mùi rượu, sự giao hòa giữa băng và lửa khiến Nhan Lộ Thanh không tự chủ được rùng mình.

Bị buộc phải ngẩng đầu một lần nữa, Nhan Lộ Thanh dựa lưng vào tường, nhìn thấy khuôn mặt của Cố Từ đang chậm rãi sát vào. Đôi mắt ở sau thấu kính kia càng hiện lên vẻ thâm thúy.

" Ai đưa thuốc cô đều dám uống? "Cố Từ cong cong môi, có ý tứ ôn nhu giáo dục người, cũng có sự tàn nhẫn không thể giải thích," Cô như thế nào sống đến bây giờ?"

* * *

Sao Boss Còn Chưa Chạy – Nhà nhỏ của Nâu

Ai muốn đọc wordpress thì đây nhé.