Chương 12

“Cảm, cảm ơn anh cây!”

Đến lúc này rồi, cô vẫn không quên vội vã nói một câu cảm ơn, sau đó đôi chân ngắn nhỏ loạng choạng chạy hết tốc lực ra bên ngoài. Cả trán đẫm mồ hôi lạnh vì vừa bị dọa sợ, cho dù gió mùa hè nóng nực thổi đến, cơ thể cô vẫn cảm thấy lạnh ngắt.

Khi cô bé chạy, dưới lòng bàn chân như giẫm lên mây, nhũn ra.

Trương Thành Chí cười lạnh, đi đến bên cửa sổ nhắm vào giữa lưng cô bé, vung tay, phóng dao găm ra ngoài.

“Vù ——”

Dao găm sắc bén lao đi cực nhanh, thậm chí còn phát ra tiếng xé gió lạnh thấu xương.

Nhưng ngay khi lưỡi dao sắp chạm đến giữa lưng cô bé, bỗng chốc con mèo đen đang nằm trên vai đột nhiên mở bừng mắt, một làn sương đen dâng lên giữa đồng tử màu xanh sẫm, tiếp theo nó vươn móng vuốt, dùng sức vung lên.

Choang!

Âm thanh giống như kim loại va chạm, lanh lảnh khiến người ta giật mình, giây tiếp theo, dao găm đâm thẳng vào xi măng bên cạnh, sâu chừng mười xăng-ti-mét, chuôi dao rung lên như mũi tên, còn phát ra tiếng vọng.

“Mé, con mẹ nó!”

Trương Thành Chí khạc ra một cục đờm, tuy vậy ông ta không tức giận, thay vào đó còn hưng phấn nhếch miệng cười, đôi mắt hung ác, nham hiểm nhìn chằm chằm bóng lưng đứa trẻ đang chạy trốn.

“Hóa ra là một con mèo đen khó lường, lời lớn rồi.”

Nói xong, ông ta chống một tay nhảy xuống từ cửa sổ, rút dao găm đâm vào mặt đất lên, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Tiểu A Lương người nhỏ chân ngắn, hiện giờ còn không biết đường về nhà, vì thế cô đành phải chạy vào rừng cây đen kịt phía sau. Rõ ràng trong lòng sợ muốn chết, nhưng lại không dám khóc, bởi vì khóc sẽ rất tốn sức.



【 Không được khóc, không, không được khóc. 】

【 Ngày nào Tiểu A Lương cũng chạy trốn rất nhanh, cho nên… Có thể chạy, có thể chạy… 】

【 Nhất định hức...... Nhất định phải chạy nhanh hơn kẻ xấu mới được… 】

【 Vẫn còn rất nhiều bạn mèo đang đợi mình… 】

Cô bé cắn chặt môi dưới, để ngăn mình bật khóc. Nghĩ đến đám mèo lớn kêu gào thảm thiết trong l*иg sắt, Tiểu A Lương cảm thấy trái tim như đang rỉ máu, cô bắt đầu dùng hết sức bình sinh chạy vào trong rừng cây. Trong bóng đêm, tiếng gió rít gào bên tai nghe như tiếng thì thầm của ác quỷ.

【 Chị cây, anh cây, ông cây, bà cây, 】

【 Em cỏ, chú dây leo, cứu mạng cứu mạng cứu mạng cứu mạng!!! 】

Tiểu A Lương vừa chạy điên cuồng vừa khóc lóc trong lòng, ngay sau đó, đỉnh đầu cô mọc lên một mầm non màu xanh nhạt.

Năng lượng vô hình bắt đầu rung động như nước gợn sóng khắp rừng cây tối om. Vì vậy ngay lúc này, những loài thực vật im lìm bị đánh thức trong đêm đen.

Chúng nó yên lặng thu hồi những cành cây và dây leo phía trước cô bé, cả cành lá chết khô trên mặt đất cũng được dọn dẹp sạch sẽ vì cô, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi đã mở ra một con đường bằng phẳng và an toàn.

Tiểu A Lương cắm đầu chạy về phía trước, không chú ý tới những chi tiết này, giống như chú chó Corgi chạy điên cuồng. Cô ôm chặt mèo con trên vai vào trong l*иg ngực, để nó không bị rớt khi chạy.

May mắn là nhờ ngày nào cũng chạy từ nhà trẻ về nhà, nên trong lúc vô tình, sức chịu đựng của Tiểu A Lương đã vượt xa các bạn đồng trang lứa.

Chỉ là lúc này, khuỷu tay và đầu gối đều bị thương, khi chạy trở nên nóng rát đau đớn, tuy cỏ và dây leo trên mặt đất đều có ý thức nhường đường cho cô, nhưng chiếc váy mới thay đã bị bẩn từ lâu.

Đột nhiên, cô sờ phải chất lỏng ẩm ướt và nhớp nháp. Ngay sau đó Tiểu A Lương ngửi thấy mùi máu tươi trên người mèo đen, nhưng trong rừng cây tối đen như mực, chỉ thấy được những ánh trăng loang lổ.

Tiểu A Lương không nhìn rõ, vì thế cô chỉ có thể đau lòng và lo lắng hỏi:



“Meo Meo, Meo Meo em bị thương sao?”

“......”

Đôi mắt mèo đen bị dính máu, hiện giờ vô cùng cáu kỉnh, vì thế nó ấn đệm thịt lên mặt cô bé.

“Meo! Meo meo meo!”

【 Ngu ngốc, mau chạy nhanh đi, nói nhảm cái gì! 】

Tiếng kêu mềm mỏng, nghe như tiếng nức nở của bé mèo con đáng thương. Tiểu A Lương nghe vậy càng đau lòng, vừa thở hồng hộc vừa dỗ dành.

“A, đừng khóc đừng khóc, Meo Meo phải...... Hộc...... Phải kiên cường!”

Mèo đen nhỏ: “......”

【 Trái tim mấy nhóc con loài người bây giờ đều rộng lớn như vậy sao??? 】

Tuy vậy một giây sau, nó không thể nhịn được nữa mà ấn đệm thịt lên miệng Tiểu A Lương.

“Đừng khóc, đừng...... Ưʍ.”

“Meo ngao!”

【 Câm miệng cho ông đây! 】

Tác giả có lời muốn nói: Kiêu ngạo đến chết rất hay nha.